Trong lúc nói chuyện, Hướng Vân đi đến nói:
- Chủ tịch thị xã, phó Cục trưởng Hạ và Cao Thần đã đến rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Gọi họ vào đi.
Hướng Vân đưa vào hai người trẻ tuổi, người đi trước mặc trang phục cảnh sát, tư thế oai hùng hiên ngang, chính là Hạ Hàn. Người đi sau dáng người khỏe mạnh, vạm vỡ hùng dũng, chính là Cao Thần, Bí thư chi bộ thôn Hầu Tử Bối, khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh.
Hạ Hàn bước vào cửa đã cúi đầu chào:
- Báo cáo Chủ tịch thị xã, phó Cục trưởng kiêm Đại đội trưởng trị an thị xã Hạo Dương báo cáo có mặt. Xin Chủ tịch thị xã chỉ thị!
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả:
- Quậy cái gì đó? Ngồi đi!
Hạ Hàn cũng lập tức cười rộ lên, ngồi xuống cạnh Lưu Vĩ Hồng, tháo mũ kê-pi, tiện tay đặt lên bàn trà. Cao Thần khép nép hơn anh ta một ít, ngồi ở so-pha bên kia, hai tay đặt trên đùi, tư thế rất nghiêm chỉnh.
Anh ta vốn là quân nhân xuất ngũ.
Hướng Vân cười hì hì pha cho anh ta ly trà.
Lúc trước ở huyện Lâm Khánh, lúc Hạ Hàn rảnh rỗi thường chạy đến Lưu Vĩ Hồng nói chuyện om sòm, Hướng Vân đã thân thuộc với anh ta, hai người tuổi cũng tương đương, tự nhiên chơi với nhau rất thân.
- Chương Dịch, giới thiệu với cậu, đây là bằng hữu của anh, Hạ Hàn, hiện đang làm việc tại cảnh vệ quân khu Bắc Kinh. Đây là Cao Thần, cán bộ khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh, quân nhân xuất ngũ. Hạ Hàn, Cao Thần, đây là Chương Dịch, bạn đại học của tôi, con trai của Hiệu trưởng Chương đại học Ninh Thanh, hiện giờ là phó Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch thị xã, Chánh văn phòng phối hợp khu Thương mại Hoa Nguyên. Sau này tất cả mọi người là đồng sự, nên làm quen một chút, phối hợp công tác sẽ dễ dàng hơn.
Lưu Vĩ Hồng giới thiệu mọi người với nhau.
Hạ Hàn liền đứng dậy, kính cẩn chào Chương Dịch, nói:
- Chào Chủ nhiệm Chương, tôi là Hạ Hàn, sau này anh có chuyện gì, chỉ cần tôi làm được, thì cứ gọi tôi.
Chương Dịch vội vàng đứng dậy, bắt tay Hạ Hàn.
Lời giới thiệu của Lưu Vĩ Hồng như miêu tả sơ lược, lẽ nào Chương Dịch lại nghe không rõ?
Cha của Hạ Hàn là chiến hữu của cha Lưu Vĩ Hồng khi cùng làm việc ở cảnh vệ quân khu Bắc Kinh, địa vị chắc chắn không thấp. Quân đội có quy định, cán bộ dưới cấp Trung đoàn trưởng khi tới một độ tuổi nhất định, nếu không thăng chức hoặc không đảm nhiệm được chức vụ nữa thì phải chuyển ngành, quay về địa phương, chỉ có cán bộ cấp Sư đoàn phó trở lên mới có thể ở lại trong quân đội đến khi về hưu. Cha Hạ Hàn ít nhiều gì cũng phải cấp sư đoàn phó trở lên, nếu không, có thể là Sư đoàn trưởng, thậm chí là cán bộ cấp phó Quân đoàn trưởng.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng có vẻ kính trọng Hạ Hàn, chức vụ của cha Hạ Hàn chắc chắn không thấp.
Sau khi chào hỏi khách sáo với Hạ Hàn vài câu, Chương Dịch lại bắt tay Cao Thần.
- Chương Dịch, Cao Thần được điều từ Lâm Khánh tới, tôi định để cậu ta làm trợ lý cho cậu, làm việc trong văn phòng phối hợp. Trước kia ở khu Giáp Sơn, cũng có đi làm ở khu công nghiệp, có kinh nghiệm nhất định.
Chờ họ chào hỏi xong và ngồi yên vị, Lưu Vĩ Hồng liền nói.
Cao Thần ở thôn Hầu Tử Bối chỉ huy người dân đấu tranh với thiên nhiên làm tốt đường thoát nước, lại dựa theo chỉ dẫn của Lưu Vĩ Hồng, dùng tre trúc làm ống dẫn nước, thực hiện “tưới nước kỹ thuật” trên toàn thôn, giải quyết vấn đề thiếu nước trồng cây nông nghiệp cho thôn Hầu Tử Bối và những thôn miền núi khác. Việc “tưới nước kỹ thuật” được mở rộng ở các huyện có độ cao so với mặt nước biển, có hiệu quả khá rõ ràng, xem như đã thật sự làm được việc tốt cho người dân miền núi.
Nói chuyện ban thưởng, Lưu Vĩ Hồng thực hiện lời hứa, điều Cao Thần đến khu Giáp Sơn, chính thức giải quyết chế độ đãi ngộ của cán bộ cho cậu ta. Lúc ấy chưa thi hành chế độ nhân viên công vụ, Lưu Vĩ Hồng có trong tay quyền to của cán bộ Tổ chức, cấp cho Cao Thần đãi ngộ của cán bộ không khó khăn gì lắm.
Lưu Vĩ Hồng luôn quý, luôn đề bạt trọng dụng những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết như Cao Thần.
Cán bộ trẻ có khuyết điểm là thiếu kinh nghiệm, nhưng dám nghĩ dám làm, tích cực hơn so với những người làm quan lâu năm luôn so đo. Hơn nữa, quan trọng là Cao Thần là người chính trực, Lưu Vĩ Hồng đánh giá cao hành vi thường này của cậu ta, tin rằng có thể dùng tốt những cán bộ trẻ như vậy, khẳng định cậu ta có thể trở thành cánh tay đắc lực của mình.
Cao Thần nghe xong những lời này vội khom lưng chào Chương Dịch.
Anh chàng này nhìn qua còn trẻ hơn cả mình, này lại là người lãnh đạo trực tiếp của mình. Chủ tịch thị xã Lưu nói anh ta là bạn học, hẳn nhiên là rất có bản lĩnh. Đừng thấy Cao Thần trung hậu, bản lĩnh tâm tư cũng khá cao, người bình thường sẽ không để vào mắt. Nhất là loại cán bộ lạc hậu, tác phong cũ kỹ, tư tưởng cứng nhắc, Cao Thần không phục. Vì chuyện đường dẫn nước của thôn Hầu Bối Tử, Cao Thần đã xem thường không ít người. Người duy nhất cậu ta khâm phục chân thành chính là Lưu Vĩ Hồng. Chương Dịch là bạn học của Lưu Vĩ Hồng, Cao Thần cũng cảm thấy mến.
Hạ Hàn lại đĩnh đạc nói:
- Chủ tịch thị xã, Chương Dịch và Cao Thần đều tới từ bên ngoài đến Hạo Dương, đối với tình hình Hạo Dương không quen thuộc lắm, công tác phối hợp e là không dễ làm.
Lúc ở một mình với Lưu Vĩ Hồng trong văn phòng, Hạ Hàn gọi là “Anh Hai”, có người khác thì Hạ Hàn cũng chú ý hơn một chút. Nhưng nói thẳng, anh ta rất hiểu tính của Lưu Vĩ Hồng, nếu có nhận định gì khác thì cứ nói thẳng ra, không cần phải e ngại ấp úng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, khoát tay áo nói:
- Không cần lo, giải quyết việc phối hợp không chỉ có hai người họ, còn có thể sắp xếp nhân viên hỗ trợ công tác. Chương Dịch, Cao Thần, hôm nay mời các cậu đến đây là muốn nói chuyện triển khai công tác phối hợp như thế nào. Khu Thương mại Hoa Nguyên này là dự án đầu tư trọng điểm hàng đầu của ta, đầu tư lớn, thời hạn công trình dài, sau khi xây dựng xong sẽ có hiệu quả kéo nền kinh tế đi lên rất rõ ràng. Cho nên, các cậu phải tập trung toàn bộ tinh thần để giải quyết công tác này.
Nói xong, vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng dần trở nên nghiêm túc.
Hạ Hàn, Chương Dịch và Cao Thần không kìm nổi, ngồi thẳng người, không cười đùa nữa, nhìn Lưu Vĩ Hồng chăm chú.
- Dạ, xin Chủ tịch thị xã yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không dám cẩu thả.
Chương Dịch đáp trả đâu ra đấy.
Từ Ủy ban kế hoạch tỉnh đến làm việc ở thị xã Hạo Dương, rất nhiều người nhận thấy đó là ăn phải quả đắng. Ủy ban kế hoạch tỉnh là cơ quan lớn, dù gì cũng là cơ cấu cấp sở, ở thị xã Hạo Dương, cho dù là lên đến chức Chủ tịch thị xã, thì trước sau cũng là cấp huyện. Người ta trăm phương nghìn kế để được điều lên tỉnh, cậu này lại quái gở, vội vã chui vào nơi rừng rú. Ngồi yên ở Ủy ban kế hoạch tỉnh, đến lúc đủ kinh nghiệm lý lịch thì thăng chức Trưởng phòng, phó Cục trưởng cũng không có gì khó. Dù sao chỗ dựa của Chương Dịch nơi đây cũng rất vững chắc.
Chưa kể đến cuộc sống ở tỉnh thành muôn màu muôn vẻ, chắc chắn không xa xôi hẻo lánh như thị xã Hạo Dương.
Thực tế, khi nghe con mình “báo cáo”, Hiệu trưởng Chương cũng không vừa ý, nhưng thấy Chương Dịch kiên trì, nên cuối cùng ông phải đồng ý. Thằng con cầu tiến, muốn đến cơ sở rèn luyện một chút cũng là chuyện tốt nên ủng hộ.
Chương Dịch cũng nhìn trúng Lưu Vĩ Hồng, biết Lưu Vĩ Hồng đang làm những gì nên làm.
Nếu không, mới hai mươi bốn tuổi đã làm Chủ tịch thị xã sao?
Có thể thấy được sức ủng hộ của gia tộc Lưu Vĩ Hồng đối với hắn là không nhỏ. Có bối cảnh của Lưu Vĩ Hồng như vậy, chỉ cần gia tộc vui lòng ủng hộ, muốn bước lên một bước cũng không khó khăn gì.
Chương Dịch cũng rất muốn làm nên sự nghiệp.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Việc phối hợp công tác này không đơn giản là giúp đỡ cho công ty Hoa Nguyên, các cậu phải tham gia hết sức. Đương nhiên, không phải các cậu can dự vào công việc hàng ngày của họ mà chủ yếu là học tập kinh nghiệm. Chủ tịch Trương Quốc Khánh của công ty Hoa Nguyên, anh đã gặp rồi. Anh ta là Thạc sĩ kinh tế học Đại học Bắc Kinh, kinh nghiệm lý luận và thực tiễn đều rất phong phú, có nhiều giá trị cho các cậu học hỏi.
Chương Dịch và Cao Thần liên tục vuốt cằm.
Hai mắt Cao Thần lại sáng rực, cảm thấy hưng phấn. Anh ta tốt nghiệp trung học thì đi nghĩa vụ, sau khi trở về địa phương thì làm Bí thư chi bộ thôn cũng không có gì, sau khi đến khu công nghiệp làm việc liền cảm thấy không đủ kiến thức, hiện giờ được theo một thạc sĩ kinh tế hoc Đại học Bắc Kinh học hỏi, đó là chuyện cầu còn không được.
- Tóm lại, công việc, mỗi cuối tuần phải báo cáo bằng văn bản cho tôi. Chương Dịch, tự tay viết báo cáo đấy, không cần kêu người khác làm thay.
Lưu Vĩ Hồng lại nghiêm nghị dặn dò Chương Dịch một câu.
Chương Dịch vội vàng gật đầu.
Cho dù là Lưu Vĩ Hồng có yêu cầu anh nghiêm khắc một chút cũng vì muốn đào tạo anh ta thôi.
Dặn dò xong việc phối hợp công tác với khu Thương mại, Lưu Vĩ Hồng lại chuyển sang hỏi Hạ Hàn:
- Hạ Hàn, đến đây mấy ngày đã hiểu rõ tình hình chưa?
Đầu năm nay Hạ Hàn đảm nhiệm Phó trưởng phòng kiêm Đại đội trưởng trị an huyện Lâm Khánh, nguyên bản chính là chuẩn bị cho việc điều chuyển về thị xã Hạo Dương cho vị trí đã được định trước. Sau khi Lưu Vĩ Hồng từ Đại Ninh trở về, bèn tìm Cục trưởng Thân Khắc Lễ nhờ ông ta giúp đỡ, mong ông ta điều chỉnh lại một chút. Thân Khắc Lễ cũng thân cận, đã được Lục Đại Dũng gọi điện thoại dặn dò từ trước, tất nhiên cũng không từ chối, lập tức tiến hành điều chỉnh hệ thống nội bộ.
Giao lưu, thay đổi hệ thống nội bộ là việc tiến hành thường xuyên, rất bình thường. Hạ Hàn được điều chuyển ngang, biết rõ Lưu Vĩ Hồng đang nuôi trồng vây cánh, nhưng trình tự thực tế rất chính xác, các lãnh đạo khác ở thị xã cũng khó nói được gì.
Hạ Hàn cười nói:
- Chủ tịch thị xã, nghe được lời này, tôi vốn là ở thị xã Hạo Dương ra ngoài, tình hình Hạo Dương không chừng còn quen thuộc hơn cả Lâm Khánh, đây là về quê cũ thôi.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Tuy rằng như thế nhưng cũng không được chủ quan. Cậu trước kia là Đại đội trưởng Trị an, chỉ quản lý một khối nhỏ ở địa phương, không như hiện tại. Cậu được phân công làm phó Cục trưởng quản lý trị an, trọng trách an toàn trong toàn bộ thị xã đều đặt lên vai cậu. Tình hình hiện nay cũng rất khác. Sau khi tôi đến Hạo Dương, thường xuyên được phản ảnh là tình trạng an ninh của Hạo Dương không tốt, nhất là khu mới bên kia, vàng thau lẫn lộn, thường xuyên xảy ra các vụ án trộm cướp và đánh nhau, mấy nhóm lưu manh hoành hàng ngang ngược, ức hiếp người dân. Ý kiến quần chúng đã rất nhiều rồi, thật không tốt. Nếu cậu đến đây thì phải ra sức tiếp quản, chỉnh đốn ngay ngắn trật tự trị an ở thị xã. Nếu ngay cả hoàn cảnh yên ổn cũng không có thì thu hút đầu tư như thế nào? Phải xây dựng kinh tế như thế nào?
Hạ Hàn nghiêm túc, thẳng thắn, đáp rất thật lòng:
- Em biết rồi, anh yên tâm.
Lưu Vĩ Hồng liền gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng tin tưởng Hạ Hàn.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng không đoán được, không lâu sau đã thật sự gặp phải tai họa.