Đầu xuân tháng tư, tiết trời thanh mát, thích hợp với việc ra ngoại thành đạp thanh (tảo mộ).
Bí thư Lưu Vĩ Hồng mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lam, chân đi đôi giày thể thao Nike, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai rất to, nhìn trông rất đẹp trai, phong độ. Chỉ có điều Lưu Vĩ Hồng kéo lưỡi trai xuống rất thấp, dường như hắn không muốn ai trông thấy vẻ điển trai anh tuấn của mình.
- Việc gì mà phải cẩn thận đến thế? Có ai ra quy định là Bí thư Lưu không thể đi giải sầu cùng với bạn bè không?
Trịnh Hiểu Yến đang đi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, cô ta thì thầm hỏi.
Bí thư Lưu bật cười.
Trịnh Hiểu Yến càng thấy kỳ quái hơn, ngạc nhiên hỏi:
- Có gì buồn cười đâu?
Hóa ra Lưu Vĩ Hồng đang nhớ tới một câu trong vở kịch nổi tiếng: May mà tôi đã kịp thời bảo vệ lấy khuôn mặt, có như thế thì vẻ đẹp trai, tuấn tú của tôi mới được bảo tồn!
Nhìn thấy Bí thư Lưu cười ha hả không dứt, Trịnh Hiểu Yến nào có thể ngờ tâm tư của con người này lại đang lạc về một vở kịch vẫn còn chưa được công chiếu của Hồng Kông như vậy.
Hôm nay Trịnh đại tiểu thư cũng mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đi đôi giày thể thao cũng màu trắng, mái tóc dài được cột tóc đuôi ngựa ở đằng sau, lúc la lúc lắc, trông rất đáng yêu. Trước đây, Trịnh Hiểu Yến để kiểu tóc ngắn rất phá cách, nhưng thời gian này cô quyết định để tóc dài. Hai vòng hoa tay bằng bạch kim rất to đầy cá tính cũng đã biến mất. Cũng không biết cô ta nghĩ gì, có thể là muốn thay đổi kiểu tóc và cách hóa trang để hợp mốt với giới trẻ hiện nay, hoặc cũng có thể khi để mái tóc dài thì sẽ yểu điệu thục nữ hơn. Trịnh Hiểu Yến muốn thay đổi hình tượng của mình trước mắt của Lưu Vĩ Hồng.
Cũng không thể phủ nhận, Trịnh Hiểu Yến lại có vẻ đẹp mê hồn đến thế. Cho dù cô trang điểm thế nào, cũng đều hấp dẫn mọi ánh mắt của các chàng trai.
Dục bả tây hồ bỉ tây tử, nùng trang đạm mạt tổng tương nghi!
(Tây Hồ khá sánh cùng Tây tử
Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời.) (1)
Nhìn hai người bọn họ lúc này thật giống như đôi tình nhân nhàn rỗi đang đi đạp thanh vậy.
Núi Đại Nhạn ở khu Thanh Sơn có thể coi là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thành phố Cửu An.
Mấy năm trước Ủy ban nhân dân thành phố đã cho xây dựng “Công viên Nhạn Phong” ở đó, trong công viên còn xây dựng một thư viện rất nổi tiếng, là một trong những điểm đến chính của công viên này.
Khách đến thăm quan công viên không bị thu phí, nhưng nếu muốn vào thư viện hoặc Diệu âm tự thì bắt buộc phải mua vé.
Hôm nay là ngày lễ, nhưng khách đến chơi công viên lại không đông lắm.
Dù sao thì từ những năm 94 trở lại đây, 2 ngày nghỉ cuối tuần và những kỳ nghỉ vàng vẫn chưa được thực hiện, cuộc sống của nhân dân toàn quốc cũng không phải vô cùng giàu có nên du lịch vẫn chưa phải là nhu cầu thiết yếu của quần chúng.
Khách du lịch từ nơi khác đến đây rất ít, nhưng những người dân địa phương thì hầu như đều đã đến đây rồi, chính vì thế mà hiện nay ở công viên, đại đa số đều là những cặp tình nhân trẻ tuổi giống như Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến bây giờ, và cũng có một số ít gia đình cùng nhau đi đạp thanh.
Công viên Nhạn Phong chiếm một diện tích đất rất rộng. Nếu muốn đi hết cả khu công viên này chắc phải mất một ngày.
Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến từ sớm đã rời khỏi nhà, tự mình lái xe đến đây.
Vương Triệu Trung và Hà Mẫn cũng theo sau một khoảng cách không xa. Xem ra trông cũng giống như một đôi tình nhân đi đạp thanh. Chỉ có điều đôi tình nhân này rất hiếm khi nói chuyện cùng nhau, hình như bọn họ đang có chút buồn bực.
Thư viện Nhạn Phong là một trong những thư viện nổi tiếng của tỉnh Sở Nam, đã có lịch sử hơn một nghìn năm, nhưng hiện nay chỉ còn lại những di tích. Mấy nghìn năm trước, Thư viện Nhạn Phong bị hủy trong một trận hỏa hoạn, đến nay vẫn chưa được trùng tu.
Đứng trong khu di tích của thư viện Nhạn Phong, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy có chút cảm khái.
Trịnh Hiểu Yến lại không đa sầu đa cảm như thế, đối với hậu quả mang tính hủy hoại của chiến tranh đối với nền văn hóa, Trịnh Hiểu Yến không có mấy hứng thú để nghiên cứu, xem xét. Cô chỉ bận chụp ảnh, nên Lưu Vĩ Hồng đành chỉ có thể trở thành “phó nháy” bất đắc dĩ.
Xét thấy trình độ chụp ảnh của Bí thư Lưu quả thật cũng bình thường nên không thể gọi là “nhiếp ảnh gia” được mà chỉ có thể gọi là “phó nháy”.
- Chỗ này phong cảnh đẹp quá. Nào, chụp cho em một kiểu nhé!
Từ trong di tích thư viện Nhạn Phong ra, bên cạnh con đường phía núi không xa có một bụi hoa đỏ đang nở rực rỡ, trông rất bắt mắt. Trịnh Hiểu Yến lập tức mừng rỡ, nhét vội máy ảnh vào tay Lưu Vĩ Hồng, chạy vội qua bên đó, hai tay vòng ôm chân, ngồi thụp xuống bên cạnh bụi hoa đó, hét váng lên.
Lưu Vĩ Hồng giơ máy ảnh lên, bắt đầu điều chỉnh tiêu cự.
Trong màn hình máy ảnh, nụ cười của Trịnh Hiểu Yến hiện ra rạng rỡ, tươi tắn như những bông hoa đang nở rực rỡ kia.
- Ai dà, cô chỉnh lại tư thế một chút đi, cười cũng thoải mái hơn chút nữa... Thế, thế, đừng có dẫm nát khóm hoa đỗ quyên đấy nhé!
Bí thư Lưu dù sao cũng không phải là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhưng cũng biết cách chụp ảnh. Tay giơ máy ảnh nhắm chuẩn vào Trịnh Hiểu Yến, miệng nói nhỏ điều chỉnh tư thế của cô ta. Thật ra đó cũng là một chiến thuật của Lưu Vĩ Hồng, cứ phải điều chỉnh cho tốt đã, ngộ nhỡ đến lúc rửa ảnh ra rồi, nhìn không đẹp thì còn có vô vàn lý do để nói. Không phải là do trình độ chụp ảnh của hắn tồi mà thực ra là tư thế của cô ta không được đẹp nên bức ảnh mới thế!
Trịnh Hiểu Yến liền buông hai tay ra, đưa ra phía sau, tạo nên một dáng vẻ vô cùng kiêu kỳ, xinh đẹp.
“Crack” – Bí thư Lưu bấm máy.
- Này, lúc nãy anh nói gì vậy? Cái gì mà dẫm nát hoa đỗ quyên? Chẳng lẽ tôi không đẹp hơn hoa sao?
Đợi Lưu Vĩ Hồng chụp xong, Trịnh đại tiểu thư liền đi đến với vẻ mặt không hài lòng, đôi mắt quyến rũ lườm Bí thư Lưu một cái.
Bí thư Lưu cũng trợn mắt lên nói:
- Đúng thế, còn phải hỏi sao?
Trịnh đại tiểu thư lập tức phụng phịu, bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt co lại thành nắm đấm, đấm thùm thụp vào bờ vai đầy đặn của Lưu Vĩ Hồng. Trịnh Hiểu Yến cũng không phải là tiểu thư yểu điệu thục nữ, cô ta đã lên cấp Judo ngũ đẳng nên sức mạnh từ cánh tay ấy cũng không hề nhẹ. Cơ bắp như Bí thư Lưu cũng bị nắm đấm của Trịnh đại tiểu thư khiến cho phải suýt xoa, nhưng vẫn cố nói:
- Hoa đẹp hơn cô nhiều chứ…
Trịnh Hiểu Yến tức đến nỗi thuận tay vặt hai bông hoa đỗ quyên ném về phía Lưu Vĩ Hồng.
Cô gái này rất có khuynh hướng bạo lực.
Bí thư Lưu cười ha hả, nói:
- Mẫu đơn sương đượm trân châu mướt
Mỹ nhân vin bẻ, qua sân trước
Nhìn bạn nhoẻn môi cười
Hoa tươi? Mặt thiếp tươi?
Đàn làn khéo mắc mớ
Lại bảo hoa tươi chứ! (2)
Nàng liền cơn giận dỗi, đập nát cánh hoa xinh…
Trịnh Hiểu Yến bĩu môi, lập tức nói:
- Hoa nhược thắng như nô, hoa hoàn giải ngữ vô?
(Dịch nghĩa: Nếu hoa đẹp hơn ta, hoa còn có thể nói được sao? – Trích 2 câu trong bài từ của Trương Tiên đời Tống - nguồn nhanmonquan.net)
Lưu Vĩ Hồng bất chợt sững người lại một chút, rồi khẽ gật đầu:
- Câu này có ý nghĩa lắm, nhưng hành động dẫm hoa đỗ quyên vừa rồi của cô là không đúng, nó là một cây hoa đẹp mà.
Nói rồi, Lưu Vĩ Hồng liền ngắt một bông hoa bỏ vào miệng, nhấm nháp.
- Cái này ăn được sao?
Trịnh Hiểu Yến trợn mắt, há hốc mồm nhìn Lưu Vĩ Hồng, hỏi một cách ngạc nhiên.
Trịnh đại tiểu thư vẫn là môn đồ điển hình của Phu tử, từ việc ăn mặc ở đều rất chuẩn tắc.
Còn người này lại ở nơi núi non hoang dã này ăn hoa đỗ quyên. Quả thật là kẻ chỉ biết tọng.
Lưu Vĩ Hồng không đáp, mà lại ngắt thêm vài bông nữa đưa lên miệng, ăn một cách ngon lành. Trịnh Hiểu Yến trông thấy vậy, cũng ngắt một bông hoa, đưa lên mồm nhấm thử, sau đó lập tức mở to hai mắt.
Bông hoa đỗ quyên vừa hé nở, vẫn còn đọng những giọt sương mai, nhấm vào có vị ngọt, thanh, mát vô cùng, khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái.
- Nói cho cô hay nhé, những đồ ăn nấu nướng dù có cầu kỳ đến đâu cũng không thể nào bì với vật báu ở núi này được. Cô ấy à, đừng có ngày nào cũng từ sáng đến tối đắm chìm vào những thứ nhân tạo như thế, phải ra ngoài thưởng ngoạn nhiều hơn, hưởng thụ cuộc sống thiên nhiên tuyệt diệu này!
Thấy Trịnh Hiểu Yến thể hiện dáng vẻ của người đang ăn, Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười nói.
Lần này, Trịnh đại tiểu thư không hề phản bác lại, mà chỉ cẩn thận nhấm nháp ăn một cách ngon lành.
- Nhìn đáng thương không kìa, đúng là chưa từng được ăn ngon như thế bao giờ mà. Nào, theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đi tìm cái ngon hơn!
Vừa nói Lưu Vĩ Hồng vừa kéo Trịnh Hiểu Yến đi hướng lên trên núi. Trịnh Hiểu Yến bị Lưu Vĩ Hồng nắm tay kéo đi, liền vội vàng theo sát hắn, trên miệng nở một nụ cười ngọt ngào.
Quả thật Lưu Vĩ Hồng không hề khoác lác, chẳng mấy chốc đã tìm thấy một bụi rậm đỏ rực đang đua nhau khoe sắc.
Lưu Vĩ Hồng cẩn thận bước tới, ngắt một bông hoa cho vào mồm nếm thử, thấy thơm ngọt, rất nhiều nước, lúc đó mới hái một bó to mang đến trước mặt Trịnh Hiểu Yến, cầm lấy một nhánh thơm non nhất, cười nói:
Lưu Vĩ Hồng liền đưa nhánh hoa đó vào miệng cô, mỉm cười hỏi:
- Thế nào, ngon không?
- Ngon lắm!
Trịnh Hiểu Yến gật đầu liên tục, vẻ mừng rỡ lộ rõ trên khuôn mặt kiều diễm của cô.
Lưu Vĩ Hồng liền xòe tay ra trước mặt cô ta, cả một bó non mơn mởn. Trịnh Hiểu Yến cười tủm tỉm, đưa hai tay đỡ lấy tay hắn, hé miệng, cúi xuống lần lượt ăn từng nhánh trong tay hắn. Cái lưỡi nóng bỏng cùng cặp môi mềm mại thỉnh thoảng lại chạm vào lòng bàn tay của Lưu Vĩ Hồng, khiến hắn cảm thấy tê người.
Cái cảnh tượng này khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi, chỉ hồi bé hắn mới ăn đồ ăn trong tay bố mẹ giống như vậy. Cái cô Trịnh đại tiểu thư này cũng thật là, sao giờ lại tự nhiên quá thế.
- Đây là cái gì vậy, sao ngon thế!
Ăn xong, Trịnh Hiểu Yến liếm môi, hỏi.
- Cây tường vi, mao môi đấy. Nhưng người dân địa phương lại gọi nó là cây “ba tháng ngâm”, ăn ngon lắm đấy.
Trịnh Hiểu Yến hếch mũi lên, tinh nghịch nói:
- Không hổ danh là sinh viên trường Đại học Nông nghiệp, chuyên ngành vẫn không bị mai một nhỉ.
Lưu Vĩ Hồng lập tức khóc dở mếu dở, cái thứ này và chuyên ngành trường Đại học Nông nghiệp có gì liên quan với nhau đâu chứ.
- À, ở bên kia vẫn còn đấy, để tôi đi hái.
Trịnh Hiểu Yến ngước mặt lên nhìn xung quanh, thấy khắp nơi chỗ nào cũng có màu đỏ sậm, trong lòng bất giác hưng phấn, kêu lên một tiếng, lao về phía trước.
- Cẩn thật một chút…!
Lưu Vĩ Hồng còn chưa nói xong, đã thấy Trịnh Hiểu Yến kêu “Ai da” một tiếng, ngã nhào xuống, hình như bị trật chân.
Lưu Vĩ Hồng sợ hãi, không nghĩ ngợi nhiều, lao lên phía trước như tên bắn, đưa hai tay ra ôm chặt lấy. Trong khoảnh khắc đã ôm chặt thân hình mềm mại vàot trong lòng. Một mùi hương thơm ngát xông lên mũi.
- Đã bảo phải cẩn thận rồi mà.
Lưu Vĩ Hồng lên tiếng trách móc.
Trịnh Hiểu Yến cứ nằm như vậy trong lòng hắn, hai mắt ngân ngấn lệ ngước nhìn hắn. Khuôn mặt cô lúc này trông thật quyến rũ, mê hoặc.
Ngay lập tức, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy đầu óc mình mụ mị đi.
Trịnh Hiểu Yến bỗng kêu nhẹ một tiếng rồi mạnh bạo ôm chặt lấy cổ hắn, gắn cặp môi mềm mọng vẫn còn hương vị ngọt ngào của cây mao môi lên cặp môi của Lưu Vĩ Hồng.
Đầu óc Lưu Vĩ Hồng lập tức mê muội, hai tay bỗng chốc xiết chặt hơn.
1. Đây là bài hai trong bộ “Ấm Hồ thượn sơ tình hậu vũ.” của Tố Thức đời Tống.
Dịch nghĩa:
Mặt nước sáng lóng lánh, mưa vừa tạnh trông càng đẹp
Sắc núi quạnh ráo, mưa lại càng làm cho trông lạ ra.
Có thể đem Tây hồ mà sánh với nàng Tây Tử
Dù trang điểm sơ sài, hay rửa sạch hết phấn son, cả hai đều diễm lệ.