Quan Gia

Chương 904: Chương 904: Khôi phục nhà máy phân hóa học Thanh Sơn




Vùng ngoại ô thành phố Cửu An, tháng 12 dương lịch, tuy gió cũng chưa đến mức lạnh thấu xương nhưng nhiệt độ không khí cũng đã xuống rất thấp. Từ xe Blue Bird bước xuống, Liễu Tề không kiềm nổi rùng mình vài cái.

Lưu Vĩ Hồng nhìn anh ta, mỉm cười trêu:

- Liễu Tề, có phải anh ngồi trong văn phòng lâu quá nên xương cốt thoái hóa cả rồi không? Chỉ có chút gió như vậy cũng không chịu nổi sao?

Liễu Tề liền mỉm cười, hơi ngượng ngùng. Liễu Tề cũng khoảng ba mươi tuổi, còn rất trẻ. Ít nhất so với chức vụ mới của anh ta mà nói, vẫn là rất trẻ. Chức vụ mới của Liễu Tề hiện nay là phó Cục trưởng Cục hóa chất Cửu An kiêm giám đốc Nhà máy phân hóa học Thanh Sơn.

Cuộc họp Thường vụ lần trước đã ra hai quyết định, thành lập hai tổ lãnh đạo. một là tổ lãnh đạo làm công tác trị an, do Vương Thì Hằng làm tổ trưởng, còn lại là tổ lãnh đạo thay đổi cơ cấu của nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, do Lưu Vĩ Hồng làm tổ trưởng. Căn cứ vào quyết định của hội nghị Thường vụ, những việc tiếp theo của nhà máy phân hóa học Thanh Sơn do Lưu Vĩ Hồng toàn quyền xử lý. Cả quyền miễn nhiệm và bổ nhiệm nhân sự cũng do Lưu Vĩ Hồng định đoạt.

Chuyện đầu tiên Lưu Vĩ Hồng làm sau khi làm tổ trưởng tổ lãnh đạo thay đổi cơ cấu nhà máy phân hóa hóc học Thanh Sơn là điều Liễu Tề, Trưởng ban quản lý khu công nghiệp khu Giáp Sơn, huyện Lâm Khánh, đến làm phó Cục trưởng Cục hóa chất thành phố Cửu An kiêm giám đốc nhà máy phân hóa học Thanh Sơn.

Liễu Tề vốn là cán bộ cấp phó phòng, vì có được một thành tích kiệt xuất trong khu công nghiệp mới được đề bạt làm cán bộ cấp trưởng phòng. Phó Cục trưởng Cục hóa chất Cửu An cũng là cán bộ chính thức cấp cục phó huyện. Phải nói đây là đề bạt đặc biệt. Nhưng cũng không ai đưa ra dị nghị. Điều Liễu Tề từ huyện Lâm Khánh đến, xem như là tiến cử nhân tài. Nếu không vì Lưu Vĩ Hồng có uy vọng cao ở khu Giáp Sơn, Bí thư Khu ủy Giáp Sơn đương nhiệm Trương Hiền Phúc dù thế nào cũng không đồng ý cho điều Liễu Tề ra ngoài.

Khu công nghiệp Giáp Sơn thịnh vượng như thế, công của Liễu Tề không nhỏ.

Hơn nữa, theo đề bạt của Bí thư Lưu, Liễu Tề được điều đến Cửu An sẽ được thăng một bậc, trở thành cán bộ cấp cục phó, Trương Hiền Phúc cũng không tiện cản trở. Trong quan trường, không thể ngăn cản tiền đồ của người khác. Liễu Tề còn chưa đến ba mươi tuổi đã lên đến cấp cục phó cũng là đáng nể. Dù không so được với Lưu Vĩ Hồng, nhưng đối với cán bộ bình thường mà nói cũng đã là thăng chức với tốc độ hỏa tiễn.

Đương nhiên, chức phó Cục trưởng Cục hóa chất thành phố Cửu An này của Liễu Tề chỉ là hư chức. Trong Cục hóa chất, Liễu Tề cũng không được phân công việc gì. Chức vụ thật sự của anh ta là giám đốc nhà máy phân hóa học Thanh Sơn. Vấn đề là, nhà máy phân hóa học Thanh Sơn đã đóng cửa sau khi tuyên bố phá sản. Chức vụ giám đốc nhà máy của Liễu Tề rất quái dị.

Nhưng Liễu Tề không hề so đo. Nếu Bí thư Lưu đã điều đích danh anh ta đến Cửu An thì những chuyện này không cần anh ta phải bận tâm, Bí thư Lưu đã sắp xếp xong rồi. Như Bí thư Lưu đã nói, nhiệm vụ của anh ta chính là khôi phục sản xuất của nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, nghĩ cách cho nhà máy ngóc đầu dậy, tiếp tục kinh doanh, giải quyết vấn đề việc làm cho mấy trăm công nhân viên chức đang thất nghiệp, khó khăn rất lớn. Nghe nói những công nhân viên chức thất nghiệp vì không nhận được tiền nghỉ việc và tiền bồi thường đã náo loạn cả lên. Ủy ban nhân dân và Thành ủy Cửu An không giải quyết được chuyện này, Bí thư Lưu vỗ ngực cam đoan, nên mới có việc anh ta được đặc biệt đề bạt lên cấp cục phó.

Bí thư Lưu đối với Liễu Tề, không thể không nói là có thừa lòng tin.

Hôm nay Liễu Tề chính thức đến nhậm chức, vừa mới đến Cục Hóa chất, còn chưa kịp nói chuyện, Bí thư Lưu đã gọi điện thoại gọi anh ta đi, không nói nhiều, lập tức lên xe đến thẳng nhà máy phân hóa học Thanh Sơn. Anh ta làm cán bộ lão làng ở Giáp Sơn, đã quen với tác phong làm việc dứt khoát gọn gàng của Bí thư Lưu từ lâu, không hề kinh ngạc. Nếu không, hẳn Liễu Tề cảm thấy rất kỳ quái.

Liễu Tề nhìn nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, khẽ vuốt cằm, nói:

- Quy mô nhà xưởng cũng không tệ lắm.

- Đúng vậy, giám đốc Liễu, nhà máy phân hóa học Thanh Sơn từng là một xí nghiệp hàng đầu trong thành phố, giành cờ đỏ trên mặt trận hóa chất, lúc hưng thịnh có đến hai ngàn công nhân.

Cùng ngồi trên xe với hai người họ còn có một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mang kính cận, ăn mặc chỉnh tề toàn màu đen theo kiểu Tôn Trung Sơn, vừa nhìn thấy chợt nghĩ là đây là một người “xuyên không” từ thập niên 70 tới.

Người trung niên này tên là Trương Hiến Quân, chính là phó giám đốc nhà máy phân hóa học Thanh Sơn trước khi đóng cửa. Vì ông ta có sở trường trong lĩnh vực hóa chất, sau khi nhà máy phân hóa học Thanh Sơn đóng cửa, ông ta không bị thất nghiệp, mà được điều về làm kỹ thuật viên phòng kỹ thuật của Cục Hóa chất, hưởng đãi ngộ cấp trưởng phòng không thay đổi.

Giờ phải thị sát hiện trường nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, Lưu Vĩ Hồng tất nhiên phải gọi Trương Hiến Quân đi cùng, dù sao cũng cần có một người quen thuộc tình hình ở bên cạnh giải thích, đỡ phải đoán mò.

Trương Hiến Quân công tác trong nhà máy phân hóa học Thanh Sơn được mưới mấy năm, có thể nhận thấy, ông ta có cảm tình sâu đậm với nhà máy. Lúc nói câu vừa rồi, không kiềm lòng nổi đã để lộ ý kiêu ngạo, chỉ là rất nhanh chóng biến thành uể oải.

Lúc này nhà máy phân hóa học Thanh Sơn đã là xí nghiệp tư nhân, ông chủ là Lại Văn Siêu. Cho nên đối với danh hiệu “giám đốc” của Liễu Tề, Trương Hiến Quân khá bực dọc. Rốt cuộc là có chuyện gì? Nghe nói ở thành phố lại chuẩn bị tiếp tục làm nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, vẫn là doanh nghiệp nhà nước. Sau khi đóng cửa vì phá sản như vậy, và cũng đã ký hợp đồng với Lại Văn Siêu, phải làm thế nào bây giờ?

Nhưng Trương Hiến Quân cũng không bối rối nhiều lắm. Ông ta là nhân viên kỹ thuật, đường quanh ngõ co ông ta không hiểu lắm, cũng không muốn hiểu cho rõ ràng. Chuyện cân não khó hơn làm hóa học nhiều. Có người trời sinh say mê làm quan, những trò quanh co, chỉ cần qua đầu họ thì đã trở nên ngay thẳng rõ ràng. Còn một ít người khác, chỉ số thông minh rất cao, nhưng trời sinh không thích làm quan chức, phương trình phức tạp đến mấy họ đều có thể giải dễ dàng, nhưng cửa bước vào quan trường đơn giản thế nào cũng không biết rõ.

Trương Hiến Quân chính là loại người sau.

Liễu Tề thuận miệng hỏi:

- Giám đốc Trương, nếu nhà máy có thể khôi phục sản xuất, có thể tìm lại được bao nhiêu công nhân lành nghề?

Trương Hiến Quân nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nòi:

- Chuyện này không dám khẳng định, nhưng hai ba trăm người thì có thể tìm được. Riêng thôn Long Hoa cũng có hơn một trăm công nhân. Năm nay họ cũng không đi làm ở đâu, muốn thành phố trả lời thích đáng đã. Sau khi nhận được tiền nghỉ việc và tiền bồi thường mới đi tìm việc làm.

Trương Hiến Quân chỉ là phó giám đốc nhà máy phân hóa học Thanh Sơn trước kia, nhưng bản thân là phần tử trí thức, tính tình chính trực, rất có uy vọng trong nhà máy. Sau khi một ít cán bộ công nhân viên chức thất nghiệp vẫn thường xuyên đến Cục hóa chất tìm ông ta, mời ông ta ra mặt nói những chuyện trọng điểm với thành phố. Tình hình của nhiều công nhân viên chức nhà máy ông ta biết rất rõ. Sau khi Lưu Vĩ Hồng làm tổ trưởng tổ lãnh đạo thay đổi cơ cấu nhà máy phân hóa học Thanh Sơn liền tìm Trương Hiến Quân, mời ông ta đại diện cán bộ công nhân viên chức của nhà máy trước kia, hứa hẹn với các cán bộ công nhân viên chức, hắn sẽ làm cho nhà máy phân hóa học Thanh Sơn tốt hơn, xin mọi người cho hắn chút thời gian, tạm thời đừng náo động.

Trước mắt, tất cả các lãnh đạo ở thành phố Cửu An đều thấy Lưu Vĩ Hồng rất có tiếng nói với quần chúng. Vì sau khi Lưu Vĩ Hồng giải quyết xung đột ở nhà máy, nổi trận lôi đình giam Lại Thiên Hữu và mấy tên lưu manh có liên quan nhốt trong Cục Công an, không thả tên nào, các cán bộ và công nhân viên chức trong nhà máy khá tin tưởng hắn, cảm thấy hắn là một vị lãnh đạo thật lòng quan tâm tới lợi ích quần chúng. Hơn nữa, Bí thư Lưu đồng ý ngồi xuống nói chuyện với mọi người chứng tỏ hắn có thành ý. Trước đây, gần như tất cả các cấp lãnh đạo trong thành phố, đều có thói quen là chưa nói hết mấy câu với mọi người, thì đã tìm cơ hội chuồn mất, khiến mọi người bị tổn thương.

Điểm mấu chốt nhất là, Bí thư Lưu nói phải tiếp tục quốc hữu hóa nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, chuẩn bị điều một giám đốc tài giỏi từ bên ngoài đến, khiến cho nhà máy phân hóa học Thanh Sơn hồi sinh. Điều này khiến mọi người động tâm.

Đầu những năm 90, chiêu bài quốc doanh hay quốc hữu vẫn còn hấp dẫn người khác. Công nhân nhà máy quốc doanh có địa vị xã hội khác hẳn thanh danh của những hộ cá thể.

Bí thư Lưu nói rất dễ hiểu, giai đoạn hiện nay, kinh tế quốc hữu mới là hình thức kinh tế chủ yếu của nước ta, nếu không vạn bất đắc dĩ thì không dễ dàng vứt đi một doanh nghiệp nhà nước.

Lúc này mọi người nghe một cán bộ lãnh đạo thành phố nói, nghe cũng rất hăng hái.

Hơn nữa, có Trương Hiến Quân làm công tác trung gian, các cán bộ và công nhân viên chức nhà máy phân hóa học Thanh Sơn cũng cho Bí thư Lưu một cơ hội, đồng ý tạm thời không náo loạn, đợi kết quả xử lý của Bí thư Lưu.

Liễu Tề khẽ mỉm cười nói:

- Giám đốc Trương, không có phí nghỉ việc, cũng không có tiền bồi thường, nhà máy phân hóa học Thanh Sơn chúng ta, nếu muốn đứng vững, thì càng phải làm cho náo nhiệt hơn trước kia.

Lời nói này quả là hoành tráng.

Liễu Tề không hổ danh là truyền nhân chính tông của Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu cười, đưa ngón tay cái lên với Liễu Tề.

Liễu Tề thuận miêng nói ra những lời này, không có chút làm ra vẻ. Giám đốc Liễu cũng có vốn liếng hoành tránh. Khu công nghiệp Giáp Sơn dưới sự lãnh đạo của anh ta đã phát triển được tám nhà máy, giá trị sản lượng mỗi năm gần trăm triệu, tiền thuế hàng năm đến năm triệu. Liễu Tề là người tài ba có tiếng ở huyện Lâm Khánh, thậm chí là cả địa khu Hạo Dương, hiện giờ vực dậy một nhà máy như thế, đối với Liễu Tề, cũng không phải quá khó khăn.

Nếu không được như thế, Lưu Vĩ Hồng cần gì phải đưa anh ta từ Hạo Dương đây?

Nghe Liễu Tề nói xong, Trương Hiến Quân lập tức rất kích động, ưỡn ngực, lớn tiếng nói:

- Giám đốc Liễu, chỉ cần anh thật sự có thể vực dậy nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, Trương Hiến Quân tôi xin thề nhất quyết phục tùng chỉ huy. Anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm, tuyệt đối không hai lời.

Liễu Tề cười nói:

- Vậy tôi không dám phụ Phó giám đốc Trương rồi.

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, đã mau chóng tới cửa nhà máy phân hóa học Thanh Sơn. Trên cửa chính nhà máy có dán giấy niêm phong. Trong phòng thường trực có một người cảnh sát và hai gã đội viên dân phòng đang trực, từ xa nghe được tiếng xe Blue Bird của Lưu Vĩ Hồng, hoảng hốt chạy đến nghênh đón, chào Lưu Vĩ Hồng.

Giai đoạn hiện nay, trong nội thành đang tiến hành chỉnh đốn trị an công cộng. Nhân sự của Công an thành phố rất căng thẳng, tiếc không phân được thành hai. Nhưng Tiết Bác Vũ vẫn rút ra vài người đóng tại nhà máy phân hóa học Thanh Sơn. Đây là do Lưu Vĩ Hồng đích thân chỉ thị, không thể không nghe. Nếu nhà máy phân hóa học Thanh Sơn có vấn đề gì không hay, không biết sẽ còn như thế nào nữa. Đến lúc đó chỉ sợ có người viết báo về Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, bắt tay người cảnh sát và hai đội viên dân phòng, cùng nhau bước vào nhà máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.