- Tiểu thư Tạ, xin chào...
Tạ Vũ Hân vừa mới trở lại đại sảnh, một giọng nam ngọt xớt bén nhọn vang lên bên tai.
Tạ Vũ Hân lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, tuy nhiên vẫn quay lại..., đến gần người đàn ông kia gật gật đầu, trên mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp, nói:
- Ngài Vu, xin chào.
Vị này là ngài Vu, quần áo màu sắc rực rỡ, tóc nuôi dài, thái dương rộng, mang một chiếc kính vàng, ngực đeo một bộ trang sức chữ thập không hiểu ra sao, trên cổ tay gầy guộc thì chụp một chiếc đồng hồ vàng lóng lánh, cũng không biết là vàng ròng hay là mạ vàng, tóm lại cả người có vẻ rất hiện đại, rất giống một số nhân vật trong phim truyền hình Hồng Kông.
Giống như thanh niên Hàn, Nhật đời sau, thanh niên giữa những năm chín mươi, đều thiên hướng Hồng Kông,chỉ cần là đồ Hồng Kông, đều là thứ tốt cả. Loại người mặc áo quần lố lăng, trên đường lúc nào cũng có thể thấy được. Ngài Vu quả là người Bắc Kinh, cố tình đưa vài phần hương vị Hồng Kông vào, “Xin chào” nghe như là “Lôi hầu” (từ đồng âm), và có chút đắc chí, tự cho là rất có phong cách.
- Tiểu thư Tạ, chuyện lần trước tôi với cô nói, cô suy xét thế nào rồi? Tôi nói với cô, đây thật sự là một cơ hội tốt... Đạo diễn nổi tiếng ở Hồng Kông, muốn đi theo ông ấy đúng phim, cũng không chỉ một hai người, mà đều những cô gái đẹp, nếu chúng ta không có duyên, tôi có thể đã không nhất định đề cử cô.
Ngài Vu lại gần, cười hì hì nói, một đôi mắt giấu sau cặp kính, liếc qua liếc lại nhanh như chớp trên người Tạ Vũ Hân, vẻ mặt mơ hồ lộ ra sự ham muốn vô cùng.
Tạ Vũ Hân lễ phép cười cười, nói:
- Cảm ơn ý tốt của ông, ngài Vu, khả năng của tôi không thích hợp làm diễn viên.
Ngài Vu liền lộ ra sự kinh ngạc, khoa trương nói:
- Sao lại không được? Bản thân tôi trong công việc kinh doanh điện ảnh và truyền hình, cũng giới thiệu không biết bao nhiêu cô gái đi đóng phim điện ảnh truyền hình, sao cô có thể hoài nghi ánh mắt chuyên nghiệp của tôi? Tôi nói cô có thể trở thành đại minh tinh, thì nhất định có thể trở thành đại minh tinh. Tiểu thư Tạ, cô phải tin tưởng tôi. Tôi nói với cô, lát đạo diễn nổi tiếng Hồng Kông đến đây ngay, cô nghe tôi, biểu hiện tốt trước mặt ông ấy, nói không chừng lập tức có thể sắp xếp cho cô một vai diễn.
Tạ Vũ Hân vẫn rất lễ phép lắc đầu, uyển chuyển nói:
- Ngài Vu, cảm ơn ý tốt của ngài, tôi rất vừa lòng với công việc hiện tại, không có ý định đổi nghề.
Ngài Vu liền nghiêm mặt lại, rất không cao hứng nói:
- Tiểu thư Tạ, cô thế nay là không phải bạn bè. Tôi coi cô là bằng hữu mới muốn giới thiệu cho cô vào công ty điện ảnh. Công ty điện ảnh Hồng Kông... Không phải ai cũng có thể vào được.
Ngài Vu tên đầy đủ là Vu Kiệt, trước đó không lâu, Vu Kiệt đến khách sạn Côn Luân ăn cơm với bằng hữu, nhìn thấy Tạ Vũ Hân, lập tức như thấy tiên nữ, chủ động lại gần Tạ Vũ Hân, tự xưng là Giám đốc giao tiếp của Công ty điện ảnh và truyền hình ở Bắc Kinh, công ty chiêu mộ diễn viên, sản xuất phim điện ảnh nổi tiếng trong nước và Hồng Kông. Nói Tạ Vũ Hân khí chất tốt, diện mạo cũng khá, rất thích hợp làm diễn viên, và có tiềm năng trở thành đại minh tinh, nhất định phải đề cử Tạ Vũ Hân đi phỏng vấn tại công ty chế tác điện ảnh và truyền hình.
Vu Kiệt đã ba mươi mấy tuổi, còn mặc quần áo hoa, cách ăn mặc được “chăm chút lộng lẫy”, khi nói chuyện cố ý nói bằng cuống họng, âm thanh the thé, còn luôn mang theo mác Hồng Kông, tự cho là rất “Hiện đại” .
Phải nói, Vu Kiệt cũng không nói dối, ông ta quả thật là ở Công ty chế tác điện ảnh và truyền hình gì đó, cũng có danh hiệu Phó giám đốc ban tiếp. Đầu năm nay, chỉ cần là đi làm công ty tư nhân, bình thường đều sẽ cấp cái mác “Quan”, không phải Giám đốc, Phó giám đốc, thì cũng có thể mò đến cái chức vụ Quản lý, Phó quản lý, in trên danh thiếp, cho khí thế. Thật giống như các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, một người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp ra, nói không chừng cũng là Phó trưởng phòng. Bởi vì toàn bộ phòng, có lẽ có hai người, ngoại trừ Trưởng phòng chính là Phó trưởng phòng, muốn làm nhân viên cũng không thể được.
Tạ Vũ Hân đang độ thanh xuân xinh đẹp tuyệt trần, khí chất tao nhã, bị Vu Kiệt liếc mắt một cái nhìn trúng, vô cùng hợp lý. Rất nhiều người gọi là đại minh tinh, nói về vẻ bên ngoài, khả năng còn lâu mới bằng Tạ Vũ Hân. Vu Kiệt chảy nước miếng giàn giụa, đang trong lưới tình.
Mà căn cứ vào “Quy trình tiêu chuẩn” của công tay chế tác điện ảnh và truyền hình, giấc mộng trở thành đại minh tinh của các cô gái trẻ, bình thường sẽ trở thành món đồ chơi của bọn tuyển chọn, sau đó đợi chơi đã rồi, cảm thấy không tồi, thì đề cử với đạo diễn hoặc người phụ trách khác trong công ty điện ảnh và truyền hình, sau đó lại đến “Thử việc”, sau khi đủ tư cách, thì có khả năng được phân một vai trong phim điện ảnh hoặc là phim truyền hình. Cô gái có vận khí đặc biệt tốt, diện mạo đặc biệt xinh đẹp, quả thật liền có cơ hội trở thành đại minh tinh.
Mấy năm qua, Vu Kiệt dựa vào kiểm tra chuyên nghiệp, mà đùa bỡn rất nhiều cô gái xinh đẹp.
Có thể thấy do dù thái độ của Vu Kiệt thế nào, Tạ Vũ Hân vẫn bất động, mỉm cười nói:
- Rất xin lỗi ngài Vu, tôi đang có chút việc. Xin hỏi có phải ngài Vu hẹn bằng hữu ăn cơm? Tôi giúp ngài kiểm tra, ngài đã đặt phòng nào, tôi sẽ cử người đưa ngài đi…
Trở thành đại minh tinh, quả thật là giấc mộng lớn nhất trong lòng rất nhiều cô gái trẻ, Tạ Vũ Hân cũng không phải không có giấc mộng như vậy, nhưng ông Vu Kiệt này, thật sự làm cho người ta không thích, lần đầu tiên Tạ Vũ Hân nhìn ông ta, từ sâu trong nội tâm cảm thấy phản cảm. Áo quần lố lăng, ẻo lả, ba mươi mấy tuổi, sắp chết còn đóng giả thanh niên, nhìn thế nào cũng chỉ khiến cho người ta ghê tởm. Chỉ cần Vu Kiệt tới gần, cả người Tạ Vũ Hân đều nổi da gà. Đối với lời ông ta nói, một câu cũng không tin.
Tạ Vũ Hân tuy rằng trẻ tuổi, nhưng làm việc ở đại sảnh khách sạn, mỗi ngày thấy đủ loại người muôn hình muôn vẻ, nhưng không thể đánh đồng với các cô gái trẻ mà Vu Kiệt gặp được, rất có chủ kiến, sẽ không dễ dàng bị ông ta lừa gạt.
Vu Kiệt càng thêm mất hứng, nói:
- Tiểu thư Tạ, có phải cô cảm thấy tôi đang lừa cô hay không? Tôi nói với cô, cô đừng có cho rằng như vậy, đợi lát đạo diễn Hồng Kông Chu Khải Hưng, sắp đến đây, giám đốc Vạn của khách sạn các cô, cùng đi với ông ấy đến đây, còn có giám đốc Toàn ông chủ lớn của công ty thương mại Bắc Cương, cũng là nhân vật lớn. Chờ một chút cô sẽ biết tôi nói thật hay giả.
Tạ Vũ Hân vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, nói:
- Ngài Vu hiểu lầm rồi, không phải tôi hoài nghi ngài, tôi chỉ cảm thấy tôi không có khả năng làm diễn viên, hơn nữa tôi cũng rất thích công việc hiện tại này, không có ý định đổi nghề. Tôi cảm ơn ý tốt của ngài.
Ngôn ngữ vẫn rất khách khí, nhưng trong hai mắt thể hiện sự không hài lòng, lại cũng không che giấu, biểu lộ ra rất rõ ràng.
- Được, được, Tiểu thư Tạ, không thể tưởng được cô vẫn cố chấp, rồi cô sẽ phải hối hận!
Vu Kiệt mất mặt, hơi có chút thẹn quá thành giận nói.
Đúng lúc này, một chiếc xe Mercedes-Benz 600 đắt đỏ, dừng lại ở cửa khách sạn, hai mắt Vu Kiệt lập tức phát hào quang, vênh váo tự đắc nói:
- Tiểu thư Tạ, đại đạo diễn Chu Khải Hưng đã tới rồi, chính mắt cô nhìn đi.
Tạ Vũ Hân tuy rằng tuyệt đối không tin lời nói của Vu Kiệt, vẫn rất ngạc nhiên nhìn qua.
Cửa Mercedes Benz mở ra, ba người đàn ông trung niên bước xuống.
Tạ Vũ Hân không ngờ đều nhận ra tất cả.
Người thứ nhất, mặc âu phục giày da, khí phách nghiêm trang, đúng là trợ lý Tổng giám đốc tổng công ty sắt thép Bắc Phương kiêm Tổng giám đốc công ty thương mại quốc tế Bắc Cương Toàn Thanh Hoa. Toàn Thanh Hoa là khách quen của khách sạn Côn Luân, còn có thẻ khách VIP, là Giám đốc điều hành, Tạ Vũ Hân đương nhiên biết ông ta.
Người thứ hai, cũng đồ âu giày da, tuy nhiên Toàn Thanh Hoa mặc đồ âu màu đen, mà vị này mặc đồ âu trắng, đứng cạnh Toàn Thanh Hoa, cúi đầu khom lưng, thần thái nịnh nọt, là Tổng giám đốc khách sạn Côn Luân Vạn Hưng Quốc. Tổng giám đốc khách sạn nhà mình, Tạ Vũ Hân cũng không thể không biết.
Người thứ ba, lại mặc thường phục, cách ăn mặc giống với Vu Kiệt, đầu to, cổ thô, dung mạo không đặc biệt, đứng ở đó, nhìn xung quanh, tự cho tốt vô cùng. Vị này, Tạ Vũ Hân thường xuyên nhìn thấy trên chuyên mục phỏng vấn trên TV, đúng là như lời Vu Kiệt nói, đại đạo diễn Chu Khải Hưng đến từ Hồng Kông. Tuy rằng đạo diễn Chu diện mạo không có gì hay để nói cả, cùng anh em của Trình Sơn - đạo diễn Đại Pháo hao hao, thuộc loại đàn ông trừu tượng, lại thật sự là “Thần thánh”, anh chàng đẹp trai trong cảm nhận của vô số cô gái ôm mộng minh tinh.
Giờ này khắc này, còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, từ phía sau xe bước xuống, bước khoan thai, đi đến bên cạnh đạo diễn Chu, kéo cánh tay tráng kiện của đạo diễn Chu, tươi cười thản nhiên. Cô gái trẻ tuổi này, hình như gần đây đóng hai bộ phim truyền hình, được cho là ngôi sao mới nổi. Đương nhiên, cô có đại đạo diễn che chở, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, phục vụ đúng chỗ, một ngày nào đó sẽ trở thành minh tinh đích thực.
Chỉ có điều dựa vào ánh mắt mà xem, một cô gái trẻ tuổi kiều diễm, và đạo diễn lớn tuổi Chu Khải Hưng, kề cổ thân thiết, thật sự có chút kích thích thần kinh não, người tâm lý chịu đựng kém , thật là có chút chịu không nổi.
- Thế nào, Tiểu thư Tạ, tôi không lừa cô mà...
Vu Kiệt đắc ý nói với Tạ Vũ Hân, lập tức nhấc hai chân gầy như cành khô, đi nhanh ra tiếp đón, vẻ mặt tươi cười, còn cao giọng gọi to cố làm ra vẻ có âm điệu.
- Hoan nghênh, đạo diễn Chu, chào ngài chào ngài...
Đạo diễn Chu tất nhiên đối với Vu Kiệt còn có chút ấn tượng, mặt béo phì mập mạp lộ ra một tia cười ngạo nghễ, hướng về Vu Kiệt gật đầu, thấy Vu Kiệt giơ tay ra, đạo diễn Chu nhất thời chần chừ, cũng giơ tay đáp lại ông ta một chút, lập tức thu lại. Đối với đại đạo diễn Chu mà nói, có thể bắt tay nhân vật nhỏ như Vu Kiệt, đã là rất mất mặt. Phỏng chừng còn không giữ mặt mũi cho Vu Kiệt, mà là ngay trước mặt Toàn Thanh Hoa và Vạn Hưng Quốc, phải thể hiện một chút phong độ đại đạo diễn của mình, rất ngạo mạn, hình tượng với công chúng cũng không phải tốt như vậy.
Được đại đạo diễn Chu bắt tay một cái, Vu Kiệt đã được sủng ái mà lo sợ, cũng không dám giơ tay sang Toàn Thanh Hoa và Vạn Hưng Quốc. Vạn Hưng Quốc thì thôi, tuy chỉ là ông chủ một khách sạn, mặc dù có tiền, còn chưa nói tới cỡ nào. Toàn Thanh Hoa thì lai lịch ra sao? Con ông cháu cha chính tông, cũng ngang với đại nhân vật ở Bắc Kinh, qua lại gần đây, các nhân vật đứng đầu đều gặp đủ cả, Vu Kiệt tự biết mình trèo cao.