Quan Gia

Chương 693: Chương 693: Thường vụ Phó chủ tịch tỉnh như khách qua đường




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 693: Thường vụ Phó chủ tịch tỉnh như khách qua đường 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

Trong phòng họp nhỏ của thành ủy, năm vị chính phó bí thư ngồi ở nửa trước chiếc bàn hội nghị hình bầu dục, nhìn qua thần thái mọi người vẫn có vẻ nhẹ nhàng, trên mặt vẫn nở nụ cười. 

Nhất là Tống Hiểu Vệ, nụ cười trên mặt lại càng nhu hòa, tựa hồ đề tài thảo luận của hội nghị bí thư xử lý thường vụ lần này rất làm người ta vui vẻ. 

Trên thực tế, hội nghị bí thư xử lý thường vụ hôm nay tựa hồ thiếu một người. 

Chủ nhiệm Văn phòng thành ủy Hàn Tiến Hỉ không tham dự hội nghị. 

Trước kia chủ nhiệm Văn phòng thành ủy sẽ tham gia dự thính. Hàn Tiến Hỉ là Đại quản gia, hội nghị bí thư xử lý thường vụ rất nhiều nghị quyết, phải cần hắn để chịu trách nhiệm quán triệt chứng thực. 

Nhưng hôm nay hắn lại vắng mặt, điều này nói lên đề tài thảo luận hôm nay tương đối bí mật, chỉ có thể là tầng quyết sách trọng yếu nhất của thành phố Hạo Dương nắm giữ, ngay cả Hàn Tiến Hỉ tạm thời cũng không thể. 

Trước lúc vào họp, Tống Hiểu Vệ cầm chén trà lên uống một hớp, lúc này mới khẽ cười nói: 

- Ha ha, các đồng chí, địa ủy phê bình chúng ta!  

Địa ủy phê bình chúng ta! 

Những lời này bản thân cũng không có cái gì kỳ quái, chân chính quái dị chính là giọng nói của Tống Hiểu Vệ lúc này. 

Bị phê bình, còn vui vẻ như vậy? 

Thật lòng không hiểu nổi . 

Nhìn kỹ lại, Tống Hiểu Vệ trên mặt bày ra nụ cười, nhưng thật ra là có mấy phần lúng túng, cho dù giấu diếm khá kỹ nhưng cũng có thể nhìn ra một chút đầu mối. 

- Lãnh đạo Địa ủy cẩn thận nghiên cứu báo cáo tình huống sự cố mỏ than bảy hai của mỏ than Hồng Kỳ thì đã kết luận là có một chút thành kiến. Sự cố ở mỏ bảy hai, dĩ nhiên có một phần chủ quan sơ suất nhưng chủ yếu là do khách quan. Điều kiện địa chất của khu vực số ba tương đối phức tạp, dòng chảy trên bề mặt và dưới đất giăng kín khắp nơi, với điều kiện kỹ thuật của mỏ than Hồng Kỳ hiện giờ rất khó xác định được rõ ràng. Bọn họ không có thiết bị thăm dò, thuần túy dựa vào kinh nghiệm của nhân viên kỹ thuật, quả thật rất khó xác định chính xác. Đây là tồn tại khách quan, chúng ta không thể làm như không thấy.  

Tống Hiểu Vệ vừa uống một ngụm trà, chậm rãi nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. 

Sắc mặt của Lưu Khánh Long không chút thay đổi, tựa hồ bản điều tra báo cáo này không phải là hắn làm ra. 

Trên việc này, Lưu Khánh Long quả thật cũng không có gì phải xấu hổ. Đưa ra báo cáo điều tra như vậy không phải là bản ý của hắn, hắn chỉ là một người chấp hành. Ban đầu lúc báo cáo này đưa lên địa khu cũng không ai có ý kiến khác. Bây giờ thay đổi bất ngờ, Tào Chấn Khởi bị bắt được chân đau, nhất định phải thỏa hiệp với Lưu Vĩ Hồng, báo cáo này dĩ nhiên là có vấn đề . 

Lãnh đạo chỉ tới chỗ nào đánh tới nơi nào, thì bổn phận thuộc hạ phải làm. Hôm nay lãnh đạo cần hắn chịu tiếng xấu thay cho người khác, hắn cũng phải chấp nhận, đây là giác ngộ căn bản mà thuộc hạ cần phải có. 

Lãnh đạo chọn ra trọng dụng ngươi, luôn cần giao ra hồi báo . 

Mắt thấy Tống Hiểu Vệ chuyển đạt phê bình của lãnh đạo địa ủy, Lưu Khánh Long đang muốn mở miệng kiểm điểm, Chu Bằng Cử đã đoạt trước, nói giọng không thể cao hơn: 

- Anh minh! Lãnh đạo Địa ủy quá anh minh! Sự cố này phần lớn là do khách quan, không có bao nhiêu nhân tố chủ quan. Chuyện ngoài ý muốn như vậy, sao có thể tránh được tuyệt đối, tôi thấy cần thiết phải tiến hành điều tra lần nữa!  

Vừa nói, Chu Bằng Cử vừa nhìn vào động tĩnh trên mặt Lưu Vĩ Hồng, hy vọng có thể thấy biểu hiện làm hắn yên tâm. 

Phải nói, Chu Bằng Cử tỏ thái độ như thế mặc dù mà bất đắc dĩ nhưng vẫn rất có mánh lới, căn bản không hề công kích báo cáo mà chỉ khen lãnh đạo địa ủy ”Anh minh” 

Chu Bằng Cử quả thật cũng có chỗ khó xử của hắn. 

Đã hướng Lưu Vĩ Hồng biểu đạt ý tứ “Đầu hàng vô điều kiện” thì từ nay về sau không thể đối nghịch với hắn, nếu không chính là tự mình tìm chết. Nhưng Tống Hiểu Vệ cũng không phải là dễ trêu. Lần này dưới áp lực của Tào Chấn Khởi mà phải thỏa hiệp với Lưu Vĩ Hồng nhưng hắn vẫn là ủy viên địa ủy kiêm Bí thư thành ủy. Nếu Chu Bằng Cử cứ thế đắc tội với Tống Hiểu Vệ, ai biết Tống Hiểu Vệ sẽ làm trở tay đập chết hắn hay không. 

Cho dù Lưu Vĩ Hồng tiếp nhận “đầu hàng” của hắn, nhiều nhất là không cắn chặt lấy hắn nữa. Nhưng nếu như Tống Hiểu Vệ ra tay với Chu Bằng Cử, Lưu Vĩ Hồng đoán chừng rất khó đưa tay viện thủ. 

Năm xưa Tằng Quốc Phiên sau khi bình định loạn Thái bình Thiên Quốc thì muốn bãi bỏ các tướng quân nhưng lại sợ đông đảo các tướng lĩnh thân tín bất phục, liền đem hàng tướng Vi Tuấn của Thái bình Thiên Quốc xử tử, mượn đầu Vi Tuấn để trấn trụ thuộc hạ biết điều phụng mệnh giải trừ quân bị. 

Khi đó, Thái bình Thiên Quốc đã bình định, Vi Tuấn cũng vì triều đình lập nhiều công lớn vẫn rơi vào kết quả như vậy. Bởi vậy có thể thấy được, “Hàng tướng” và thân tín có sự cách biệt rất lớn. 

Sinh tồn trong khe hẹp vốn là hết sức khó khăn . 

Chỉ trách Chu Bằng Cử đi vào con đường bất chính, mấy năm nay tham ô tiền quá nhiều nên có nhược điểm quá lớn. Bây giờ chỉ có thể đem hết toàn lực cầu xin thoát họa . 

Tống Hiểu Vệ cười lạnh trong lòng một tiếng, cũng không nói tiếp. 

Đối với Chu Bằng Cử, hắn đã hoàn toàn tiêu mất hứng thú. Người này tư tâm quá nặng, mọi việc đều lấy bản thân làm trung tâm, ngã theo chiều gió. Vào lúc tranh quyền đoạt lợi với Lưu Vĩ Hồng thì chủ động dựa vào Tống Hiểu Vệ hắn, hận không được lập tức đá bay Lưu Vĩ Hồng ra khỏi Hạo Dương để mình lên bảo tọa Chủ tịch thành phố. Hôm nay tình hình đại bất lợi, Chu Bằng Cử lập tức bán rẻ thân mình, làm ra vẻ lính hầu của Lưu Vĩ Hồng. 

Ngươi biểu diễn như thế, muốn lừa ai đó? Thật đem mọi người coi như kẻ ngu! 

Nhân phẩm Chu Bằng Cử tồi tệ như thế, Tống Hiểu Vệ tự nhiên sẽ không nghĩ dùng hắn, nếu sử dụng thì lúc nào cũng lo ngay ngáy, không biết lúc nào hắn sẽ phản bội ngươi. 

Quốc gia Hoa Hạ cái gì cũng thiếu, chỉ có duy nhất không thiếu chính là nhân tài làm quan. Trong suy nghĩ của Tống Hiểu Vệ đã hoàn toàn loại ra Chu Bằng Cử . Còn về phần muốn thu thập hắn như thế nào thì sẽ nhìn ý tứ Lưu Vĩ Hồng. Nếu như Lưu Vĩ Hồng quả thật tính toán tha cho Chu Bằng Cử thì vào thời điểm thích hợp, Tống Hiểu Vệ cũng nhất định sẽ xuất thủ, chỉ là vấn đề thời cơ mà thôi. 

Hắn cũng đã lường trước Lưu Vĩ Hồng sẽ không ra mặt vì Chu Bằng Cử. 

Tống Hiểu Vệ mặc dù không nói tiếp nhưng vẻ coi thường lộ rõ trên mặt. Chu Bằng Cử thấy vậy thì trong lòng nổi giận nhưng cũng không thể làm gì. 

Xảy ra cục diện ngày hôm nay đều phải trách hắn quá ngạo mạn, lúc Lưu Vĩ Hồng mới bắt đầu nhận chức đã không rõ tình thế để chủ động dựa vào. Sau đó lại càng nhận lầm “lão Đại”, lưỡng lự rồi cuối cùng con cờ thí trong ván cờ chính trị. 

Cứ cầu xin tự bảo vệ trước đã. 

Thấy vẻ mặt đỏ bừng của Chu Bằng Cử, Lưu Khánh Long lúc này mới mở miệng: 

- Tống bí thư, Lưu Chủ tịch, tôi kiểm điểm với hai vị. Điều tra sự cố lần này là tôi làm không tốt, quá tin tưởng vào nhân viên cấp dưới dẫn đến kết quả điều tra không chính xác, đây là do tôi thiếu trách nhiệm.  

Hắn tuy nói là kiểm điểm nhưng vẫn hết sức hùng hồn. 

Được, các ngươi bây giờ nói kết luận điều tra này không đúng vậy thì ta nhận sai, chỉ là chứng thực chỉ thị của lãnh đạo mà thôi. Ít nhất đối với tranh đấu phức tạp trong này, Lưu Khánh Long cũng không liên quan đến quá sâu. Những vấn đề về kinh tế, tác phong cũng không quan hệ quá lớn đến hắn. Trước mắt hắn vẫn là thành viên có phân lượng nhất bên tuyến Tống Hiểu Vệ. 

Lần này, Tống Hiểu Vệ vì bị Tào Chấn Khởi gây áp lực mà phải thỏa hiệp với Lưu Vĩ Hồng. Chờ chuyện này đi qua, Tống Hiểu Vệ còn phải lệ thuộc vào hắn mới ngăn được Lưu Vĩ Hồng ngày càng cường thế. 

Có đầy đủ quân bài trong tay, Lưu Khánh Long liền có thể thong dong bình tĩnh, lúc kiểm điểm vẫn hết sức hùng hồn. 

Tống Hiểu Vệ nghiêm túc nói: 

- Đồng chí Khánh Long, đây là một sơ suất. Làm công việc gì cũng phải hết sức tỉ mỉ, không thể chỉ nghe nhân viên bên dưới báo cáo, lúc cần thiết phải tự mình kiểm tra.  

Lưu Khánh Long gật đầu: 

- Đúng vậy, Tống bí thư, tôi kiểm điểm!  

Tống Hiểu Vệ nói: 

- Sự cố này nhất định phải điều tra lại. Khánh Long bí thư, tôi thấy hay là để anh cứ tổ chức lại một tổ điều tra, xâm nhập tỉ mỉ tình huống để sớm có một kết luận công chính.  

- Được rồi, Tống bí thư.  

Lưu Khánh Long thuận miệng đáp ứng. 

Nếu địa ủy đã đưa ra phê bình, điều tra lại lần nữa thì quyết định xử phạt của hội nghị thường vụ thành ủy mở rộng dĩ nhiên là thành phế thải. Kết quả điều tra có vấn đề thì sao có thể lấy làm căn cứ xử phạt. 

Chu Bằng Cử lại biến sắc. 

Lại còn do Lưu Khánh Long chủ trì tổ điều tra? 

Xem ra Tào Chấn Khởi cùng Tống Hiểu Vệ vẫn rất cố gắng để khống chế sự tình, không muốn đem quyền chủ động giao cho Chu Kiến Quốc cùng Lưu Vĩ Hồng. 

- Tống bí thư, Lưu Chủ tịch, tổ điều tra lần này có nên suy nghĩ để kết hợp với nhân viên chính quyền không?  

Chu Bằng Cử suy nghĩ rồi đưa ra ý kiến khác. Trên thực tế, tổ viên của tổ điều tra phần lớn đều là thuộc bên chính quyền. Nhưng đó là một chuyện khác, Chu Bằng Cử bây giờ nhất định phải cho thấy quyết tâm “Theo sát” Lưu Vĩ Hồng của mình. 

Từ đầu hội nghị bí thư xử lý thường vụ đến giờ, Lưu Vĩ Hồng vẫn chưa bày tỏ thái độ, Chu Bằng Cử cảm thấy rất bất an. 

Tống Hiểu Vệ cười nhạt một tiếng, vẫn không trả lời Chu Bằng Cử mà quay sang Lưu Vĩ Hồng, tựa hồ Chu Bằng Cử trong mắt hắn đã hoàn toàn biến thành không khí, không đáng giá nhắc tới. 

- Chủ tịch thành phố, ý kiến của anh thế nào?  

Lưu Vĩ Hồng cười nhạt một tiếng, nâng chén trà lên uống một hớp, mới chậm rãi nói: 

- Tôi thấy cứ để Khánh Long bí thư quyết định đi. Khánh Long bí thư đã điều tra sự cố này một lần, lần này chắc không sai phương hướng rồi. 

Lời này dù không nghe ra ý tứ khen chê nhưng ý vị giễu cợt rất nồng. 

Tuy nhiên Tống Hiểu Vệ lại âm thầm thở phào một cái. 

Xem ra Tào bí thư đã sớm cùng Lưu Vĩ Hồng đạt thành “ý hướng hợp tác” nào đó, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không để ý đến tổ điều tra này sẽ do ai làm. Kết luận điều tra cuối cùng khẳng định sẽ phải trình lên Tào Chấn Khởi cùng Lưu Vĩ Hồng mới có thể thông qua. Dưới loại tình huống này, người nào đi điều tra có cái gì khác biệt 

- Tốt lắm, vậy cứ quyết định như thế.  

Tống Hiểu Vệ mỉm cười nói. 

Từ đầu đến cuối, Tống Hiểu Vệ không hề nhìn qua Chu Bằng Cử một chút. 

Trong lòng Chu Bằng Cử tựa như đổ vào một bình ngũ vị, chua cay mặn ngọt đắng đều dâng lên cả, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết là tư vị gì. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.