Lưu Vĩ Hồng cũng không cần đợi lâu ở nhà giam số 5, ước chừng hơn hai tiếng sau, chiếc Blue brird rời khỏi nhà giam số 5, quay trở về nhà khách Kim Trúc. Cũng giống như tất cả nhà khách lấy tên huyện, nhà khách Kim Trúc là nhà khách của chính phủ huyện Kim Trúc thay đổi mà ra, giai đoạn hiện nay, là nhà khách có điều kiện tốt nhất huyện kim trúc. Lầu ba trở lên là phòng khách quý, có một khu vực đặc biệt, gần như là ngăn cách với bên ngoài, cuyên dùng cho lãnh đạo ngủ lại.
Lưu Vĩ Hồng trở lại gian phòng của mình, thư ký Trình Viễn cũng chưa xuất hiện, phỏng chừng đã trở về phòng mình nghỉ ngơi. Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống đi văng ở phòng khách, mồi điếu thuốc, lâm vào bên trong trầm tư.
Tình huống Mạc Ngôn cung cấp, không khác gì với tình hình phân tích trong hồ sơ vụ án Mạc Ngôn mà mình tìm đọc lúc trước. Đương nhiên ở những chỗ chi tiết, bằng phân tích đơn thuần vẫn là không rõ ràng bằng biết được thực tế, cần phải mặt đối mặt cùng Mạc Ngôn nói chuyện với nhau mới có thể nghiệm chứng được
Mạc Ngôn suy đoán cũng không sai, Lưu Vĩ Hồng vốn không tính nhanh như vậy thì đã tham gia vụ án Mạc Ngôn, nhưng tình huống biến hóa, Tân Minh Lượng đích thân ra trận, khiến hắn không thể không dang bước chân lớn hơn
Hồ Ngạn Bác phân tích rất đúng, vấn đề Cửu An, rễ ở trên mặt. Mạng lưới quan hệ mà Tân Minh Lượng ở Cửu An đan dệt ra, quả là khổng lồ, lớn tới mức bất cứ người nào có ý đồ phản kháng y, đều tự sợ hãi bất khả kháng
Mạc Ngôn là người đầu tiên đụng chuyện. Vốn tưởng rằng tự thân trong sạch liêm chính, không tham không sân, Tân Minh Lượng có hống hách thêm nữa, cũng không thể nào nắm được nhược điểm của mính. Sự thật chứng minh, Mạc Ngôn đúng là quá ngây thơ. Tân Minh Lượng cũng không phải là người nói quy củ. Mặc kệ Mạc Ngôn chú trọng người hành vi thường ngày đến thế nào, thì anh ta vẫn phải ở Cửu An khai triển công tác, mà muốn khai triển công tác, thì không thể nào không có sai lầm. Chỉ cần một sai lầm nhỏ bị Tân Minh Lượng bắt lấy, rồi sau đó khởi động cái mạng lưới quan hệ kia của y, là có thể không tốn chút sức lực nào phóng to sai lầm kia một cách vô hạn, đến mức đưa Mạc Ngôn vào nhà giam.
Mạc Ngôn ở Cửu An đối kháng Tân Minh Lượng, đưa ra những biện pháp quyết liệt nhất – anh ta chuẩn bị trực tiếp lật đổ Tân Minh Lượng. Phải nói, Tân Minh Lượng ở Cửu An hống hách ương ngạnh như thế, sai lầm y phạm phải, nhiều hơn gấp ngàn lần so với Mạc Ngôn, vết tích vạch cái là ra hàng đống. Nhưng Mạc Ngôn lại quên nhất một điểm mấu chốt, Cửu An là địa bàn của Tân Minh Lượng, không phải là địa bàn của Mạc Ngôn anh ta nhé
Tân Minh Lượng nắm giữ gần như toàn bộ quyền chủ động, cho nên, những sai lầm của chính Tân Minh Lượng không sợ có nhiều hơn đi nữa, Mạc Ngôn cũng khó lấy được chứng cứ. Mà sai lầm của chính Mạc Ngôn, nào sợ nó có nhỏ nhoi bao nhiêu, cũng có thể được khuếch đại đến cực hạn khiến người người chú ý
Đấu tranh Chính trị, tất nhiên phải có thủ đoạn có sách lược, nhưng so sánh thực lực cuối cùng cũng là quan trọng nhất
Lưu Vĩ Hồng hút thuốc, dần dần sắp lại những suy tư trong đầu
Vào đúng lúc này, cửa phòng hờ khép “kít” một tiếng, bị người nhẹ nhàng đẩy ra.
Lưu Vĩ Hồng theo tiếng mà nhìn, bên cửa chợt lóe một bóng người, Phạm Băng Phượng mặc áo lông màu hồng phấn, váy ngắn nhung màu đen, quần bó màu đen ôm sát người tiến vào. Phạm Băng Phượng khuôn mặt xinh đẹp đỏ rực, là một màu đỏ không bình thường, hình như là "Di chứng" để lại của bữa tiệc tối qua. Trong bữa tiệc, Phạm Băng Phượng đúng là vì Bí thư Lưu uống không ít rượu. Lưu Vĩ Hồng dù không tính toán chi tiết, phỏng chừng rượu trắng 6,7 chục độ chứ không ít
Loại này thì, đã vượt qua giới hạn của Bí thư Lưu. Phạm Băng Phượng một cô gái nũng nịu nhát gan, uống nhiều rượu trắng như vậy, hiện tại vẫn tỉnh táo được vậy, có thể coi là vô cùng khó lường.
- Tiểu Phạm?
Lưu Vĩ Hồng hơi có vẻ kinh ngạc.
Phạm Băng Phượng vừa vào cửa, toàn thân lảo đảo xoay lại, “cạch” một tiếng chốt cửa phòng lại. Phạm Băng Phượng cứ vậy tựa vào cửa phòng, hai mắt long lanh nhìn thẳng Lưu Vĩ Hồng, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm đỏ ửng hơn
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi hơi nhấc lên, nói:
- Tiểu Phạm, cô có chuyện gì sao?
- Tiểu Phạm tiểu Phạm, tôi phiền chết được, tôi không phải bán khoai lang nướng.
Phạm Băng Phượng bỗng nhiên bùng nổ, hướng về phía Lưu Vĩ Hồng lớn tiếng quát tháo
Nếu không phải tình hình trước mắt quá mức "Mờ ám" Lưu Vĩ Hồng gần như sẽ cười ra tiếng
"Tiểu Phạm" cách xưng hô này, quả thật rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới bán khoai lang nướng hoặc là bán đồ ăn, đúng là không phù hợp với Phạm Băng Phượng cô gái xinh đẹp yêu kiều như vậy. Chỉ có điều Phó chánh văn phòng Đảng ủy Công an bỗng nhiên hướng về phía Bí thư Đảng ủy Công an lớn tiếng quát tháo như vậy, cũng là chút không được đúng
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, nói:
- Cô say rồi
- Tôi không say!
Phạm Băng Phượng càng thêm không vui, mân mê miệng, đi nhanh qua đó, tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng, chu đôi môi đỏ mọng xinh tươi, rất uất ức mà nhìn Lưu Vĩ Hồng. Vẻ mặt uất ức của cô gái xinh đẹp thế này, đối với bất cứ người đàn ông sinh lý bình thường nào, đều là một vũ khí tiêu diệt cực lớn
Ngay đến Bí thư Lưu trước nay luôn điềm tĩnh tự nhiên, lúc này cũng có chút hoảng hốt.
- Băng Phượng…
Bí thư Lưu sửa lại cách xưng hô. Cũng không thể gọi người ta như kêu người bán khoai lang nướng
- Đừng gọi tôi, phiền chết được phiền chết được phiền chết được… Lưu Vĩ Hồng, tôi hận anh tôi hận anh tôi hận anh…
Phạm Băng Phượng bất chợt bùng phát, miệng quát to không ngừng, ngay lúc Bí thư Lưu đang trợn mắt há hốc mồm, bóng hồng trước mắt chớp động, làn gió thơm bốn phía, Phạm Băng Phượng bỗng nhiên liền vồ tới
Lưu Vĩ Hồng giống như phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, nâng tay lên, muốn cản lại Phạm Băng Phượng. Không ngờ Bí thư Lưu đã quên một điểm, phía sau hắn chính là sô pha. Quả thật là không thể lùi nữa, khi vừa lùi một cái, lập tức liền đứng không vững, phịch một cái ngồi xuống sô pha. Hai tay vốn đang giơ lên, biến thành chống thẳng về phía trước, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm nhũn, hai bầu ngực săn chắc đầy đặn trùng hợp thế nào lọt tỏm vào lòng bàn tay hắn
Phạm Băng Phượng cơ thân nghiêng một cái, cả người ngồi vào trong lòng Lưu Vĩ Hồng, lập tức chu cái miệng nhỏ, hung hăng cắn bả vai Lưu Vĩ Hồng, hai hàm răng trắng ngà dùng sức khép lại, dù đã là đầu mùa đông, Lưu Vĩ Hồng mặc áo lông, nhưng cũng có thể rõ ràng cảm nhận được sự đau đớn từ đầu vai truyền đến
Phạm Băng Phượng lập tức giơ hai tay ra, ôm chặt lấy cổ hắn, gục vào trên người hắn khóc rống lên, không ngừng ở bên tai hắn kêu la.
- Tôi hận anh tôi hận anh tôi hận anh…
Lưu Vĩ Hồng đầu óc lập tức bang hoàng, nhưng thật sự khiến Bí thư Lưu tức giận chính là, tại "Thời khắc mấu chốt" này, trong đầu Bí thư Lưu hiển thị, lại không phải thân thể mềm mại đầy sức sống của Phạm Băng Phượng. Dù Bí thư Lưu rất rõ, giờ này khắc này, chỉ cần hắn có cử động nhỏ, thì có thể lột sạch đồ Phạm Băng Phượng không gì khó cả
Lúc đó cô gái xinh đẹp trẻ trung này sẽ thuộc về hắn!
Thế mà trong đầu Bí thư Lưu lúc này hiện ra, không ngờ lại là một câu danh ngôn kinh điển của internet đời sau, đây là có bao nhiêu thù hận vậy ta!
Bởi vì Phạm Băng Phượng luôn miệng nói “tôi hận anh”
Lưu Vĩ Hồng không ôm Phạm Băng Phượng, cũng không vội vã nổi giận tức giận, cứ thế ngồi ở sô pha, để mặc thân thể mềm mại của Phạm Băng Phượng cùng hắn càng lúc càng ép chặt hơn, gần như sắp thở không nổi
Phạm Băng Phượng không nói "Tôi hận anh” nữa, chậm rãi di chuyển đôi môi mềm mại lướt qua trên gương mặt Lưu Vĩ Hồng, muốn tìm kiếm đôi môi của hắn.
Lưu Vĩ Hồng hơi tự trấn tỉnh lại, hít sâu một hơi, thấp giọng nhưng lại vô cùng rõ ràng nói:
- Băng Phượng, có một câu cô nhất định phải nghe cho rõ – cô cứu không nổi Thẩm Vân Thiên!
Phạm Băng Phượng thân thể mềm mại nháy mắt đông cứng, đôi môi đang di chuyển cũng lập tức đứng hình
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng thở dài, vươn hai tay, áp vào hai bên sườn dưới của Phạm Băng Phượng, hơi dùng sức, thân hình mềm nhẹ của Phạm Băng Phượng liền được nâng lên mà không tốn chút sức nào, sau đó nhẹ nhàng đặt ở sô pha. Lưu Vĩ Hồng lập tức đứng lên, rời khỏi đi văng, đứng ở một bên sô pha một người, nhìn Phạm Băng Phượng.
Cũng không biết qua bao lâu, Phạm Băng Phượng mới đột nhiên tỉnh lại, chạm vào ánh mắt trong suốt của Lưu Vĩ Hồng, lập tức hạ giọng kinh hô một tiếng, cặp đùi đẹp lập tức khép lại, cả người đều co quắp trong sô pha, hoảng sợ vô cùng nhìn Lưu Vĩ Hồng, cả người không ngừng run rẩy, lắp bắp nói:
- Anh… anh biết hết rồi ư? Sao anh lại biết?
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, xoay người đi rót một ly nước ấm, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Phạm Băng Phượng, sau đó ngồi xuống ghế sofa một người bên cạnh, nhìn Phạm Băng Phượng, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:
- Cô là em họ Thẩm Vân Thiên, tuy rằng rất bí mật, nhưng cũng không phải là không ai biết.
Người biết được việc không nhiều, chủ yếu còn là cha mẹ Phạm Băng Phượng, cũng không ở thành phố Cửu An, mà ở Đại Ninh. Phạm Băng Phượng sau khi tốt nghiệp, được phân phối đến Đảng ủy Công an thành phố Cửu An, cũng rất ít người biết, người phía sau thúc đẩy chính là Thẩm Vân Thiên
Tuy nhiên chuyện này, có thể giấu diếm được người khác, lại không giấu được Thiệu Ngân Yến. Thiệu Ngân Yến theo Bành Anh An 6 năm, từng có một thời gian, rất được sủng ái, rất nhiều chuyện Bành Anh An cũng không giấu cô. Chỉ số thông minh của Bành Anh An, có thể nói là kém xa Thẩm Vân Thiên. Lai lịch Phạm Băng Phượng, chính do miệng Bành Anh An tiết lộ ra. Thiệu Ngân Yến biết được, chẳng khác nào Lưu Vĩ Hồng cũng biết.
- Tôi…
Phạm Băng Phượng kinh hoảng bất an nhìn Lưu Vĩ Hồng, toàn bộ cơ thể đều đang run rẩy.
Lưu Vĩ Hồng lại châm một điếu thuốc, mắt nhìn Phạm Băng Phượng, thấp giọng nói:
- Tôi chẳng những biết cô là em họ Thẩm Vân Thiên, còn biết chi phí lên đại học của cô, đều là Thẩm Vân Thiên chu cấp, anh ta cũng đã giúp đỡ gia đình cô rất nhiều… Băng Phượng, tri ân báo đáp là một loại mỹ đức, nhưng báo ân có rất nhiều phương thức. Cô không cần phải chọn phương thức này. Hơn nữa tôi có thể nói rõ với cô, phạm hành vi phạm tội của Thẩm Vân Thiên rất nghiêm trọng, không ai có thể cứu được anh ta. Cho dù cô hôm nay thành công, cô cũng không thể cứu được anh ta đâu.
Giọng điệu Lưu Vĩ Hồng, vô cùng khẳng định.
- Vì sao?
Phạm Băng Phượng hỏi một câu máy móc, cô hiện tại, cơ bản không thể tư duy bình thường được. Xét đến cùng, cô vẫn là một cô gái chưa va chạm nhiều, bất chợt gặp phải tình cảnh này, hoảng hốt lo sợ là không thể tránh khỏi
Bởi vì, cô không hiểu đàn ông! Cô càng không hiểu tôi!
Những lời này, Lưu Vĩ Hồng cũng không nói ra, chỉ có điều rít một ngụm khói, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nếu Phạm Băng Phượng hôm nay thành công, lên được giường Lưu Vĩ Hồng, Thẩm Vân Thiên càng phải chết
Đàn ông giống Lưu Vĩ Hồng như vậy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ bất cứ người nào tùy tiện uy hiếp mình. Phạm Băng Phượng càng được Lưu Vĩ Hồng yêu thích, Thẩm Vân Thiên sẽ càng nhanh chết.
Kiêu hùng, và đàn ông bình thường là hai loại "Động vật" hoàn toàn khác nhau
Trong thời gian ngắn, trong phòng rơi vào khoảng không yên lặng