Chương 598: Có một vị quan lại mới tới thị xã Hạo Dương
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen.com
Giữa năm 92, Chủ tịch Lưu xây dựng không ngừng, khiến người ta hoa cả mắt, không kịp nhìn.
Quy hoạch khu Thương mại vừa trình làng, tất cả mọi người đều chê cười. Nếu không hô hào lớn như vậy, không nói nhiều như vậy, có lẽ mọi người không cười chê đến mức này.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng hết lần này đến lần khác vẫn nói mạnh miệng.
Chiếm tám trăm ngàn mét vuông đất, đầu tư gần năm trăm triệu!
Lưu Vĩ Hồng đúng là dám nói dám làm.
Thế nên không ai thèm để ý, muốn uống rượu cứ uống rượu, muốn đánh bài thì đánh bài, muốn yêu đương vụng trộm thì cứ yêu đương vụng trộm, muốn chê cười thì chê cười. Thậm chí giữa các cán bộ lưu truyền một câu nói đùa: “Anh là Chủ tịch thị xã Lưu hả?”
Chỉ cần thấy cán bộ nào thùng rỗng kêu to, ăn nói mạnh miệng, nhất định có một câu phán như vậy.
Nhưng những lời này lan truyền được vài ngày thì đã nhanh chóng mất tích.
Đầu tháng tư, công ty TNHH Bất động sản Hoa Nguyên ở Bắc Kinh chính thức ký hợp đồng với Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương, đầu tư một trăm năm mươi triệu xây dựng khu Thương mại Hoa Nguyên thị xã Hạo Dương!
Tổng giám đốc Công ty TNHH bất động sản Hoa Nguyên họ Trương, tên Trương Quốc Khánh, cùng năm cùng tháng sinh với nước cộng hòa, năm nay bốn mươi ba tuổi, cao lớn khôi ngô, là người đàn ông phương Bắc điển hình. Nhưng vị Tổng giám đốc Trương này đồng thời cũng là một người làm công tác văn hóa, là nghiên cứu sinh tốt nghiệp thạc sĩ trường đại học kinh tế Bắc Kinh, dáng người tao nhã, khi đi ra ngoài nhất định phải mặc tây phục, mang giày, rất có phong độ.
Thời gian thành lập công ty TNHH Bất động sản Hoa Nguyên cũng chưa lâu lắm, chỉ mới đăng ký ở Bắc Kinh vào tháng trước, vốn điều lệ là năm mươi triệu tệ. Nói cách khác, sau khi công ty TNHH Bất động sản Hoa Nguyên thành lập liền tiến thằng đến Hạo Dương, lập tức ký hợp đồng với Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương.
Vì công ty Hoa Nguyên còn rất mới, không khỏi khiến một ít người nghi ngờ, không phải là một công ty lừa đấy chứ?
Nhưng nghi ngờ này lập tức bị phản bác.
Lừa cái gì?
Hợp đồng hợp tác giấy trắng mực đen, viết rất rõ ràng: Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương cung cấp đất, chính sách, công văn và các trợ giúp hậu cần khác, công ty bất động sản Hoa Nguyên cung cấp tài chính, phụ trách xây dựng và quản lý toàn bộ khu Thương mại.
Anh hai à, người ta bỏ tiền đó, có thể lừa chúng ta cái gì?
Nhưng sức tưởng tượng của cán bộ là vô cùng, chuyện công ty lừa không xong, lại có thêm những lời đồn đại mới, nói công ty Hoa Nguyên là cái bao rỗng, vốn không có thực lực, do Chủ tịch thị xã Lưu gọi đến để giữ thể diện, Chủ tịch thị xã Lưu không phải người Bắc Kinh sao? Chủ tịch thị xã Lưu gọi cái công ty rỗng ruột ấy đến Hao Dương để khoe khoang, để mọi người không dám chê cười hắn.
Cũng vì quy hoạch của Chủ tịch thị xã Lưu quá lớn, không thực tế. Nhưng đã nói ra khỏi miệng, không thu lại được nên đành phải dùng cách như thế, đành phải dùng cáo chiêu qua loa như vậy để đối phó, sau đó mới từ từ đi kiếm nhà đầu tư thật sự.
Nhưng từ ngân hàng lập tức truyền ra tin tức: “ngày thứ ba hợp đồng được ký kết, khoản tiền ba mươi triệu của công ty Hoa Nguyên đầu tư xây dựng ban đầu cũng đã vào tài khoản.
Lúc này không còn ai dám hé răng nữa.
Ba mươi triệu!
Chơi thật rồi!
Nếu còn người nào không biết, còn dám lên tiếng nói công ty người ta là thùng rỗng, lập tức bị người khác mắng đến phải cúi đầu. Anh đi tìm cho tôi một cái thùng rỗng có ba mươi triệu thử xem?
Uy vọng của Lưu Vĩ Hồng lập tức bay lên cao.
Người có bản lĩnh sẽ luôn được người khác kính sợ.
Lưu Vĩ Hồng rất có thiện cảm với vị giám đốc Trương mà mấy người Vương Thiện tuyển chọn này. Xuất thân đứng đắn, vừa có bản lĩnh lý luận, lại vừa có kinh nghiệm thực tế, đúng là một nhân tài. Vương Thiện nói qua điện thoại với Lưu Vĩ Hồng, Trương Quốc Khánh chính là cán bộ cấp Cục trong doanh nghiệp nhà nước bỏ ra ngoài, trước đây hai năm cũng có thân phận “Hoàng thương”, chuyên môn xử lý kinh doanh bên ngoài cho nhà họ Vương, đến lúc này lại phái đến Hạo Dương.
Lưu Vĩ Hồng âm thầm gật đầu.
Quan trọng nhất là Vương Thiện chưa bao giờ qua loa. Anh ta, khi chọn người làm việc phải tuyển người có tố chất, không thể tùy tiện lôi kéo con ông cháu cha cho đủ số. Chơi là chơi, còn kinh doanh là kinh doanh, hai chuyện khác nhau, có thể phân biệt rõ ràng được hai chuyện này, Vương Thiện không hề đơn giản.
Vương Thiện rất nghiêm túc, trong khoảng thời gian ngắn đã tìm được người bỏ tiền, Lưu Vĩ Hồng trợ giúp làm việc, cũng phải cố gắng mới đuổi kịp.
Cũng may, Chủ tịch thị xã Lưu cũng không phải người cẩu thả, người mà hắn tuyển chọn cũng rất tốt.
Ủy ban nhân dân thị xã chính thức thành lập Văn phòng phối hợp xây dựng công trình Khu Thương mại Hoa Nguyên. Người phụ trách toàn bộ trợ giúp hậu cần, được định cấp bậc là phó phòng, trực thuộc Ủy ban nhân dân thị xã, do Chủ tịch thị xã quản lý.
Người phụ trách Văn phòng phối hợp này cũng rất có lai lịch, chính cán bộ của Ủy ban kế hoạch tỉnh phái xuống, tuổi còn rất trẻ, tên là Chương Dịch, chức vụ chính thức của Chương Dịch là Phó Chánh Văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã, kiêm nhiệm Chánh văn phòng phối hợp.
Hồ sơ nhân sự của Chương Dịch trình lên bàn Bí thư Tống Hiểu Vệ, Tống Hiểu Vệ nhìn lướt qua, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
Lại là một quan lại nữa.
Trước đó không ai rõ vì sao Lưu Vĩ Hồng lại đặc biệt phái một sợi dây xích trẻ tuổi từ Ủy ban kế hoạch tỉnh đến đây phụ trách công tác này. Tuy rằng khu Thương mại Hoa Nguyên được công ty Bất động sản Hoa Nguyên đầu tư, nhưng chính quyền địa phương cũng liên hệ rất nhiều. Không được chính quyền địa phương ủng hộ, tiến độ xây dựng khu Thương mại sẽ không được bảo đảm. Lẽ ra một chức vụ quan trọng như vậy hẳn là nên chọn một vị cán bộ địa phương lão thành mới có thể phối hợp được tốt nhất.
Chủ tịch thị xã Lưu lại tuyển một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch đến đây, thật sự là không hiểu muốn làm gì nữa.
Có người nói, Chủ tịch thị xã Lưu trẻ tuổi nên nhất định phải chọn cán bộ trẻ tuổi.
Hồ sơ nhân sự của Chương Dịch vừa mới đến thì mọi người đã biết nguyên nhân vì sao. Không ngờ đồng chí nhóc con này lai lịch cũng không nhỏ, là công tử của hiệu trưởng Chương trường Đại học Ninh Thanh.
Thoạt nhìn, Đại học Ninh Thanh không liên quan gì đến các ban ngành hành chính khác, trên thực tế, người phụ trách cao nhất của các trường học trong tỉnh, Hiệu trưởng Chương là người rộng rãi, là khách quý của không ít lãnh đạo trong tỉnh. Hơn nữa, mấy năm gần đây, những người phụ trách trường học chuyển sang đảm nhiệm các chức vụ hành chính cũng không ít, như Chủ tịch đương nhiệm Chu Kiến Quốc, ba năm trước chỉ là Hiệu trưởng trường Trung cấp Nông nghiệp Địa khu Thanh Phong mà thôi.
Ai dám chắc là một ngày kia, Hiệu trưởng Chương sẽ không thay đổi nhanh chóng thành một lãnh đạo tỉnh đâu?
Tuy rằng dựa theo trình tự, bổ nhiệm cán bộ cấp phó phòng cần phải được Thường vụ Thị ủy thảo luận, trên thực tế, việc bổ nhiệm này không thể không thông qua Tống Hiểu Vệ. Thứ nhất là xuất thân của Chương Dịch, vô duyên vô cớ, Tống Hiểu Vệ cũng không muốn đắc tội với Hiệu trưởng Chương của Đại Học Ninh Thanh, thứ hai là Chương Dịch được điều nhiệm theo sự trao quyền của Ủy ban kế hoạch tỉnh cho cấp dưới lấy tiếng, Tống Hiểu Vệ cũng không thể vô duyên vô cớ đắc tội với Ủy ban kế hoạch tỉnh. Một cán bộ nho nhỏ cấp phó phòng mà thôi, dù sao cũng làm ơn mà không mất sức, thứ ba là việc xây dựng khu Thương mại do Ủy ban nhân dân thị xã quản lý, Lưu Vĩ Hồng muốn phân bổ bất kỳ ai đảm nhiệm chức vụ này cũng là điều đương nhiên, Tống Hiểu Vệ không thể làm trái lại.
Khu Thương mại đầu tư hơn năm trăm triệu, không chỉ là Hạo Dương, cho dù là toàn tỉnh Sở Nam cũng được xếp vào loại đại công trình. Chuyện này chỉ có thể thành công, không được thất bại, nếu vì Tống Hiểu Vệ quấy nhiễu mà khiến công trình làm lợi cho dân bị hư hại, thì chính là Tống Hiểu Vệ tự đập bỏ tương lai, Lưu Vĩ Hồng sao có thể chịu ngồi yên?
Vì thế, trong lòng Tống Hiểu Vệ hơi khó chịu.
Xét thấy, Lưu Vĩ Hồng bổ nhiệm bất kỳ cán bộ địa phương nào vào chức vụ này cũng không được kém hơn Chương Dịch.
Quen thuộc thì càng phải làm tốt hơn. Lưu Vĩ Hồng cố ý cho Ủy ban kế hoạch tỉnh phái Chương Dịch xuống, không nghi ngờ gì, chính là nuôi dưỡng vây cánh của mình, đồng thời thể hiện thiện ý với Chương Hiệu trưởng Đại học Ninh Thanh, làm lớn mạnh mối quan hệ của mình.
Hợp tác với mình lại là một tên cao ngạo bướng bỉnh, bản lĩnh cao cường, Tống Hiểu Vệ sao có thể vui vẻ được?
Chủ tịch thị xã Lưu lại không thèm để ý đến Bí thư Tồng có buồn bực trong lòng hay không, hắn đang gặp mặt Chương Dịch trong văn phòng.
- Chương Dịch này, đến đây một ngày cảm giác thế nào?
- Chủ tịch thị xã, nói thẳng nha, Hạo Dương có lẽ là không ổn. Khu đô thị mới không tồi, nhưng người lại quá ít, đi đường lớn ban ngày không thấy bóng người, buối tối càng không cần phải nói. Người trong phố cổ thì nhiều, náo nhiệt, nhưng hiện giờ nơi nơi đều đang sửa chữa, đầu đường một cái hố, cuối đường một cái hố, không để ý thì đi qua sẽ ngã xuống…
Lưu Vĩ Hồng từng chỉ bảo qua Chương Dịch gọi hắn là “anh hai”, nhưng dù sao đây cũng là văn phòng, Chương Dịch và Lưu Vĩ Hồng ít tiếp xúc hơn, hiện giờ lại chính thức là cấp dưới của Lưu Vĩ Hồng, phải chú ý đến ảnh hưởng, đến thể thốn, nên Chương Dịch gọi “Chủ tịch thị xã” theo quy củ.
Lưu Vĩ Hồng liền cười:
- Phố cổ đang sửa sang nên lộn xộn một chút, sửa xong rồi thì xong xuôi thôi.
Năm trước, theo đề nghị của Phiền Quốc Sinh, Lưu Vĩ Hồng tự mình đi một vòng trong phố cổ, phát hiện tình hình quả là nghiêm trọng, dân chúng trong phố cổ rất bức xúc, vì thế bèn chấp nhận đề nghị của Phiền Quốc Sinh, chuyển khoản tám trăm ngàn sắp xếp lại đường cấp thoát nước và hệ thốn chiếu sáng, tiến hành nâng cấp toàn diện. Đầu xuân năm nay liền chính thức khởi công.
Chương Dịch nói:
- Chủ tịch thị xã, tôi có một đề nghị…
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Đề nghị gì?
- Tôi cảm thấy phải cố gắng duy trì nguyên trạng của phố cổ, đương nhiên, nên tiến hành nâng cấp, bằng không người dân ở đó cũng rất khó khăn. Nhưng không cần đại tu bên ngoài. Những thứ đó, nó cũng đại diện cho một giai đoạn lịch sử, một đoạn bể dâu. Như phố cổ ở Đại Ninh, sửa đi sửa lại, diện mạo hoàn toàn thay đổi. Kỳ thật, nhất định phải giữ lại di tích lịch sử và xây dựng thành thị hiện đại hóa cũng không mâu thuẫn.
Chương Dịch tuổi trẻ tràn đầy sức sống, trước mặt đàn anh cũng không e dè gì, nghĩ gì nói nấy.
Lưu Vĩ Hồng nhướn mày, lộ vẻ vui mừng, cười ha ha nói:
- Chương Dịch, không đơn giản, em có thể nghĩ được như vậy quả là không tồi. Đây cũng giống với ý nghĩ của anh. Phố cổ phải cải tạo nhưng không cần đại tu, Để duy trì tốt nguyên trạng phố cổ, không để nó bị phá hư thì phải có kế hoạch, dần dần di dân ra khỏi phố cổ. Di chuyển một bộ phận người dân ra khu đô thị mới, áp lực ở phố cổ sẽ không lớn, rất nhiều đồ vật có thể bảo tồn nguyên vẹn. Hay, mới đến một ngày mà đã có thể nghĩ như vậy chứng minh em có động não. Xem ra anh tuyển đúng người rồi.
Chương Dịch liền gãi đầu, cười ha ha, dường như được khen nên cảm thấy ngượng ngùng.