Chương 1011: Chủ tịch thành phố cấp 3 trẻ tuổi nhất
Nhóm dịch: PTQ
Nguồn: metruyen
Giữa trưa, Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến sóng vai ngồi trên tảng đá lớn bên triền núi, Trịnh Hiểu Yến thân thể mềm mại, nhẹ nhàng rúc vào vòng tay rắn chắc của Lưu Vĩ Hồng
Triền núi này rất yên tĩnh, rất ít có du khách tới. Tảng đá lớn này thấp thoáng trong bụi rậm xanh rờn, hai người dựa sát vào nhau khanh khách rì rầm nói chuyện phiếm, cũng là thích thú
- Nhìn thấy không, bên kia, chính là khu công nghiệp đang trong quy hoạch. Nhà xưởng VCD của tập đoàn Thiên Yến, đã đang động thổ khởi công. Ngư Á Thần đích thân trấn thủ, Tăng Văn Mệnh ở lại Ngọc Lan. Hai người này làm việc cũng rất là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán
Lưu Vĩ Hồng cánh tay trái vòng qua phần eo thon eo thả của Trịnh Hiểu Yến, giơ tay phải ra chỉ chỉ vào nơi nào đó dưới chân núi. Kỳ thật cái chỗ kia cách đỉnh núi rất xa, phóng tầm mắt ra nhìn, chỉ là một mảnh đất rộng lớn, sao có thể nhìn ra khu công nghiệp gì chứ?
- Hừm…
Trịnh Hiểu Yến từ mũi hừm một tiếng đáp lại, rất lười nhác mệt mỏi, dường như không còn khí lực. Cũng không biết là cô leo núi bị mệt, hay là có nguyên nhân gì khác, tóm lại thân mình mềm nhũn, không có tinh thần, hình như không còn sức lực để nói thêm mấy câu
Nói thật, Trịnh Hiểu Yến còn lâu mới đi để ý chuyện nhà máy VCD gì đó, Trịnh Hiểu Yến nhẹ hẫng, như bay bổng trên mây
- Sao thế, chưa yêu đương qua hả?
Lưu Vĩ Hồng có vẻ như có thể cảm nhận được tâm tư Trịnh Hiểu Yến vào giờ phút này, cười trêu chọc một câu.
- Em chưa yêu đương qua, em là cô bé ngốc, vậy anh vui rồi chứ? Thỏa mãn sở thích ham hư vinh của bọn đàn ông các anh rồi chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười nói
- Lời này em nói đúng rồi đấy. Đàn ông đều hy vọng mình là cường tráng nhất lợi hại nhất, hy vọng tất cả phụ nữ đều vây quanh mình
- Không phải chứ? Bí thư Lưu, anh không nông cạn như vậy chứ?
Trịnh Hiểu Yến liền ngẩng đầu lên, cẩn thận đánh giá hắn, khóe miệng lộ ra vẻ như cười như không
- Ấy, lần này nói sai rồi. ANH vẫn còn nông cạn thật đấy, có lẽ càng nông cạn hơn so với trong tưởng tượng của em. Hiện tại hối hận còn kịp!
Lưu Vĩ Hồng liền nghiêm trang nói.
Trịnh Hiểu Yến mắt ướt lệ toát ra vẻ yêu thương hơn người, mân mê môi đỏ mọng, ở trên mặt hắn nhẹ nhàng hôn lên một cái, lập tức lại đem đầu vùi vào lòng hắn, hạ giọng nói
- Không hối hận. Đánh chết em cũng không hối hận!
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Yên tâm, không nguy hiểm như vậy!
- Đồ đáng ghét…
Thấy tên này cứ mãi không thức thời nói hươu nói vượn, Trịnh Hiểu Yến lại hung dữ véo hắn một cái. Người này, thật đúng là giống như chính hắn đã nói, bất cứ lúc nào, đều là bỡn cợt như thế, dường như phụ nữ dưới bầu trời này, đều nên quỳ gối ở dưới chân của hắn
Nhưng chính mình đã hết thuốc chữa thích hắn mất rồi, vậy cũng đánh bó tay, chỉ có thể tùy vào hắn ngang ngược thôi
Hai người cứ ôm sát vào nhau như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng không nói gì nữa.
- Nghe nói cậu cả Hạ đã là Chủ tịch thành phố, mấy ngày trước nhậm chức, anh có biết không?
Lại một lát sau, Trịnh Hiểu Yến chủ động nhắc tới câu chuyện.
- Biết.
Lưu Vĩ Hồng hờ hững đáp
Giống như Hạ Cạnh Cường chú ý đối với Lưu Vĩ Hồng vậy, Lưu Vĩ Hồng đối với Hạ Cạnh Cường cũng đặc biệt chú ý. Hạ Cạnh Cường trước đó không lâu đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Bình Nguyên tỉnh Lũng Tây, chính là một tin lớn của chính đàn
Chủ tịch thành phố cấp 3 ba mươi ba tuổi, có thể nói là có một không hai.
Trịnh Hiểu Yến nói:
- Anh nói xem, y đang yên đang lành ở Việt Trung, đột nhiên chạy đến Lũng Tây làm gì?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Ai nói y ở Việt Trung yên lành?
Trịnh Hiểu Yến không khỏi có chút kinh ngạc, ngồi thẳng người, còn rất thật tình hỏi han:
- Chẳng lẽ y ở Việt Trung gặp rắc rối?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Trên thế giới này, vốn không có một chức quan nào là dễ làm. Bất kể ai ở trong quan trường gặp phải rắc rối, cũng không phải là chuyện hiếm lạ đáng ngạc nhiên
Trịnh Hiểu Yến đôi mắt to tròn chớp chớp, lát sau, lại thản nhiên cười, cũng không hỏi lại.
Hai nhà Lưu - Hạ bất hòa, Lưu Thành Thắng và Hạ Thái Bình chính kiến không đồng nhất, ở trong giới Bắc Kinh cũng không phải chuyện bí mật. Trịnh Hiểu Yến khi ở Bắc Kinh, mơ hồ nghe được chút đồn đại, dường như con cháu đời sau của hai nhà Lưu - Hạ cũng có chút bất hòa. Hơn nữa giữa Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường, còn có “mối hận cướp vợ”. Lưu Vĩ Hồng công tác tại địa phương, thỉnh thoảng thường gặp phải một số chuyện phiền toái, nghe nói trong đó có bóng dáng Hạ gia
Lúc ấy Trịnh Hiểu Yến còn nói thầm, cảm thấy không cần phải như vậy, chuyện quá khứ thì đã qua rồi, bà xã hiện tại của Hạ Cạnh Cường là Lý Tuệ Ngữ, gia thế cũng không dưới cơ Vân Vũ Thường, diện mạo cũng vô cùng tuấn tú, làm gì cứ phải nắm lấy chút chuyện cỏn con mãi không buông chứ?
Hiện tại xem ra, không chỉ có Hạ gia nhìn chằm chằm Lưu Vĩ Hồng, Lưu gia cũng không nhàn rỗi. Hạ Cạnh Cường rời khỏi Việt Trung, tới Lũng Tây xa xôi, nói không chừng trong đó còn có Lưu gia phía sau màn thúc đẩy. Hạ Cạnh Cường lần điều nhiệm này, nhìn qua là thăng chức, trong đó không phải ý không có trốn tránh tai họa
Những thế gia chính trị này, vốn không có ai là đèn cạn dầu, Lưu gia cũng không phải là tính cách đánh không trả đòn mắng không mắng trả
Chỉ có điều tất cả mọi người đều đang thi triển sự biến hòa khôn cùng
Tuy nhiên Hạ Cạnh Cường dưới tình hình bị người khác “đối chọi”, còn có thể thoát khỏi mà trở thành Chủ tịch thành phố cấp 3 tuổi trẻ nhất, có thể thấy được cũng là năng lực không tầm thường. Thì giống như Lưu Vĩ Hồng, bị người đánh lén tung ám chiêu khắp mọi nơi, thế mà hắn đây vẫn một đường thăng tiến, ngăn cũng ngăn không được
Là con cháu cách mạng đời thứ ba kiệt xuất nhất được nhà quyền quý đại tộc xem trọng, ai nấy đều có kỹ năng đặc biệt
Trịnh Hiểu Yến tuy rằng tự xưng là thông minh, trong đầu cũng rõ, so với những người như Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường này, IQ của mình đúng là không đủ dùng, vẫn là không nên tùy tiện trộn lẫn vào là tốt nhất.
Khi Bí thư Lưu và phó chủ nhiệm Trịnh ở triền núi thủ thỉ với nháu, trong vườn sau biệt thự số 1 núi Ngưu Giác, lại là một phiên cảnh khác
Trong vườn sau có một ngôi đình hóng mát nho nhỏ, trong , đình hóng mát hai chiếc ghế bằng mây, trên bàn tròn đá cẩm thạch, đang triển khai một ván cờ, hai người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, mỗi người một bên, thư thả đánh cờ.
Ngồi ở tay trái, là một vị tai to mặt lớn, vẻ mặt nho nhã, đúng là chủ nhân biệt thự số 1, bí thư Thành ủy Cửu An Trương Hiệu Liêm. Đối thủ của y, tất nhiên là Phó bí thư Thành ủy Kiều Hiền Bình.
Trên bàn đá ngoài bàn cờ, còn có trái cây tươi và hai tách trà nóng hổi
- Hiệu Liêm, sức cờ càng ngày càng thâm hậu
Kiều Hiền Bình hai hàng lông mày nhíu lại, mắt nhìn bàn cờ, trong tay cầm con “Xe”, cứ trì hoãn không chịu hạ xuống. Trên bàn cờ, cờ đỏ của Trương Hiệu Liêm đã ở trạng thái tiến công toàn diện, cờ đen rút vào một góc, toàn lực phòng thủ, mơ hồ có thế không chống đỡ nổi
Kiều Hiền Bình không xưng hô quan hàm của Trương Hiệu Liêm, mà là gọi thẳng tên, có thể thấy được giữa hai người có giao tình khá sâu.
Trương Hiệu Liêm cười ha hả, nói:
- Hiền Bình, mấy năm nay, tôi đều trong cơ quan, ngày tháng qua rất rỗi rãi. Không giống ông, xuống cơ sở sớm, mỗi ngày công tác bận rộn, sợ là không có thời gian cùng người khác luận bàn
Như vậy nghe ra, hai người bọn họ trước kia chính là chỗ quen biết cũ
Kiều Hiền Bình cũng mấy năm trước từ cơ quan trực thuộc tỉnh điều ra ngoài, cùng Trương Hiệu Liêm từng làm qua cộng sự, rất là hợp lý. Chẳng qua giữa hai người bọn họ là mối quan hệ mật thiết này, đồng chí Cửu An biết không được mấy người. Hai người này đều là cáo già lăn lộn nhiều năm trong quan trường, sao có thể gặp người liền ồn ào, đem quân bài chưa lật của mình lật ngửa cho mọi người xem rõ mồn một được
Kiều Hiền Bình gật gật đầu, nói:
- Thời gian thật ra có, mấu chốt là tìm không thấy cộng sự thôi
Thân trong quan trường, cho dù muốn tìm một người chơi ván cờ, dường như đều thành một loại hy vọng xa vời.
Trương Hiệu Liêm nói:
- Không phải nghe nói kỳ nghệ Vương Thì Hằng rất được sao?
Phó Bí thư Thành ủy và Bí thư Thành ủy, địa vị gần nhau, cũng có thể trở thành một đôi bạn cờ tốt
Kiều Hiền Bình thản nhiên nói:
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu (Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được)
Về bản chất, Vương Thì Hằng và Kiều Hiền Bình không phải là cùng một kiểu người
Trương Hiệu Liêm cười nói:
- Hay cho câu ‘Đạo bất đồng bất tương vi mưu’. Thế đạo hiện tại, người giống như anh giữ vững nguyên tắc như vậy càng ngày càng ít
Kiều Hiền Bình nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, nói:
- Giữ vững nguyên tắc không dám nhận, nhưng kết giao bạn bè luôn cần tính cách hoà hợp, bằng không này kết bạn như vậy cũng là không được tự nhiên. Ít nhất tôi sẽ không mời Lưu Vĩ Hồng lên lớp cho Chủ tịch thành phố. Trước kia tôi còn xem trọng Lục Mặc, hiện tại xem ra, cũng chính là chuyện như vậy
Kiều Hiền Bình ở trước mặt Trương Hiệu Liêm, không hề cố kỵ lấy một giọng điệu khinh miệt rõ ràng đánh giá Chủ tịch thành phố và một khác Phó bí thư Thành ủy vị, đủ thấy quan hệ hai người, quả thật vượt qua tình bạn bình thường
Trương Hiệu Liêm trên mặt tươi cười dần dần chìm lỉm, hai hàng lông mày cũng hơi túc lên, trầm ngâm nói:
- Lục Mặc có thể hạ mình như vậy, quả thật cũng có chút nằm ngoài dự kiến của tôi. Xem ra bọn họ là muốn ai theo nhu cầu người đó
Kiều Hiền Bình liếc mắt nhìn Trương Hiệu Liêm một cái, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nói:
- Hiệu Liêm, ông thật nghĩ như vậy?
Trương Hiệu Liêm cười khổ nói
- Hiền Bình, bộ ông cảm thấy tôi nghĩ một đằng nói một nẻo sao?
Kiều Hiền Bình đơn giản đem quân cờ đặt ở ngoài bàn cờ, khoát tay áo, nói:
- Hiệu Liêm, đừng hiểu lầm, tôi không có ý này. Tôi chỉ là cảm thấy, chuyện này, chúng ta có thể không cần để ý tới. Bọn họ theo như nhu cầu cũng tốt, lục đục với nhau cũng tốt, hiện tại đều không phải thời điểm chúng ta nên nhúng tay. Chúng ta nhúng tay vào, có lẽ trúng ngay ý muốn Lưu Vĩ Hồng
Trương Hiệu Liêm vội vàng nói:
- Hiền Bình, tôi vừa tới, đối với tình huống Cửu An vẫn còn chưa nắm rõ, ông tỉ mỉ nói một chút đi.
Trước kia khi Trương Hiệu Liêm và Kiều Hiền Bình cùng cộng sự, Kiều Hiền Bình đã nổi danh là người nhiều mưu trí, Trương Hiệu Liêm đều khá khâm phục.
Kiều Hiền Bình cười cười, nói:
- Hiệu Liêm, ông chê cười tôi rồi
- Không có không có, tuyệt không có ý này. Tôi là thật tâm thỉnh giáo.
- Ha hả, lời thỉnh giáo thì đừng nói, bạn bè bao nhiêu năm nay. Chuyện này, hẳn là không phải chủ ý của bản thân Lục Mặc, là do Tân Minh Lượng chỉ thị. Tuy nhiên, mặc kệ là ý Tân Minh Lượng cũng tốt, là ý tứ Lục Mặc cũng tốt, lần này, Lưu Vĩ Hồng chỉ sợ cũng không có biện pháp thỏa hiệp
Kiều Hiền Bình mặt mang mỉm cười, dường như có sự bất ngờ
- Ồ, vì sao?
- Mạc Ngôn!
Kiều Hiền Bình miệng nhẹ nhàng mà tung ra hai chữ.
- Mạc Ngôn tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ. Đây là tử cục, cho dù là Lưu Vĩ Hồng, cũng không giải được.
Trương Hiệu Liêm lập tức bừng tỉnh đại ngộ, không kìm nổi liên tục gật đầu.