Chu Bằng Cử ngồi ở ghế sa lon không ngừng rít thuốc, cặp mày nhíu chặt, vẻ mặt lo âu bất an.
Lý Thanh Mai sau khi vào cửa, lập tức bị khói thuốc làm sặc ho rũ rượi. Chu Bằng Cử làm như không thấy, tiếp tục hút thuốc lá. Lý Thanh Mai nhìn hắn một cái, không nói gì, đi tới mở cửa thông gió lẫn cửa phòng vệ sinh.
Nàng hiểu tâm trạng của Chu Bằng Cử lúc này, tâm trạng của nàng hiện giờ cũng vậy .
Gió thổi mưa giông trước cơn bão rồi!
Mấy ngày này khách sạn Giang Hải làm ăn so với trước kia kém đi rất nhiều, cơ hồ là xuống dốc không phanh, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Khách sạn Giang Hải làm ăn náo nhiệt, chủ yếu chính là dựa vào các đơn vị, các vị quan gia có tiền công chống đỡ. Các các bộ của địa khu từng có một thời gian lấy nơi đây làm nhà.
Công bộc hào sảng ném tiền công để làm nên sự hưng thịnh của khách sạn Giang Hải. Còn đối với đông đảo quần chúng chỉ có thể than thở.
Nhưng đó là quá khứ, hiện giờ những công bộc đã không còn dám bén mảng đến cửa.
Vụ án lớn đã xuất hiện!
Những khách quen trước kia của khách sạn Giang Hải, ví dụ như Đoạn Bảo Thành, Vương Ninh và rất nhiều các đầu lĩnh khác của các cục và ủy ban trong thành phố đang nơm nớp lo sợ Kỷ ủy rờ gáy, còn tâm trạng nào dám lộ diện ở đây.
Chu Bằng Cử hôm nay cũng đến rất lặng lẽ, thậm chí còn không dám đi xe riêng mà đi taxi, cũng không dám tới cùng Lý Thanh Mai mà phải phân ra.
Tiếng gió quá mạnh rồi.
Nếu như không phải là muốn cùng Lý Thanh Mai thương lượng đối sách, Chu Bằng Cử hôm nay cũng chưa chắc dám đến khách sạn Giang Hải.
Lý Thanh Mai ngồi đối diện với Chu Bằng Cử, nhíu chặt mày, im lặng không lên tiếng. Nàng bây giờ đã sớm trăm mối lo. Sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, trước kia thật không nên đối chọi với Lưu Vĩ Hồng!
Ai biết Lưu Vĩ Hồng có thể ngoan độc như vậy!
- Anh họ, làm sao bây giờ?
Một lát sau, Lý Thanh Mai chịu không được không khí căng thẳng trong phòng, dè dặt hỏi một câu, trông chờ vào Chu Bằng Cử, hy vọng hắn có thể có cách nào tốt. Trước kia cũng chưa phải từng xảy ra sóng gió, mỗi lần đều hóa hiểm thành lành, lần này chắc Chu Bằng Cử cũng có cách.
Chu Bằng Cử không lên tiếng, tiếp tục rút thuốc rít liên hồi.
Lý Thanh Mai trầm mặt xuống.
Rút ra rút ra rút ra, chỉ biết biết rút ra!
Hút thuốc lá có thể giải quyết vấn đề gì?
- Anh họ, nếu không để em từ chức đi.
Lý Thanh Mai cố nén tức giận, hỏi dò. Trong suy nghĩ của nàng, Lưu Vĩ Hồng vẫn canh cánh trong lòng đối với chức vụ Cục trưởng Cục tài chính mà nàng đang đảm nhiệm. Chỉ cần nàng chủ động từ chức, Lưu Vĩ Hồng chắc là sẽ mở cho bọn họ một lối thoát.
Chu Bằng Cử cười khổ một tiếng:
- Em từ chức thì có ích gì? Người ta là hướng vào anh đấy!
Lý Thanh Mai nhất lại tức giận, khẽ cao giọng:
- Thật sự hắn muốn cả đám chết à? Hắn đâu phải là Bí thư thành ủy, Tống Hiểu Vệ còn sờ sờ ra đó. Anh ra mặt cho hắn để bây giờ hắn làm con rùa đen rụt cổ sao!
- Tống Hiểu Vệ? Tống Hiểu Vệ bây giờ có thể giữ được chính hắn đã là may!
Chu Bằng Cử cười lạnh một tiếng.
Lý Thanh Mai giật mình nói:
- Không phải đâu? Tống Hiểu Vệ chắc là không dính vào!
Tống Hiểu Vệ tiền nhiệm mới mấy tháng, làm sao có thể dính dáng với đám người Đàm Đức Lâm, trước kia cũng chưa hề nghe qua những tin đồn này.
Chu Bằng Cử lắc đầu:
- Bản thân Tống Hiểu Vệ không có nhưng Tào Chấn Khởi có. Đại hội đảng toàn quốc sắp cử hành, Tào Chấn Khởi sẽ không cho phép vào lúc này vỡ ra chuyện lớn. Tống Hiểu Vệ chỉ có thể nghe theo ông ta.
- Vậy...... Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không hy vọng xảy ra chuyện chứ? Đối với hắn cũng không có chỗ tốt gì!
Lý Thanh Mai cơ hồ là bật thốt lên.
Chu Bằng Cử nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa:
- Thanh Mai, em nói rất đúng, mấu chốt của vấn đề là ở đây. Như vậy đi, chúng ta lập tức tới chỗ Lưu Vĩ Hồng.
- Đi tới chỗ Lưu Vĩ Hồng? Làm gì? Hướng hắn cầu tình?
Lý Thanh Mai hỏi một tràng.
Chu Bằng Cử thở dài, nhún vai:- Đương nhiên là cầu tình . Lúc này, nếu không cầu tình, chỉ sợ sau này cũng không còn cơ hội.
- Em không đi!
Lý Thanh Mai ương ngạnh.
Thật mất thể diện!
Lòng tự ái của Lý Thanh Mai chịu không được.
Lúc trước giả bộ nhận sai tại phòng làm việc của Lưu Vĩ Hồng cũng không có chuyện gì. Dù sao Lưu Vĩ Hồng là Chủ tịch thành phố, là người lãnh đạo trực tiếp của Cục trưởng Cục tài chính. Nhưng bây giờ cùng đi với Chu Bằng Cử tới chỗ Lưu Vĩ Hồng để thần phục hắn, Lý Thanh Mai cảm thấy rất uất ức. Điều quan trọng nhất là nếu đi cùng với Chu Bằng Cử cầu tình thì chẳng phải là phơi bày quan hệ của nàng và Chu Bằng Cử.
Hai người là anh em họ lại tự thừa nhận là có quan hệ này, hơn nữa lại thừa nhận với Chủ tịch thành phố, xấu hổ mắc cỡ chết được!
Chu Bằng Cử cười khổ:
- Hai người chúng ta cùng đi, có lẽ còn có một cơ hội. Nếu như một người đi…
- Thanh Mai, đây là thời khắc mấu chốt nhất rồi, đừng có do dự nữa. Muốn đầu hàng, thì phải đầu hàng vô điều kiện. Nếu không, bom nguyên tử đã hạ xuống rồi!
Phòng 306 của khách sạn Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng đã tắm xong, ăn mặc rất chỉnh tề, ngồi ở trong ghế sa lon cầm chén trà yên lặng thưởng thức. Vũ Thường đã rời đi mấy ngày hôm trước để tới Giang Khẩu. Kể từ khi lão gia tử ngã bệnh nằm viện, sau đó kết hôn rồi tới ở đây đã hơn mấy tháng, chuyện công ty bên Giang Khẩu cũng phải đi xử lý một chút.
Mới vừa rồi nhận được điện thoại của Chu Bằng Cử, bảo là muốn cùng Lý Thanh Mai tới đây thăm hỏi.
Lưu Vĩ Hồng đồng ý.
Chu Bằng Cử cũng nên có động tác, nếu không, Lưu Vĩ Hồng cũng hoài nghi đầu óc của hắn có phải xảy ra vấn đề gì hay không.
Cùng đi với Lý Thanh Mai!
Xem ra đầu óc Chu Bằng Cử vẫn còn rất tỉnh táo, biểu hiện rõ ràng ý nguyện đầu hàng.
Được rồi, vậy thì xem hắn có lời gì để nói.
Ước chừng mười mấy phút sau, Chu Bằng Cử cùng Lý Thanh Mai đã đến phòng 306 khách sạn Hạo Dương, nhẹ nhàng gõ cửa, lộ ra vẻ hết sức cẩn thận, kính cẩn!
- Mời vào!
Lưu Vĩ Hồng lạnh nhạt nói.
Cửa phòng từ từ mở ra, Chu Bằng Cử cùng Lý Thanh Mai niềm nở xuất hiện, vừa bước vào thì liên tục khom lưng.
- Chủ tịch thành phố mạnh khỏe!
- Ha ha, đồng chí Bằng Cử cùng cục trưởng Lý đến rồi!
Lưu Vĩ Hồng từ từ đứng dậy, khẽ đưa tay về phía trước.
Chu Bằng Cử lập tức bước nhanh lên, đưa hai tay ra nắm chặt, nói một tràng:
- Chủ tịch thành phố mạnh giỏi, Chủ tịch thành phố mạnh giỏi, lúc này tới quấy rầy Chủ tịch thành phố, thật là ngại quá......
- Ha ha, không cần gấp gáp, tôi bây giờ cũng đang nghỉ ngơi, không có việc gì đâu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, giọng nói vẫn nhẹ nhàng.
Trong lòng Chu Bằng Cử cũng nhẹ đi mấy phần. Nhìn bộ dáng này, Lưu Vĩ Hồng không giống như là muốn đuổi tận giết tuyệt, càng thấy hành động của mình là chính xác, chỉ cần “Đầu hàng vô điều kiện” là vẫn có thể tìm ra đường sống. Dĩ nhiên, tổn thất là không thể miễn . Chẳng qua là trước mắt còn bận tâm đến gì khác, có thể miễn trừ được lao ngục, cũng đã là vạn hạnh .
Vấn đề của bản thân có nghiêm trọng hay không, trong lòng Chu Bằng Cử hiểu rõ.
Tác phong làm việc nhất quán của Lưu Vĩ Hồng chính là như vậy, bình thường không lên tiếng, cũng không nói lời thừa nào nhưng vừa ra tay liền trực tiếp hạ đao vào gốc rễ người ta, không để cho một chút dư địa kháng cự.
Lúc trước hắn hành hạ Tôn Hoành, bắt rồi thả, thả rồi bắt, cuối cùng Tôn Hoành tự mình biết điều trở vào cục “triệt để” chính là để cho một kích lôi đình hiện giờ!
Đừng bảo là hai mẹ con ngu ngốc Quách Lệ Hồng, Tôn Hoành, cho dù là Chu Bằng Cử hắn, cho tới Tống Hiểu Vệ, Tào Chấn Khởi, có ai ngờ tới như vậy?
Người này tuổi còn trẻ, tâm cơ thâm trầm như vậy, mưu lược sâu xa như vậy!
- Đồng chí Bằng Cử, cục trưởng Lý, mời ngồi!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào hỏi rồi mời Chu Bằng Cử và Lý Thanh Mai ngồi xuống, tự mình rót trà cho hai người. Chu Bằng Cử và Lý Thanh Mai tới tay không, điều này nói rõ Chu Bằng Cử vẫn hết sức tỉnh táo, Lưu Vĩ Hồng hắn rốt cuộc coi trọng cái gì.
- Chủ tịch thành phố, xấu hổ...... Công tác của tôi không có làm tốt.....
Vừa ngồi xuống, Chu Bằng Cử liền đứng thẳng dậy ra vẻ áy náy.
Nhìn qua, hắn rất chân thành, phát ra từ nội tâm.
Lý Thanh Mai đang ở một bên liên tiếp gật đầu, cũng làm ra bộ dạng hết sức xấu hổ, phối hợp với Chu Bằng Cử. Hôm nay nàng tới đây chính là có tác dụng “Nhân chứng”, bày tỏ quan hệ bất chính của mình và Chu Bằng Cử, tự giác phơi bày nhược điểm ra trước mặt Lưu Vĩ Hồng.
Cái này kêu là “Đầu hàng vô điều kiện”!
Chúng ta hoàn toàn thần phục, xin Lưu Chủ tịch giơ cao đánh khẽ, thả cho chúng ta một con đường sống. Từ nay về sau nguyện đi theo Lưu Chủ tịch làm tùy tùng, không dám hai lòng.
Lưu Vĩ Hồng vẫn mỉm cười, không bày tỏ thái độ.
Chu Bằng Cử suy nghĩ rồi thăm dò:
- Chủ tịch thành phố, Thanh Mai vừa rồi nói đã ở quá lâu trong hệ thống tài chính, muốn điều động tới một đơn vị. Không biết Chủ tịch thành phố cảm thấy thỏa đáng hay không?
Mặc dù Chu Bằng Cử rất rõ ràng, mục tiêu lần này của Lưu Vĩ Hồng cũng không phải là Lý Thanh Mai, nhưng lời này nhất định phải nói, chẳng khác gì là bày tỏ thái độ cho Lưu Vĩ Hồng để hắn thả cho một đường sống. Vị trí Cục trưởng Cục tài chính cũng là nhất định phải nhường lại. Đây cũng là hoàn toàn cho thấy thái độ của mình, để cho Lưu Vĩ Hồng thấy thành ý của bọn họ.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:
- Đồng chí Bằng Cử, vấn đề này, nhất định phải bàn bạc với Tống bí thư, tôi không thể tự chủ trương.
- Đúng vậy đúng vậy, Chủ tịch thành phố. Xin Chủ tịch thành phố trao đổi với Tống bí thư.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng gật đầu, không hề để lộ biểu tình.