6 giờ 30 tối, một chiếc Mercedes Benz màu đen và một chiếc Audi mới khoảng bảy tám phần, lần lượt chạy vào cửa chính của khách sạn Côn Luân. Chiếc Mercedes Benz chạy trước là xe cá nhân của Hồ Ngạn Bác. Hồ Ngạn Bác tính tình trầm ổn, giống Lưu Vĩ Hồng, thích vẻ dày dặn của Mercedez Benz. Chiếc Audi chạy sau vốn trước đây là của Lưu Vĩ Hồng, giờ hắn cũng đã đổi sang xe Mercedes Benz. Chiếc Audi này giao cho Vương Triệu Tung và Hà Mẫn sử dụng. Lý Cường cũng ngồi xe Audi.
Lần này đến Bình Nguyên cũng có ba người này. Lý Cường ở ngoài sáng, Vương Triệu Tung và Hà Mẫn ẩn mình ở gần đó.
Chiếc Mercedes Benz vừa xuất hiện ở cửa, Lý Hâm đã ngồi chờ từ trước ở đại sảnh bước ra nghênh đón.
Chỉ mỗi mình Lý Hâm, không có người bạn nào khác.
Có thể thấy được, chuyện Lý Hâm muốn nói với Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác là chuyện cơ mật, không muốn có người thứ tư xen vào. Nếu chỉ là cuộc tụ hội bình thường, Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng nói chuyện công ty bất động sản, sẽ gọi Đào Tiếu Bình. Bề ngoài, Đào Tiếu Bình đường đường là đại cổ đông công ty bất động sản của Lý Hâm. Lần này lại không có Đào Tiếu Bình.
- Vĩ Hồng, hơi đen một chút, có phải ở Bình Nguyên có bão cát lớn quá không?
Lý Hâm ôm Lưu Vĩ Hồng, nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười nói. Hôm nay Lý Hâm mặc cả bộ Versace màu trắng, lại càng thêm nho nhã, tuấn lãng, đầy phong độ.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tôi vốn đen mà.
Lời này là thật. Lưu Vĩ Hồng vốn không phải là bạch diện thư sinh, một người yêu thích hoạt động thể dục sao có thể so với một công tử bột được?
- Ngạn Bác, gầy hơn trước kia một chút. Công tác trong Cục Giám sát vất vả hả?
Chào Lưu Vĩ Hồng xong, Lý Hâm lại nói với Hồ Ngạn Bác.
Hồ Ngạn Bác mỉm cười noí:
- Anh Lý, có lãnh đạo ở đây, tôi không dám nói là vất vả, phải kiêng kị thôi.
Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng đều cười ha hả.
Ba chàng trai phong thần tuấn lãng như thế đứng trước cửa khách sạn, đúng là một cảnh tượng hấp dẫn. Một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục, mang một cái nơ xinh xắn khoan thai bước tới. Cô gái này ước chừng khoảng hai mốt hai hai tuổi, làn da trắng ngần, diện mạo vô cùng xinh đẹp, nhất là đôi mắt to đen long lanh vô cùng linh động, cả người cô toát ra sức thanh xuân mê người. Trên ngực cô đeo tấm bảng có ba chữ Tạ Vũ Hân, chức vụ là phó quản lý đại sảnh.
- Tổng Giám đốc Lý, chào ngài!
Tạ Vũ Hân mỉm cười nói với Lý Hâm.
- Xin chào cô Tạ. Cô Tạ, hôm nay sếp Hồ cũng tới rồi đây…
Lý Hâm mỉm cười, gật đầu nói, trong giọng nói hơi có ý trêu ghẹo một chút.
Đôi mắt to xinh đẹp của Tạ Vũ Hân liền hướng về phía Hồ Ngạn Bác, trên hai má trắng trẻo bỗng nhuốm sắc hồng đậm. Lúc Cục Giám sát mới thành lập, Lưu Vĩ Hồng đãi tiệc ở khách sạn Côn Luân, mời các thuộc hạ đến đón gió tẩy trần. Lần đó là lần đầu tiên Tạ Vũ Hân gặp gỡ Hồ Ngạn Bác. Trịnh Hiểu Yến đùa hai người họ một trận. Ai ngờ sau đó, Hồ Ngạn Bác đúng là đến khách sạn Côn Luân không chỉ để ăn cơm, lại rất thân thiết với Tạ Vũ Hân.
Lý Hâm cũng là khách quen của khách sạn Côn Luân, cũng ăn cơm với Hồ Ngạn Bác vài lần ở đây, cũng biết khá rõ quan hệ của Hồ Ngạn Bác và Tạ Vũ Hân, không nén đuợc phải trêu bọn họ một câu.
Đừng nói đến thân phận của hai bên, chỉ nói đến bề ngoài, thì Tạ Vũ Hân và Hồ Ngạn Bác quả là một cặp vô cùng xứng đôi.
Tạ Vũ Hân hơi ngượng ngùng, nhưng Hồ Ngạn Bác thì không, chỉ gật đầu với Tạ Vũ Hân, bình thản nói:
- Quản lý Tạ, cùng nhau ăn bữa cơm đi.
Đôi mắt to đen của Tạ Vũ Hân lúng liếng nhìn mọi nguời, mỉm cười nói:
- Không được rồi, cảm ơn trưởng phòng Hồ, em đang làm việc.
Lúc Hồ Ngạn Bác lần đầu tiên gặp cô, cô chỉ là tổ trưởng đại sảnh. Mấy tháng qua, giờ đã thăng đuợc một cấp, trở thành phó quản lý đại sảnh, tất nhiên phải cố gắng công tác, làm tròn bổn phận.
Hồ Ngạn Bác cũng không miễn cưỡng, câu nói vừa rồi của anh ta cũng chỉ là khách sáo thôi,
- Tổng giám đốc Lý, Chủ nhiệm Hồ, vị tiên sinh này, xin mời, tôi đưa các vị đến phòng riêng đã đặt.
Tạ Vũ Hân mỉm cười nói.
Lưu Vĩ Hồng không đến khách sạn Côn Luân nhiều, tất nhiên Tạ Vũ Hân không quen hắn.
Hồ Ngạn Bác nói:
- Quản lý Tạ, vị này chính là Phó Cục truởng Lưu, là nhân vật số một của Cục Giám sát chúng tôi. Anh em bạn bè đều gọi anh ấy là Nhị ca.
Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn Hồ Ngạn Bác, có vẻ hứng thú. Hồ Ngạn Bác chủ động giới thiệu với Tạ Vũ Hân thân phận của hắn, ngay cả “Nhị ca” cũng giới thiệu, có thể thấy được trong lòng anh ta quả là có ý gì đó.
Chuyện này cũng tốt, Lưu Vĩ Hồng vui cho bạn mình.
- Phó Cục trưởng Lưu, chào ngài.
Tạ Vũ Hân hoảng sợ, vội vàng cúi đầu, kính cẩn chào Lưu Vĩ Hồng. Cô mơ hồ nhớ lại, lúc cô và Hồ Ngạn Bác tán gẫu, có nhắc đến tính chất của Cục Giám sát chính là đơn vị cấp Vụ, Cục. Đối với các cô gái từ bên ngoài tới thì có lẽ không có ấn tượng gì lắm về cấp bậc hành chính, nhưng con gái Bắc Kinh thì khác, cô hiểu rất rõ việc này.
Nhân vật số một của đơn vị cấp Vụ Cục cũng có thể nói là một cán bộ cao cấp.
Khó trách bọn họ còn trẻ tuổi như vậy. Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.
- Đừng khách sáo.
- Tiểu Tạ, sau này em cứ gọi anh là Nhị ca đi, đừng kêu Phó Cục trường Lưu nữa. Truớc giờ Ngạn Bác cũng luôn gọi Nhị ca vậy đó.
Phó Cục trưởng Lưu liền cười ha hả nói.
Lý Hâm chỉ trêu chọc một câu, còn Lưu Vĩ Hồng thì trực tiếp vạch trần. Hồ Ngạn Bác đã trưởng thành, sinh cùng năm với Lưu Vĩ Hồng, chỉ nhỏ hơn vài tháng. Lưu Vĩ Hồng thấy anh ta cũng nên giải quyết chuyện cá nhân rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, đưa tay vỗ vỗ vai Hồ Ngạn Bác.
Hồ Ngạn Bác cũng cười, nhưng không nói đuợc gì, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ khó thấy. Dù Hồ Ngạn Bác luôn như ông cụ non, chuyện nam nữ cũng không phải gà mờ, nhưng truớc kia chỉ là gặp dịp thì chơi. Lúc này rung động thật sự, tự nhiên cũng rơi vào tình cảnh như những chàng trai rơi vào bể tình khác, lo đứng lo ngồi.
Phòng riêng mà Lý Hâm đặt ở lầu ba, là một gian phòng xa hoa, hình thức như phòng ở, có toilet, có phòng nghỉ, phòng ăn… đầy đủ mọi thứ. Tất cả mọi người đều là bạn cũ cũng rất quen thuộc, khẩu vị của nhau. Lý Hâm cũng không khách khí, đã gọi món ăn trước.
Tạ Vũ Hân đưa ba người vào phòng riêng, nho nhã lễ độ cáo từ bước đi.
- Nhị ca, việc này không gấp đuợc đâu, chủ yếu còn phải xem cảm giác nữa.
Lưu Vĩ Hồng liền cười gật đầu:
- Ừ, đúng, nghe theo con tim, cậu cứ từ từ cảm giác đi, nhưng nhớ là đừng lâu quá, tuổi cậu cũng không còn nhỏ nữa đâu.
Hồ Ngạn Bác gãi gãi đầu nói:
- Nhị ca, em cảm thấy đêm nay không thích hợp để nói chuyện này, phải không anh Lý?
Lý Hâm mỉm cười nói:
- Đây là chuyện lớn thật sự, so với chuyện của tôi còn quan trọng hơn nhiều. Chuyện của tôi, nếu chẳng may làm không xong thì chỉ tổn thất tí tiền, vẫn có thể kiếm về lại, không thể so với việc của cậu được.
Hồ Ngạn Bác thản nhiên cười nói:
- Anh Lý, có khí phách lắm. Nhưng nếu như em đoán không sai, thì chuyện của anh cũng chẳng phải chuyện nhỏ. Lực luợng của Toàn Thanh Hoa trong Bắc Kinh không nhỏ. Cổ nhị luôn đùa bỡn cùng y. Nếu bọn họ thật sự làm mất mặt anh, tìm phiền toái thì tổn thất không chỉ là chút tiền chứ?
Lý Hâm liền giơ ngón tay cái lên.
Nói chuyện với người khác, đôi khi phải sảng khoái, anh không cần mở miệng, người ta đã hiểu rõ mọi việc rồi.
- Nào, chúng ta uống ruợu ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện. Binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn, cũng không có gì lớn lao
Lý Hâm nói xong, cầm lấy chai ruợu Ngũ Luơng trên bàn, tự rót đầy ly cho mình. Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác, nâng ly lên. Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác cũng nâng ly, chạm ly với anh ta, đều nhấp một ngụm.
Rượu Ngũ Lương này là rượu mạnh, Phó cục truởng Lưu cũng không thể một hơi uống cạn. Cũng may đều là anh em trong nhà, không nhất thiết phải xét lợi hại. Tối nay họ đến đây cũng không phải để uống rượu.
- Anh Lý, rốt cuộc sao thế, anh cứ nói thẳng đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.
- Cơ bản thì lúc nãy cậu đã nói đại khái rồi. Hoa viên tiểu khu của chúng ta bên Ngọc Đàm đang bị trên thành phố theo dõi. Trong khoảng thời gian này, người của Cục xây dựng đô thị, và Cục Quản lý bất động sản không ngừng tới cửa đòi kiểm tra, đã ra văn kiện bảo ngừng, để chúng ta bổ sung thủ tục.
Lý Hâm cũng không giấu diếm, nói gọn gàng dứt khoát.
- Mấy ngày nay, anh cũng đã đi tìm mấy người bạn trong Cục Quản lý bất động sản, họ nói đây không phải là ý của Cục, mà là có một đại nhân vật trên thành phố đích thân lên tiếng, khiến bọn họ phải làm như thế.
Hồ Ngạn Bác gật đầu, nhìn Lưu Vĩ Hồng nói:
- Xem ra thật sự là Cổ nhị muốn gây bão rồi.
Hơn một tháng nay, Phòng Giám sát 1 luôn điều tra về vấn đề Công ty Thuơng mại Quốc tế Bắc Cương mà Toàn Thanh Hoa lại là Chủ tịch của công ty này. Không thể nghi ngờ, Toàn Thanh Hoa đã cảm nhận đuợc áp lực. Nhưng Toàn Thanh Hoa cũng không phải đèn cạn dầu. Các cán bộ điạ phuơng sợ Cục Giám sát, nhưng Tổng giám đốc Toàn không sợ. Trong Bắc Kinh này, không đùa như vậy đuợc.
Đám Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác không nể mặt tôi, công nhiên cản trở Toàn Thanh Hoa tôi, tôi cũng không phải dễ bị bắt chẹt đâu!
Bọn họ tuy không biết rõ công ty bất động sản của Lý Hâm có cổ phần của Đào Tiếu Bình, nhưng quan hệ giữa Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng không bình thường, chuyện này ai cũng biết. Nếu Lưu Vĩ Hồng ra tay truớc, thì Toàn Thanh Hoa cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Điên cuồng lần cuối.
Hồ Ngạn Bác mỉm cười gật đầu.
Lý Hâm lại không thể thoải mái như họ được. Dù vừa rồi miệng anh nói chỉ tốn chút tiền, nhưng thật ra là lớn hơn nhiều. Khu chung cư bên Ngọc Đàm kia anh đã bỏ hết vốn vào. Nếu khu chung cư này thật sự bị ngừng lại, thì tổn thất không chỉ là chút tiền mà là con số không thể đếm được. Trước khi giải quyết xong chuyện này, thì tất cả công việc của Lý Hâm ở Bắc Kinh cũng gặp phải chuyện khó dễ như vậy.
Vậy thì không xong.
- Vĩ Hồng, anh cảm thấy chuyện này nên thận trọng một chút. Nhất là lại có Cổ Hiền Lượng xen vào.
Lý Hâm lo lắng nói, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.