Quan Gia

Chương 41: Chương 41: Chuyện lớn? Chuyện nhỏ?




Xe jeep trở lại nhà khách "Bát Nhất".

Nghe tên thì biết đây là một nhà khách bộ đội. Hiệu trưởng Chu có chiến hữu công tác ở khu cảnh giới Đại Ninh, quản hậu cần. Nhà khách này là do bộ phận hậu cần khu cảnh giới Đại Ninh quản lý. Cha con Hiệu trưởng Chu cộng thêm Tiểu Đàm ở đây bốn năm ngày, đều là chiến hữu kia thanh toán, dừng chân ăn ở không tốn một phân tiền. Tuy nhiên hôm nay đã thanh toán xong ra đi, rồi lại quay trở về, nên Hiệu trưởng Chu cũng ngại thông báo cho chiến hữu kia của ông. Dù sao ông cũng là hiệu trưởng một trường, trở về tự ký tên chi trả là được, cũng không sao cả.

Mới vào ở, Hiệu trưởng Chu liền ngồi suốt trong phòng Lưu Vĩ Hồng không chịu đi, cũng không nói chuyện, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn hắn nhanh chóng liên hệ

Chu Ngọc Hà thì rất là "Thanh cao", căn bản là không muốn dựa vào, để mặc Hiệu trưởng Chu ở đó. Cũng không biết là cô cố ý như thế, hay là hoàn toàn không tin Lưu Vĩ Hồng có thể làm được chuyện này. Người ta thờ ơ lạnh nhạt, dù sao cũng phải lo lắng bên lề một chút, cô thì lại hay, bên lề cũng miễn luôn. Làm như là Lưu Vĩ Hồng nợ cô

Nếu là trước kia, trở về mấy tháng trước, lúc Lưu Vĩ Hồng chưa tái sinh, thái độ này của Chu Ngọc Hà, Lưu Nhị Ca sớm đã ngẩng cao cổ, chạy không thấy bóng dáng, chứ ở đó mà quan tâm cô ta?

Nhưng hiện tại, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên chuyển đổi tâm tính. Nếu quyết định làm lại từ đầu, vậy hết thảy đều phải sửa. Cái gọi là mạng lưới quan hệ, chính là gút mắc ích lợi, anh giúp tôi tôi giúp anh, mạnh ai nấy phát huy, cái kiệu hoa người gánh người.

Bỏ hết rất nhiều tài nguyên không đi hồi phục, sao có thể cầu tiến bộ?

Lưu Vĩ Hồng cũng không kiêng dè, lập tức cầm điện thoại lên, gọi thẳng đến Bắc Kinh

- Xin chào, cô Tiêu phải không ạ? Con là Lưu Vĩ Hồng... Đúng đúng, là con, thằng hai đây, cô Tiêu, vẫn khỏe chứ?

Điện thoại kết nối, Lưu Vĩ Hồng liền cười hì hì, miệng như lấp đầy một lớp mật ong, rất ngọt ngào. Hình như nữ đồng chí bên kia điện thoại, đối với tình hình của hắn rất quen thuộc, mở miệng thì đã kêu hắn là thằng hai.

- Cô Tiêu, là thế này, có một chuyện, muốn nhờ cô nói dùm, hì hì…

Trò chuyện một hồi về việc nhà, Vĩ Hồng liền đem sự tình Chu Ngọc Hà đơn giản nói ra

- Hay thật, thằng hai, cậu tuổi còn nhỏ, cũng học được cách đường ngang ngõ tắt, đi cửa sau đi tới chỗ cô Tiêu này? Chuyện này, mẹ cậu có biết không?

Cô Tiêu dường như tâm tình khá tốt, trêu chọc Lưu Vĩ Hồng vài câu.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cô Tiêu, việc có lớn đâu, một câu của cô thì đã giải quyết xong, đâu cần nói với mẹ con đâu nào? A, con nói với cô, cô Tiêu, Hiệu trưởng Chu là lãnh đạo trực tiếp của con, cô mà không giúp việc này, con về sau ở trường học sẽ không được yên ổn, hiệu trưởng con mà có làm khó dễ, con sẽ tìm đến cô!

Lưu Vĩ Hồng nửa thật nửa giả, lại hướng Hiệu trưởng Chu nhếch miệng cười.

Nghe xong giọng điệu thoải mái này, Hiệu trưởng Chu ngược lại thấy yên lòng. Tuy rằng ông không biết cô Tiêu bên kia điện thoại là ai, nhưng quan hệ của bà ta và Lưu Vĩ Hồng quả thực không tầm thường, cũng là có thể khẳng định. Chỉ cần cô Tiêu này thực sự có năng lực, phỏng chừng sẽ giúp Lưu Vĩ Hồng việc này

- Được rồi được rồi, cô sẽ gọi điện thoại dùm con. Có được hay không không dám bảo đảm, sở y tế ở tỉnh các cậu, chủ yếu vẫn là thuộc quyền quản lý của Ủy ban nhân dân tỉnh, bộ phận của cô, chỉ là quản lý nghiệp vụ, mặc kệ tiền của người ta cũng không quản mũ của người ta, Giám đốc sở Liêu người ta không biết có nể cái mặt cô đây hay không…

Lời cô Tiêu là nói như vậy, giọng điệu lại thoải mái khác thường, dường như là chuyện như vậy, chỉ là hạt vừng hạt đậu, không đáng nhắc tới, cũng chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết

- Cô Tiêu, khiêm tốn rồi. Giám đốc sở Liêu dám không nghe lời cô sao? Gan lớn đến vậy à? Sở tỉnh bọn họ rất nhiều sự tình hàng năm đều phải nhờ cậy đến cô… được được, qua nửa tiếng nữa, con sẽ gọi lại nghe ngóng tin tức

Lưu Vĩ Hồng đối với quan hệ trong phương diện này, hiểu rất rõ

Điện thoại chưa nói xong, ánh mắt Hiệu trưởng Chu nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng đã có sự thay đổi. Hồi trước ông ta trên cao nhìn xuống, ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, hoàn toàn là điệu bộ của bậc bề trên cũng như lãnh đạo, Lưu Vĩ Hồng ở trong mắt ông ta, chính là một thầy giáo trẻ khá thông minh cầu tiến. Tuy là người Bắc Kinh, nhưng người Bắc Kinh cũng không phải ai cũng là cán bộ lãnh đạo, quần chúng cách mạng dù sao cũng chiếm đa số. Nhưng mà hiện tại, Hiệu trưởng Chu tự nhiên không còn nhìn nhận như vậy nữa. Cho dù Lưu Vĩ Hồng là quần chúng cách mạng Bắc Kinh, hắn có thể có mối quan hệ như vậy, vậy không thể xem nhẹ được

- Vĩ Hồng, lãnh đạo nào thế?

Đợi Lưu Vĩ Hồng buông điện thoại xuống, Hiệu trưởng Chu dò hỏi, cảm giác rất thần bí. Nghe ý tứ của Lưu Vĩ Hồng, cô Tiêu bên kia điện thoại, có thể là cán bộ của bộ y tế.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Một người bạn của mẹ tôi, công tác ở bộ y tế. Cụ thể là lãnh đạo gì, tôi cũng không rõ… Ha ha, chuyện của người lớn bọn họ, tôi cũng không tiện hỏi. Tuy nhiên cô Tiêu ở trong bộ rất có thực lực, chắc là Giám đốc sở Liêu cũng sẽ nể mặt cô.

Lời nói này còn có chút nghĩ một đằng nói một nẻo

Cô Tiêu và Lâm Mỹ Như quan hệ là không tồi, cũng không phải bạn học, mà là bạn thân. Cô Tiêu cũng là con cháu quý tộc, ở bộ y tế đảm nhiệm người phụ trách của vụ

Ở Bắc Kinh, việc gì cũng nói đến thân phận, chú ý phạm vi. Tiêu gia về thanh thế, thì không hiển hách bằng Lưu gia như vậy. Lâm Mỹ Như và cô ta lui tới, theo phạm vi quy củ mà nói, vẫn là cô Tiêu có chút "Trèo cao". Nhưng đối với Giám đốc sở tỉnh Liêu mà nói, cô Tiêu với thân phận xuất thân con gái nhà quyền quý thế gia hiển hách như vậy, cũng là cao không thể với tới. Huống chi còn là lãnh đạo bộ y tế, sở tỉnh trên nghiệp vụ, quả thật có rất nhiều chuyện phải nhờ vả đến người ta. Vì một giải thưởng luận văn, Giám đốc sở Liêu bất kể như thế nào cũng sẽ không đi đắc tội với cô Tiêu. Nói toạc ra, cũng chỉ là chuyện tăng thêm một giải, tăng thêm mấy ngàn tệ. Đối với “người nông thôn” như Hiệu trưởng Chu, Chu Ngọc Hà mà nói, dường như là vô cùng thần thánh, khó có thể chạm đến, ở trong mắt nhân vật lớn thật sự, chuyện như vậy quả thực nhỏ đến mức không đáng nhắc tới.

Lưu Vĩ Hồng hôm trước còn đích thân đến nhà thăm hỏi, cô Tiêu cũng biết Lưu Vĩ Hồng xưa đâu bằng nay, chút việc nhỏ như vậy mà cầu tới cửa, cô Tiêu có thế nào cũng không thể cự tuyệt. Bằng không, lần sau gặp Lâm Mỹ Như ăn nói thế nào?

Lưu Vĩ Hồng cũng không nói rõ chức vụ cụ thể của cô Tiêu, trong lòng Hiệu trưởng Chu lại càng không yên tâm, bắt đầu nghĩ vẩn vơ. Theo như Hiệu trưởng Chu thấy thì chuyện này thật sự quá khó khăn. Ông ta đi lại tỉnh thành mất mấy ngày, mời khách tặng lễ, tiền tiêu không ít, thế nhưng cánh cửa cơ bản còn không thể vào được. Không cần nói Giám đốc sở Liêu, đến nhân viên xử lý cụ thể, cũng chưa thấy qua

Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng một thanh niên hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ thực sự có năng lực thông thiên như vậy?

- Hiệu trưởng, an tâm đừng lo, cô Tiêu nếu đồng ý gọi cú điện thoại này, chắc là đã có hai phần nắm bắt, chờ một chút thì biết kết quả. Thầy cứ ngồi trước, tôi đi pha trà cho

Lưu Vĩ Hồng tươi cười, tay chân lanh lẹ cầm lấy bình nước sôi, pha hai tách trà. Hương vị trà của nhà khách thật không dám khen tặng, nhưng lúc này bộ phận nhà khách tỉnh thành, đều là một cấp độ như vậy, cũng chỉ có thể chấp nhận

- Ôi, Vĩ Hồng, cậu không biết đấy thôi, vì chức danh trung cấp này của Ngọc Hà, hai năm này tôi thật sự đau đầu. Cậu cũng biết tính cách của tôi, không thích đi cầu người, đúng không? Muốn Chu Kiến Quốc tôi, đường đường là đàn ông thân cao 5 thước, đi qua lính, xuống qua nông thôn, bây giờ còn là hiệu trưởng, tiền lương tuy rằng không cao, cũng không lo ăn uống. Vì việc nhỏ như vậy, luồn cúi khắp nơi cầu ông nọ xin bà kia, nhìn sắc mặt người khác, chịu không ít mùi vị tủi nhục… Nhưng có biện pháp nào đâu? Ngọc Hà là con của tôi đúng không? Làm bậc cha mẹ, chính là mắc nợ nó, không thể không lo lắng cho nó

Có lẽ cảm thấy chuyện như vậy, mình xử lý không được, phải nhờ một cấp dưới trẻ tuổi đến hỗ trợ, hơi bị mất mặt, Hiệu trưởng Chu liền lải nhải lẩm bẩm

Người đều là như thế này, vào lúc ngượng ngùng, lời cũng nói nhiều hơn. Cuối cùng vẫn là muốn tìm lấy cái cớ, che dấu một chút, giải thích một chút, dường như không làm vậy trong lòng rất khó chịu

- Hiểu mà hiểu mà, tôi hoàn toàn có thể hiểu… Thương thay cho tấm lòng của bậc cha mẹ. Cha tôi mẹ tôi cũng như vậy, cứ luôn lo lắng tôi ở nông thôn chịu khổ. Tôi liền nói với họ, tôi có một hiệu trưởng tốt, rất là quan tâm đến tôi, bảo họ hãy cứ yên tâm.

Lưu Vĩ Hồng liên tiếp gật đầu, tỏ vẻ thông cảm, lại thuận tay tâng bốc lên tới đỉnh

Giống như lời Hiệu trưởng Chu, ông ta không lớn không nhỏ cũng là hiệu trưởng, xem như lãnh đạo. Phàm là lãnh đạo, ai mà chả thích tâng bốc. Vốn bọn họ suốt ngày đều sống trong "bầu không khí nịnh bợ", sớm đem lời nịnh hót xem như thật. Người khác, nhất là cấp dưới nói chuyện với lãnh đạo, nếu không thuận theo nịnh bợ tâng bốc, lãnh đạo sẽ cảm thấy rất không thoải mái, cho rằng trong mắt anh không có bề trên, tự cho là đúng. Sẽ có thành kiến với anh

Giữa lãnh đạo và cấp dưới, cái gọi là "giao lưu bình thường" căn bản là không tồn tại

Thân phận hai bên bày rõ trước mắt, sao có thể gọi là bình thường được chứ?

- Ha ha, tôi cũng không chăm sóc được gì cho cậu, chủ yếu là chính cố gắng của cậu, tôi chỉ là theo quy định làm việc mà thôi.

Hiệu trưởng Chu cũng khiêm tốn vài câu, trên mặt liền tự nhiên hơn.

Mặc kệ nói như thế nào, Lưu Vĩ Hồng này rất là biết điều, thanh niên bây giờ, giống hắn vừa có học vấn lại hiểu quy củ như vậy, thật đúng là hiếm thấy. Hiệu trưởng Chu đối với ấn tượng Lưu Vĩ Hồng lại đi sâu thêm một bước

Hai người một bên uống trà một bên nói chuyện phiếm, Hiệu trưởng Chu thì không ngừng xem đồng hồ, lại thỉnh thoảng nhìn điện thoại bàn. Dường như cảm thấy nửa tiếng đồng hồ trôi qua rất lâu, hận không được cô Tiêu hiện tại là có tin tức tốt thông báo rồi

Thái độ này của Hiệu trưởng Chu, khiến cho Lưu Vĩ Hồng cũng có chút thiếu kiên nhẫn, chỉ qua hơn mười phút, lại cầm điện thoại lên, gọi cho cô Tiêu

- Thằng hai, con vẫn còn luôn nóng nảy nhỉ…

Bên kia điện thoại, cô Tiêu trêu chọc nói.

- Sự tình quan trọng, không vội không được

Lưu Vĩ Hồng tiếp tục cười hì hì nói

- Ha ha, hay cho một chuyện quan trọng… Vậy đi, tôi vừa rồi đã cùng Giám đốc sở Liêu liên hệ rồi, vấn đề không quá lớn. Con và bạn của con, ngày mai tới sở tỉnh tìm ông ta, đem tình huống cụ thể báo cáo với ông ta, ông ta sẽ biết sắp xếp

Cô Tiêu cười nói.

Đổi lại nếu là đối mặt với người khác, cô Tiêu nhất định sẽ không sảng khoái như vậy, giở giọng quan là chắc rồi. Nhưng đối với cháu ruột Lưu gia, giọng quan này vẫn là không dùng thì tốt hơn. Chưa chắc một chút việc nhỏ như vậy, còn muốn kể công?

- Cảm ơn cô Tiêu, lần sau về Bắc Kinh, sẽ tới chỗ cô tống tiền!

Cô Tiêu cười nói:

- Không ngờ tôi đã giúp lầm người rồi, cậu còn muốn tới tống tiền tôi?

- Ai kêu cô là bề trên, không tống tiền cô thì tống tiền ai đây?

Lưu Vĩ Hồng vừa cười vừa nói vài câu, tiện thể hỏi luôn số điện thoại của Giám đốc sở Liêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.