Đứng ở ga giao thông công cộng của tỉnh Đại Ninh, Lưu Vĩ Hồng cầm theo túi du lịch đứng đợi xe.
Thời gian hắn ở thủ đô không được bao lâu, khoảng bốn năm ngày, thăm hỏi một số họ hàng có quan hệ tốt với Lưu Thành Gia. Điều này đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, hai đời trước sau cộng lại đều là lần đầu tiên có. Ngày trước hắn đều chỉ chơi với mấy đứa con cháu trong họ, ai là bề trên thì tuyệt đối không chơi.
Lưu Nhị Ca chính là kẻ thần ghét quỷ ghê trong họ, những trưởng họ có quan hệ tốt đều sợ hắn làm hư hỏng đứa con của mình.
Lần này thì không giống như vậy, Lưu Vĩ Hồng công khai đến nhà, các chú các bác cũng tiếp đón nồng nhiệt, nói chuyện thật vui… Ngay từ đầu, Lâm Mỹ Như đã muốn đi cùng hắn, sợ đứa con của mình phải chịu uất ức, Lưu Vĩ Hồng cười từ chối.
Những đứa trẻ trong gia đình quý tộc, ai mà chẳng thông minh lanh lợi.
Lưu Vĩ Hồng lúc này không giống như “ anh hai” ngày trước, đã lập được công lớn, cũng coi như là con cháu chính thống của Lưu Gia, sao các trưởng họ vẫn có thể đối với hắn như ngày trước được?
Lần này Lưu Vĩ Hồng thăm hỏi lễ phép. Lần này cũng là lần đầu tiên hắn chính thức xuất hiện sau khi trở về Lưu Gia, mọi người cũng đều biết rõ. Từ nay về sau, cách mạng đời thứ ba lại có thêm một nhân vật nữa.
Lưu Vĩ Hồng không trực tiếp trở về khu Thanh Phong, cũng định tính ở lại tỉnh Đại Ninh một hai ngày. Hắn học ở trường đại học nông nghiệp Sở Nam bốn năm cũng có được vài người bạn tốt được phân về Đại Ninh làm việc. Nhân cơ hội này, hắn sẽ cùng với mấy người bạn cũ tụ họp, cũng là một việc vui.
Lại nói, Lưu Vĩ Hồng ngày trước ở lại Viện Khoa học Nông nghiệp Sở Nam làm việc, ngày bình thương hay cùng với mấy người bạn cũ đi chơi, tình cảm rất sâau đậm. Con người ta đến tuổi trung niên, có một vài người bạn thường đến nói chuyện thì thật là may mắn, thế nhưng bây giờ đều là thanh niên cùng học, phong nhã hào hoa.
- Lưu Vĩ Hồng.
Một chiếc xe jeep bỗng dừng lại trước mặt Lưu Vĩ Hồng. Hiệu trưởng Chu nhô đầu ra gọi, có chút hơi bất ngờ.
- Hiệu trưởng Chu.
Lưu Vĩ Hồng thật không thể tin được, cứ tưởng rằng bọn họ đã sớm trở về Thanh Phong.
- Đã trở về? phải về Thanh Phong thôi, lên xe, chúng ta cùng đi.
Hiệu trưởng Chu vung tay nói.
Lưu Vĩ Hồng vốn định nói với y là mình phải ở lại Đại Ninh hai ngày, trầm ngâm một lúc, hắn không nói nữa. Hắn chỉ nói:
- Cảm ơn.
Rồi hắn lên xe.
Cửa xe mở ra, hắn liền nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, mũi không ra mũi, mắt cũng không ra mắt, đúng là Chu Ngọc Hà. Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng lên xe, không tình nguyện xê dịch sang bên cạnh mà hai mắt còn nhìn thẳng về phía trước, cũng không thèm nhìn Lưu Vĩ Hồng một chút nào.
Nhìn cái bộ dạng này Lưu Vĩ Hồng trong lòng cười thầm.
Không cần nói, mối quan hệ này không ổn, luận văn của Chu Ngọc Hà không có hi vọng gì. Luận văn không được khen thưởng. Chu Ngọc Hà mới làm việc được vài năm, xét về lý lịch kinh nghiệm thì vẫn còn kém lắm.
- Hiệu trưởng, thật trùng hợp.
Lưu Vĩ Hồng vừa lên xe, vội đưa thuốc lá ra, lần này trong túi du lịch của hắn có hai điếu Hoàng Hùng Miêu (Gấu Mèo Vàng) mà bà hắn tự tay thưởng cho hắn, về mặt này thì khó thể từ chối.
Chu Ngọc Hà lập tức” hừ” một tiếng
- Người gì vậy, không nhớ gì cả.
Hiệu trưởng Chu xấu hổ nói:
- Vĩ Hồng, để sau hẵng hút đi.
- Vâng.
Lưu Vĩ Hồng liền đem điếu thuốc bỏ vào túi. Hắn không phải không nhớ quy tắc của Chu Ngọc Hà, nhìn thấy bộ dạng cô ta như vậy, chỉ muốn chọc giận cô ta một chút.
Cô gái này, kiêu ngạo đến mức không thể chấp nhận được!
Lúc này vẫn chưa thịnh hành phim Hàn “cô bạn dã man”. Chu Ngọc Hà suốt ngày mặt lạnh lùng như này, đừng nói không được bình chọn chức vụ, cho dù có thì e rằng cũng không có người bệnh nào đến của nhà cô ta, người ta đến xem bệnh chứ không phải đến xem cái sắc mặt này.
- Hiệu trưởng, việc khen thưởng luận văn, làm tốt chứ?
Lưu Vĩ Hồng cố ý hỏi, rõ ràng là cố tình khơi chuyện.
Vẻ mặt hiệu trưởng Chu càng xấu hổ, hầm hừ nói:
- Đừng nhắc tới nữa, bốn năm ngày hoạt động trong tỉnh, không cần nói, không biết hướng ban giám khảo như nào, ngay cả giám khảo là ai cũng không biết. Muốn mời ông mời bà ăn cơm, uống rượu, kết quả là không được việc gì cả…Hài!...
Chu Kiến Quốc nói xong vỗ mạnh vào đùi, vô cùng tức giận.
Việc của Chu Ngọc Hà không làm xong, đúng là phải đem khuôn mặt tươi cười đến bái Phật, thứ hai là phải cúi đầu, xoay người. Bình thường, Chu Kiên Quốc ở trường trung cấp nông nghiệp nói là làm, ở địa khu Thanh Phong cũng được coi là một nhân vật ít phải chịu uất ức.
- Vĩ Hồng, vẫn là cậu nói đúng, tôi biết cái gì là đen tối, cái gì là làm ăn bất chính…. con mẹ nó, tức chết đi được!.
Chu Kiến Quốc từ trong mũi, thở phì.
- Ôi dời, cũng chỉ là tin đồn thôi, chẳng lẽ Sở Nam chúng ta lại thế này?
Lưu Vĩ Hồng nhin cười, giả bộ kinh ngạc nói.
- Đâu có giống nhau, con quạ nào mà chẳng đen, quy tắc trong tay bọn chúng, có cách nào được chứ?
- Đó chính là vấn đề, bác sĩ Chu không thể có được chức danh trung cấp, không được làm bác sĩ điều trị chính trong bệnh viện thì khó mà phát triển sự nghiệp được. Hiệu trưởng nói xem, những bệnh nhân đó thật là kì lạ, mê các chuyên gia. Bác sĩ bình thường thì một đồng một lượt người, chuyên gia thì năm đồng, mọi người đổ xô tới chỗ chuyên gia, dù chỉ là bệnh cảm cúm cũng tìm đến chuyên gia. Thực ra chuyên gia thì cũng chỉ là cái danh, cũng không thể chữa được bách bệnh.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy bùi ngùi.
- Không phải vậy sao, bác sĩ bình thường không có bệnh nhân đến khám bệnh thì không có công trạng gì, cũng không có tiền thưởng nữa, chỉ có vài tiền lương ít ỏi.
Chu Kiến Quốc vô tình nói lại chuyện quá khứ mà không để ý đến nét mặt sầm lại của con gái.
- Bố, đừng nói nữa, phiền chết được!
Chu Ngọc Hà không thể nhịn được nữa, bực bội nói, quay đầu ra cửa ngoài, cắn răng, tức không thể chịu được.
- Được rồi, bố không nói nữa, chúng ta trở về tìm lãnh đạo viện Trung ương nghĩ cách.
Chu Kiến Quốc lúc này mới chú ý đến tâm trạng của con gái, vội dừng lại không nói nữa.
- Tìm họ thì được việc gì, toàn bọn tham ô.
Chu Ngọc Hà không kìm được vội nói ra những lời thô lỗ.
Lưu Vĩ Hồng hiểu rõ, nếu như tìm lãnh đạo viện Trung y sẽ dễ dàng giải quyết được, bố con Chu Kiến Quốc cũng không phải chạy đến tỉnh thành này. Đùa với Chu Ngọc Hà thế là đủ rồi, Lưu Vĩ Hồng vội nói:
- Hiệu trưởng, việc này vẫn có cách mà, cứ thế này quay trở về sao? không ổn lắm!
Mặt Chu Kiến Quốc trầm lại, không nói gì.
Cái tên họ Lưu này cũng thật là, nhìn ngày thường có vẻ thông minh lanh lợi, sao hôm nay lại không hiểu biết thế này? Không ngờ Chu Ngọc Hà vô cùng tức giận! Sớm biết hắn như thế này, vừa rồi đã không gọi hắn lên xe, để hắn đi xe khách về rồi.
- Hiệu trưởng, hai người tìm ai vậy? Đã tìm giám đốc Liêu của sở y tế chưa?
Lưu Vĩ Hồng chân thành hỏi.
- Giám đốc Liêu? Tôi biết anh ta, nhưng anh ta không biết tôi.
Sắc mặt Chu Kiến Quốc càng khó coi.
- Nhưng nếu muốn được bình bầu khen thưởng thì phải tìm y, tìm người khác không có tác dụng gì, chỉ sợ rằng phó giám đốc sở y tế và viện trưởng viện trung ương đều không dễ đối phó.
Chu Kiến Quốc hừ nói:
- Đạo lý này thì tôi hiểu, nhưng mà vô dụng thôi, nói ra cũng chẳng có ích gì. Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi và giám đốc Liêu là chỗ quen biết hay sao?
Những lời lẽ này thật khách khí, Chu Kiến Quốc cảm thấy phiền khi Lưu Vĩ Hồng không hiểu được.
Luôn nhắc tới cái quái gì thế này?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:
- Tôi không biết y, nhưng có người biết y.
Chu Kiến Quốc dù sao cũng không phải là người thường, nghe thấy vậy liền từ chỗ lái xe quay đầu lại, sắc mặt đen sầm kia dường như không thấy nữa thay bằng khuôn mặt tười cười:
- Vĩ Hồng, cậu có cách gì à?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cũng không chắc chắn lắm, nhưng có thể thử xem.
Hiệu trưởng nghe thấy vậy biết chắc là chắc chắn đến mười phần rồi. Thử nghĩ xem, trước tình hình này, Lưu Vĩ Hồng không chắc chắn làm sao có thể nhắc đi nhắc lại câu nói đó được, vô duyên vô cớ gì mà lấy ra đùa chứ, hay lắm sao? Nói thế nào thì Lưu Vĩ Hồng cũng là học sinh dưới tay y.
Trên đời này không có người nào lại không hiểu điều này.
- Được, chỉ cần có hi vọng thì nhất định phải thử xem… Tiểu Đàm, quay đầu chúng ta về thôi.
Hiệu trưởng Chu phấn chấn hẳn lên, liên tiếp dặn dò kẻ dưới.
- Bố, bố làm gì vậy? Lời nói của người nào bố cũng tin được à?
Ánh mắt của Chu Ngọc Hà từ ngoài cửa sổ nhìn vào, không được vui nói, rồi quay sang liếc Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt không thân thiết, quả thật là rất ghét hắn.
Thật sự không biết cô ta từ bao giờ lại phản cảm với Lưu Vĩ Hồng đến vậy, chỉ có thể nói bọn họ sinh ra đã không hòa hợp rồi
Hiệu trưởng Chu không do dự đứng lên, cũng liếc Lưu Vĩ Hồng một cái, chỉ bắt gặp vẻ mặt thản nhiên của Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng còn hiện lên vẻ tươi cười, rất điềm tĩnh.
Lúc này tiểu Đàm đã cho xe chậm lại, hướng về phía ven đường, nghiêng đầu hỏi:
- Hiệu trưởng…
- Quay đầu, trở về.
Hiệu trưởng Chu hạ quyết tâm, ra lệnh..
Xe Jeep liền quay đầu lại.
- Hừ!
Chu Ngọc Hà vô cùng tức giận quay đi, hai tay ôm ngực. Nếu không phải ngại mình là người chưa có gia đình, không thì đã la lên một trận rồi. Cô ta không phải Chu hiệu trưởng, kinh nghiệm xã hội vẫn còn kém, không đi phân tích hàm ý trong câu nói của Lưu Vĩ Hồng.
- Vĩ Hồng à, có cách gì không?
Hiệu trưởng Chu hỏi dò, trên mặt y thậm chí có chút nịnh bợ cũng như có một chút lo được lo mất. Trước khi đi lên tỉnh thành, y không hề coi trọng việc này. Y nghĩ, không phải là khen thưởng sao? Yêu cầu cũng không cao lắm, chỉ cần khen thưởng cấp ba là được rồi, chẳng qua chỉ là một tờ giấy khen và có thêm ba nghìn tiền thưởng.
Tiền thưởng hiệu trưởng Chu không quan tâm, y đã sớm chuẩn bị rồi, định tiêu tốn mấy chục ngàn cho việc này, chỉ cần lấy được bằng khen thưởng, việc bác sĩ chữa trị chính của con gái cũng được giải quyết.
Dựa vào năng lực của những người bạn chiến hữu của y ở trong tỉnh, cộng thêm số tiền của y, việc này y có thể làm xong không?
Ai ngờ trên tình hình thực tế với lúc Lưu Vĩ Hồng nói thì không giống nhau, căn bản là không vào được cửa này, có tiền nhưng cũng vô dụng. Những người bạn chiến đấu của y mặc dù là những người có máu mặt trong tỉnh, nhưng không mấy người có liên quan đến sở y tế.
Nơi nào cũng trắc trở.
Hiện tại việc này có nhiều sự chuyển biến lớn, hiệu trưởng Chu không lo sao được?