Quan Gia

Chương 1159: Chương 1159: Một đám vô lại.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1159: Một đám vô lại.  

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

 

Vạn Hưng Quốc khom người nói:  

- Thiếu gia Toàn, đạo diễn Chu, mời!  

Người quen Toàn Thanh Hoa đều biết rằng, Toàn Thanh Hoa không thích bị gọi là “Tổng giám đốc Toàn”, mà thích người khác gọi là “Thiếu gia Toàn”, nhằm lộ rõ thân phận con ông cháu cha. Bởi vì cha Toàn Thanh Hoa là Toàn Á Hào, dù sao cũng là ông lớn của các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, mà là giám đốc xí nghiệp, cấp bậc tuy rằng là phó bộ, nhưng trong giới con ông cháu cha, cảm thấy không như nhau. Cùng là một cấp phó bộ, nếu là lãnh đạo trọng yếu của các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, các cán bộ tỉnh thị phía dưới, theo xu hướng đó, con của các gia đình như thế, mới là uy phong của con ông cháu cha chân chính. Toàn Thanh Hoa chủ yếu là xé da hổ làm cờ, trong mắt người ngoài, ai cũng biết rằng anh ta chỉ là kẻ “ăn theo” của kẻ thật sự là con ông cháu cha siêu cấp nào đó thôi  

Càng như thế này, Toàn Thanh Hoa lại càng đề ý “Danh phận” kia. Người khác gọi anh ta là Tổng giám đốc Toàn, không khỏi mất danh hiệu. Hiện giờ thừa thế, Chủ tịch nhiều như chó, Giám đốc đầy ra đó, thương hiệu thương mại hóa, cái gì mà không thể khoe ra? 

Thì như thằng “Dân quèn Hồng Kông” dáng vẻ quê mùa trước mắt, nói không chừng cũng có danh hiệu Giám đốc gì gì đó.  

Vạn Hưng Quốc mặc dù chỉ một người làm ăn, lại một lòng một dạ chiu rúc trong giới con ông cháu cha, trong đầu Vạn Hưng Quốc rất rõ ràng, thể chế hiện hành, thật sự có quyền quyết định, là “Quyền” không phải “Tiền”, ông ta kiếm tiền càng nhiều, nếu không có con ông cháu cha làm chỗ dựa cho ông ta, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị người ta nuốt luôn. Khách sạn Côn Luân trong mắt dân chúng bình thường, tất nhiên nơi xa hoa lộng lẫy, cả đời khó có thể đến nơi đây hưởng thụ một lần, nhưng trong mắt các đại nhân vật, chính là một mâm đồ ăn, muốn ăn thế nào thì ăn, Vạn Hưng Quốc tuyệt không trả đòn. Với Toàn Thanh Hoa cũng vậy, đúng là đối tượng ông ta phải toàn lực nịnh bợ. Nếu có thể thông qua Toàn Thanh Hoa, gặp mặt nhân vật phía sau anh ta, nói mấy câu, đã là phần mộ tổ có khói xanh (một sự may mắn), cả đời vinh quang!  

Tuy nhiên Vạn Hưng Quốc cũng rõ ràng, đó chỉ là một hy vọng xa vời mà thôi. 

Vị đứng đằng sau Toàn Thanh Hoa, đâu phải người bình thường nào cũng có thể trông ngóng? 

Trước tiên cố gắng hết sức nịnh bợ Toàn Thanh Hoa là đúng đắn. 

Về phần đại đạo diễn Chu, lại không được Vạn Hưng Quốc quá mức tôn trọng, chủ yếu là nghe nói lão Chu này và Toàn Thanh Hoa có quan hệ tốt, giới thiệu rất nhiều nữ minh tinh cho Toàn Thanh Hoa, xem như “Ma cô” cao cấp, hôm nay nếu đi cùng Toàn Thanh Hoa, Vạn Hưng Quốc cũng phải lịch sự, không đắc tội với bằng hữu của Toàn Thanh Hoa, làm cho Thiếu gia Toàn tức giận.  

Hơn nữa, bản thân Vạn Hưng Quốc, cũng muốn kết giao với đạo diễn Chu. Đạo diễn Chu tuy rằng bộ dạng vô cùng lập dị, làm người ta không dám nhìn gần, nữ diễn viên dưới trướng ông ta cũng không phải thường, cần diện mạo có diện mạo, cần dáng người có dáng, mấu chốt là tiếng tăm đủ lớn, nếu có thể kết bạn với người như vậy, cũng là điều thú vị. 

Lập tức Toàn Thanh Hoa cũng không khách khí, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh vào, đại đạo diễn Chu theo sát sau đó, Vạn Hưng Quốc cũng cùng đi bên cạnh. 

- Tổng giám đốc Toàn, chào ngài; Tổng giám đốc Vạn, chào ngài; đạo diễn Chu, chào ngài! 

Tạ Vũ Hân chân thành đón, cúi đầu thăm hỏi ba người. Cô là Giám đốc điều hành đại sảnh, nghênh đón khách chính là công tác cơ bản của cô, hơn nữa trong những người tới, còn có ông chủ của cô. 

Toàn Thanh Hoa khẽ gật đầu, xem như đáp lễ. 

Đại đạo diễn Chu sáng ngời đôi mắt, cười nói:  

- Vị tiểu thư này, bộ dạng cũng thật đẹp... 

Người ta đây mới là “Tiếng phổ thông kiểu Hongkong” tiêu chuẩn, chính thống hơn nhiều so với Vu Kiệt cứ ra vẻ “Giọng Bắc Kinh mà học đòi kiểu Hongkong”.  

Vu Kiệt bên cạnh lập tức cúi đầu khom lưng nói:  

- Đạo diễn Chu, vị này là Tiểu thư Tạ, quý tính là Tạ Vũ Hân, là ngôi sao tiềm năng công ty chúng ta vừa mới phát hiện, không biết đạo diễn Chu có hứng thú giao cho Tiểu thư Tạ diễn vai chính hay không? 

Tạ Vũ Hân lập tức vừa bực mình lại vừa buồn cười, mình trở thành ngôi sao điện ảnh và truyền hình tiềm năng mà công ty mới phát hiện từ khi nào? Chẳng lẽ vừa rồi cự tuyệt, còn chưa đủ rõ ràng? 

Hai con mắt Chu Khải Hưng sáng loáng, cười tủm tỉm nói:  

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề... Chỉ cần Tiểu thư Tạ muốn, tôi có thể cho cô ngay ngày mai đi thử vai, đúng lúc chúng ta có một bộ phim truyền hình mới, sắp bấm máy... 

Bình tĩnh mà xem xét, Tạ Vũ Hân giờ phút này ở bên cạnh ông ta trở thành tiểu minh tinh, mạnh hơn nhiều lắm, thanh thuần tự nhiên, linh khí kinh người. Đại đạo diễn Chu tuy rằng bộ dạng cực giống “Nhị sư huynh” của ông ta, nhưng có thể nói duyệt phụ nữ vô số, kinh nghiệm phong phú vô cùng. Tính ra, Tạ Vũ Hân nếu như đi đóng phim, bỗng chốc, có thể trở thành minh tinh điện ảnh. 

Tạ Vũ Hân mỉm cười nói:  

- Cảm ơn đạo diễn Chu, tôi rất hài lòng với công việc hiện tại, không có ý định đổi nghề. 

Ngay trước mặt ông chủ khách sạn, lời nói này của Tạ Vũ Hân có thể nói là vô cùng khéo. 

- Ai... Tiểu thư Tạ không cần vội vã cự tuyệt, tôi có thể cho một cơ hội nữa... Chỉ cần Tiểu thư Tạ nguyện ý, tôi cam đoan cô có cơ hội diễn phim điện ảnh, có cơ hội trở thành đại minh tinh. Thế nào, Tiểu thư Tạ, muốn thử một lần hay không? 

- Cảm ơn đạo diễn Chu, tôi... 

Tạ Vũ Hân còn chưa nói xong, Toàn Thanh Hoa có vẻ không kiên nhẫn vung tay lên, nói:  

- Tiểu thư Tạ, cô cũng không cần vội chối từ. Lão Vạn, như vậy đi, nếu đạo diễn Chu coi trọng tiểu thư Tạ, lại là nhân viên khách sạn của anh, vậy cùng đi ăn một bữa cơm, cùng tâm sự. Nếu có thể bàn bạc được, cũng là một chuyện tốt thôi. 

Rất rõ ràng, Toàn Thanh Hoa tự đứng cho là thủ lĩnh nhóm người này, xưng hô với Vạn Hưng Quốc cũng rất tùy ý. 

- Được, được, phải xử lý như vậy, nếu thiếu gia Toàn đã mở miệng, thì còn gì để nói nữa? Tiểu Tạ, hai vị này đều là khách quý của khách sạn chúng ta, khó có thể được Thiếu gia Toàn và đạo diễn Chu nể tình như vậy, đi thôi, cùng đi ăn một bữa cơm, rồi cùng tâm sự. 

Vạn Hưng Quốc thấy Toàn Thanh Hoa lên tiếng, lập tức liên tiếp ủng hộ, hướng về Tạ Vũ Hân mà ra lệnh. 

Tạ Vũ Hân trên mặt lập tức lộ ra vẻ khó xử, nói:  

- Tổng giám đốc Vạn, tôi hiện tại đang có trách nhiệm, dựa theo quy định của khách sạn, tôi không thể rời khỏi cương vị công tác của mình. Xin tổng giám đốc Vạn tha thứ! 

Hiển nhiên Toàn Thanh Hoa, Chu Khải Hưng đều không giống người tốt, Tạ Vũ Hân lập tức đề cao cảnh giác. Tuy nhiên là ông chủ lớn lên tiếng, lại cũng không thể tùy tiện phục tùng mệnh lệnh. 

Toàn Thanh Hoa không khỏi cười ha ha đứng lên, châm chọc nói:  

- Lão Vạn, ông nói khách sạn này quản lý theo phong cách Tây Âu, tôi trước kia còn không cảm giác gì, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt. Quả thật có chút thú vị, nhân viên có thể giảng quy định cho ông chủ! Được, rất thú vị!  

Vạn Hưng Quốc sa sầm mặt liền không nhịn được, rất không hài lòng nói:  

- Quản lý Tạ, quy định của khách sạn, chẳng lẽ cô còn phải dạy tôi sao? Quy định là tôi lập ra, tôi nói có thể là có thể. Đi thôi, không cần làm khách bực mình! 

Tạ Vũ Hân mặt đỏ lên, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên làm thế nào cho phải. 

Đại đạo diễn Chu vẫn cười tủm tỉm nói:  

- Tiểu thư Tạ, có chuyện gì đâu, không phải cùng nhau ăn một bữa cơm sao? Nếu cô không muốn diễn phim điện ảnh, chúng ta cũng không ép cô nữa, còn có thể làm bằng hữu, cô thấy được không? 

Nhìn qua, đại đạo diễn Chu rất có cảm tình với Tạ Vũ Hân, trăm phương nghìn kế muốn thúc đẩy chuyện này. Vị cô nương này có thể có bao nhiêu định lực? Trên bàn rượu, đạo diễn Chu đem triển vọng đại minh tinh tốt đẹp ba hoa chích choè một phen, vài chén rượu rót hết, chuyện gì cũng thu phục được! 

Chuyện kiểu này, đạo diễn Chu không biết đã từng làm qua bao nhiêu lần, trên cơ bản chưa từng bị thua. 

- Rất xin lỗi, đạo diễn Chu, tôi không thích đóng phim! 

Tạ Vũ Hân rốt cục nói rõ ràng, cũng thu lại nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, vẻ mặt rất là kiên quyết, vừa nói vừa lùi sau hai bước, vẻ mặt đề phòng. 

Mặt Chu Khải Hưng cũng tối sầm xuống, nhún vai, nói:  

- Quả thực rất tiếc nuối... 

Toàn Thanh Hoa hừ lạnh một tiếng, nói:  

- Lão Vạn, nhân viên khách sạn của ông, thực rất giỏi. Hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt! 

Tạ Vũ Hân ngay trước mặt đoàn người, không chỉ làm Chu Khải Hưng mất mặt, mà còn quét sạch thể diện của ông ta. Toàn Thanh Hoa không còn mặt mũi nào. 

Vạn Hưng Quốc lập tức toát mồ hôi lạnh, bao nhiêu công sức ông ta vất vả mới nịnh bợ được Toàn Thanh Hoa, hôm nay bị một cô bé không biết phân biệt phải trái phá hủy toàn bộ. 

- Tạ Vũ Hân, tôi lại cho cô một cơ hội, cô hãy suy xét rõ ràng. 

Vạn Hưng Quốc lạnh như băng nói. 

- Ơ kìa, Tiểu thư Tạ, cô không phải miễn cưỡng như vậy, đối với cô có gì không tốt? Không phải là cùng nhau ăn một bữa cơm sao? Đi thôi đi thôi, không cần khiến cho tất cả mọi người mất hứng... 

Vu Kiệt liền đứng ra hoà giải, vẻ mặt quan tâm hướng về phía Tạ Vũ Hân nói, giống như y thật sự là bạn tốt của Tạ Vũ Hân, vừa nói vừa giơ tay kéo Tạ Vũ Hân. 

- Tránh ra, đừng chạm vào tôi! 

Nào ai lường trước được Tạ Vũ Hân là loại phụ nữ can trường, ngoài mềm trong cứng thế này, đã hoàn toàn bị đám người Vạn Hưng Quốc chọc giận, mắt thấy Vu Kiệt sắp kéo tay mình, lập tức liền thay đổi sắc mặt, cổ tay lật lại, “Bốp” cho Vu Kiệt một cái tát, sau đó lui lại mấy bước, lông mày dựng thẳng, mắt trợn lên, nổi giận nói. 

Không khí hiện tại, lập tức như đông cứng lại, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm Tạ Vũ Hân đang nổi giận đùng đùng, dường như tuyệt không tin cô gái kiều diễm điềm đạm nho nhã này, lại tức giận trước mặt mọi người , làm mất mặt mấy vị nhân vật lớn. 

- Hừ, thật sự là không biết điều! 

Toàn Thanh Hoa mặt tối sầm như đáy nồi, hừ lạnh ra tiếng. 

Thiếu gia Toàn ở Bắc Kinh, hô mưa gọi gió, ai mà không khách khí với anh ta, hôm nay thật đúng là lần đầu bị mất mặt, còn là nhân viên nhỏ của khách sạn mới đau! 

- Tạ Vũ Hân, cô làm càn! Còn không mau xin lỗi khách quý? Bằng không, tôi sa thải cô! 

Vạn Hưng Quốc cũng bị chọc tức, trừng cặp mắt trâu, lớn tiếng quát, uy danh ông chủ lớn, nửa điểm cũng không còn. Nếu không phải suy xét đến việc phải lấy lại thể diện, phải bắt Tạ Vũ Hân nhận lỗi, ông ta đã sớm trực tiếp sa thải Tạ Vũ Hân. 

- Khà khà, Tổng giám đốc Vạn đừng nóng giận, thiếu gia Toàn, đạo diễn Chu xin hãy bớt giận, tiểu thư Tạ cũng không phải người không thông đạo lí đối nhân xử thế, tôi lại làm công tac tư tưởng cho cô...  

Vu Kiệt lại xem chuyện này, trở thành cơ hội của chính mình, lại nhảy ra, muốn biểu hiện tốt:  

- Tiểu thư Tạ, tiểu thư Tạ, đừng kích động, mọi người đều là có ý tốt. Đến đây, cùng uống chén rượu, nhận lỗi, mọi người sẽ đại lượng, sẽ không so đo với cô. 

Nói xong, Vu Kiệt lại duỗi tay kéo Tạ Vũ Hân. 

- Bỏ bàn tay chó của ông ra, còn dám vươn đến, tôi chặt đứt! 

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên vang lên. 

 

 

kenny290 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.