Quan Gia

Chương 600: Chương 600: Phó giám đốc Tô




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 600: Phó giám đốc Tô 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đi đến tòa nhà số hai của Thị ủy Hạo Dương, cũng chính là tòa nhà của Ủy ban nhân dân. Người thanh niên này rất tuấn tú, răng trắng môi hồng, lặng lẽ đi đến tầng lầu của Ủy ban nhân dân, trên mặt có vẻ ngượng ngùng nhưng cũng có vẻ vô cùng hưng phấn. 

Cậu ta là Tô Mộc, là học sinh trường Trung cấp nông nghiệp ở Thanh Phong, hôm nay đặc biệt đến thị xã Hạo Dương để thăm thầy giáo. 

Tô Mộc rất khâm phục Lưu Vĩ Hồng và ngưỡng mộ hắn vô cùng. 

Nhưng Tô Mộc phải thất vọng rồi, vì Lưu Vĩ Hồng không có trong văn phòng. 

Thấy cửa phòng Chủ tịch thị xã đã khóa, Tô Mộc đứng ở cửa do dự một lúc, bèn đi đến văn phòng thư ký, định hỏi là Chủ tịch thị xã Lưu đã đi đâu. 

Vào lúc ấy, điện thoại di động chưa thông dụng, tìm người chẳng phải dễ dàng gì. 

Vừa đi vào cửa tổ thư ký, một người đàn ông thình lình hùng dũng bước ra, suýt nữa làm Tô Mộc khiếp đảm, không kìm nổi phải bước lui một bước. 

- À, Tô Mộc, Phó giám đốc Tô… 

Cũng không ngờ là người đàn ông bước ra khỏi cửa phòng thư ký lại là người mà Tô Mộc quen biết đã lâu, đột nhiên nhìn thấy cậu ta thì vui mừng vô kể. 

- Cao Thần? 

Tô Mộc lập tức đã nhận ra người đàn ông vạm vỡ ấy, cũng vui mừng kêu lên một tiếng. 

- Ha ha…sao anh lại tới đây? 

Cao Thần liền tiến đến ôm Tô Mộc thật chặt. Thân hình anh ta cao lớn khôi ngô không thua Lưu Vĩ Hồng, Tô Mộc lại vóc dáng trung bình, so với Cao Thần thì khá giống đứa em nhỏ. 

Gương mặt tuấn tú của Tô Mộc lập tức đỏ rực lên, cậu ta không quen được phương thức thân thiết trong quân đội của Cao Thần. 

- Tô Mộc, cậu đến đây… À, tôi biết rồi, cậu đến thăm Chủ tịch Lưu. 

Cao Thần lớn tiếng ồn ào, tuy nhiên nhận ra nơi này không thích hợp, liền nhếch miệng cười, hạ thấp âm thanh. 

- Đúng vậy, hôm nay tôi đi theo công ty bán hàng ở đây, nhân tiện đến thăm thầy Lưu, không ngờ thầy ấy đi vắng. 

Tô Mộc cũng cười đáp, giọng nói cũng như ngoại hình của cậu ta, rất nho nhã dịu dàng, đầy vẻ học thức. 

Cao Thần cười ha hả nói: 

- Phó Giám đốc đại nhân đến thị sát công tác rồi. 

Mặt Tô Mộc lại hơi đỏ lên. Đừng thấy cậu ta còn nhỏ tuổi, dáng vóc như con gái, thật ra đã là phó giám đốc kỹ thuật Nhà máy thức ăn gia súc Giáp Sơn. Sau khi Tô Mộc tốt nghiệp trường Trung cấp Nông nghiệp, được điều đến Trạm kỹ thuật nông nghiệp Giáp Sơn công tác. Sau này, nhà máy Thức ăn gia súc Giáp Sơn được thành lập, Lưu Vĩ Hồng lập tức cho học trò mà mình quý nhất đến phụ trách kỹ thuật trong nhà máy, học kỹ thuật điều chế thức ăn gia súc ở Viện khoa học Nông nghiệp tỉnh. Tô Mộc làm việc chăm chỉ, đối nhân xử thế rất ôn hòa, còn rất chăm học. Thầy giáo Lý rất yêu quý cậu ta, bao nhiêu sở học về phương diện kỹ thuật dạy hết cho cậu ta, cố gắng dạy dỗ Tô Mộc, giúp cậu ta trở thành nòng cốt thật sự của Nhà máy Thức ăn gia súc, một năm trước đã chính thức được đề bạt làm phó giám đốc kỹ thuật của Nhà máy Thức ăn gia súc. Đương nhiên, cậu ta là cán bộ biên chế, còn hồ sơ tại văn phòng xí nghiệp khu Giáp Sơn, chỉ là công tác ở Nhà máy Thức ăn gia súc mà thôi. 

Tô Mộc cười nói: 

- Hiện tại chúng tôi đang thay đổi mấy phương pháp chế biến thức ăn gia súc mới, không biết hiệu quả ra sao, tôi đến công ty tiêu thụ ở đây điều tra phản ứng của khách hàng một chút. 

Cao Thần cười nói: 

- Được, tác phong này của cậu hoàn toàn phù hợp với Chủ tịch thị xã Lưu. Đám người chúng ta, ít nhiều đề bị ảnh hưởng của anh ấy. 

Tô Mộc gật đầu. 

Hiện nay khu Giáp Sơn đang mở rộng, quả nhiên là thay đổi từng ngày. Dưới sự lãnh đạo của Bí thư khu ủy Mã Cát Xương, quan chức luôn phải đi đầu. Dự đoán được sản phẩm của nhà máy ngày càng phát triển, điểm tiêu thụ sẽ mở rộng khắp các tỉnh, nhà máy được xây thêm, làm việc ba ca, sản xuất hết tốc lực, sản phẩm cũng vẫn cung không đủ cầu. 

Tô Mộc và ban lãnh đạo nhà máy cũng bận tối tăm mặt mũi. 

Tuy thật sự rất mệt, nhưng mọi người lại mạnh hơn trước gấp mười lần, cảm thấy hân hoan vô cùng. 

Cao Thần đã nói đúng, đám người này đều bị ảnh hưởng bởi Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng, một người Bắc Kinh công tác ở Giáp Sơn, vì mọi người ở Giáp Sơn, dốc hết tâm sức vì lợi ích của nhân dân Giáp Sơn, mọi người là người Giáp Sơn, nếu không cố gắng, thì sẽ thất vọng biết bao? 

Hơn nữa, cuộc sống ở Giáp Sơn hiện nay quả là ngày càng tốt hơn. Ngoại trừ Nhà máy thức ăn gia súc, nhà máy cơ khí, nhà máy sữa, khu công nghiệp lại lục tục mở ra, quy mô tuy không lớn nhưng cũng rất có khí thế. Các khu có tiền, các hạng mục xây dựng cơ bản được xây dựng rầm rộ, tốc độ mở rộng của thị trấn Giáp Sơn cực nhanh, trước mắt đã trở thành thị trấn lớn nhất phía Bắc huyện Lâm Khánh. 

Dù mệt nhưng mọi người vẫn vui vẻ làm. 

- Tô Mộc này, thật không phải lúc, Chủ tịch thị xã Lưu đã lên tỉnh chạy dự án, nếu không, tôi tìm anh ấy đưa báo cáo, cũng không tìm thấy người. 

Tô Mộc lắc đầu nói: 

- Thôi được rồi, lần sau tôi lại tới vậy. 

- Đi, theo tôi đến khu đô thị mới, chúng ta vào văn phòng ngồi xuống đã. Lâu rồi không gặp, tâm sự hết cả ngày. 

Cao Thần vô cùng nhiệt tình, không cần dông dài đã kéo Tô Mộc ra ngoài. 

Cao Thần vốn trước kia công tác ở khu công nghiệp, gần như gặp mặt Tô Mộc mỗi ngày. Họ đều trẻ tuổi, Tô Mộc lại rất dễ tiếp xúc, quan hệ tất nhiên không tồi. Hiện giờ Cao Thần được điều đến công tác ở thị xã Hạo Dương, đột nhiên gặp được Tô Mộc, cũng xem như gặp lại cố nhân. 

Tô Mộc cười, cũng không phản đối. 

Cậu ta biết Cao Thần làm việc ở văn phòng phối hợp khu Thương mại, cũng muốn đi xem. Lưu Vĩ Hồng có nhắc tới muốn làm dự án khu Thương mại này, Liễu Tề ở Ban quản lý khu công nghiệp Giáp Sơn cũng dõi theo. Anh chàng Liễu Tề này ánh mắt tinh anh như kẻ trộm, thật sự thấu triệt được “tinh thần” của Lưu Vĩ Hồng, lập tức nhận ra đây là cơ hội mở rộng kinh doanh trọng đại. Chỉ cần khu Thương mại này làm xong, các sản phẩm trong các nhà máy của khu công nghiệp Giáp Sơn đều có thể tìm được chỗ tiêu thụ trong khu Thương mại. 

Chuyện này, trong lúc nói chuyện phiếm, Liễu Tề đã có nói qua với Tô Mộc. 

Mấy người Liễu Tề cũng không nghi ngờ chuyện cán bộ thị xã Hạo Dương trong lòng hoài nghi Chủ tịch thị xã Lưu chỉ nói mạnh miệng. 

Chỉ cần là việc Lưu Vĩ Hồng muốn làm, thì không thể không giải quyết. Lúc trước có ai nghĩ được khu Giáp Sơn thay đổi kinh người như thế? Liễu Tề có khi nào nghĩ đến mình có thể quản lý bảy tám nhà máy đâu? 

Cao Thần kéo Tô Mộc vào chiếc xe Santana đậu dưới tầng trệt. 

Lưu Vĩ Hồng quả là rất chiếu cố đến cấp phó phòng văn phòng phối hợp này, tổng cộng cho quyền điều hai chiếc xe, một chiếc Polonez mới cáu cạnh và một chiếc xe Santana cũ. 

Nếu giao tiếp với Bắc Kinh thì không thể keo kiệt quá, trang bị đàng hoàng một chút thì hiệu quả cũng cao hơn. 

Cao Thần đi làm ở khu công nghiệp Giáp Sơn cũng học được không ít thứ, bằng lái xe cũng đã lấy rồi. 

Chiếc Santana rất nhanh chóng rời khỏi Ủy ban nhân dân thị xã, hướng về khu đô thị mới. 

Tô Mộc ngồi trên xe Santana hết nhìn đông rồi nhình tây, tắc lưỡi tán thưởng: 

- Khu đô thị mới Hạo Dương xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả Thanh Phong. 

Trước kia cậu ta học ở Trường Trung cấp Nông nghiệp Địa khu Thanh Phonh, nơi thường xuyên đi dạo nhất là thị xã Thanh Phong. 

- Đúng rồi. Thanh Phong là đô thị cũ, Hạo Dương là đô thị mới, thuộc hàng khá ở tỉnh. Tuy hiện giờ, cậu nhìn thấy bề ngoài hào nhoáng, nhưng tới buổi tối, không còn bóng người, sẽ khá hoang vắng. 

Cao Thần liền than một câu. Văn phòng phối hợp được thiết lập ở phía Đông Nam khu đô thị mới, giáp với khu cũ, nhưng vào buổi tối, quả thật là không nhìn thấy bóng người. 

- Sao vậy? 



Tô Mộc cảm thấy tò mò nên hỏi một câu. 

Hiện giờ Tô Mộc không còn là người trí thức thuần túy. Phó giám đốc kỹ thuật và giám đốc kỹ thuật quả là rất khác nhau. Giám đốc kỹ thuật thường đứng trong nhà máy, dốc lòng nghiên cứu phương pháp chế biến, nhiều nhất là chạy lên Viện khoa học Nông nghiệp tỉnh, thỉnh giáo thầy Lý và các chuyên gia có uy tín vài vấn đề kỹ thuật, còn phó giám đốc kỹ thuật chẳng những phải lãnh đạo chủ yếu công tác kỹ thuật, mà còn phải hiểu biết tin tức thị trường toàn diện thì mới có thể dựa theo những tin tức ấy mà cải thiện phương thức chế biến thức ăn gia súc, nâng cao sức cạnh tranh của sản phẩm, mặt khác, còn phải quản lý các lực lượng hỗ trợ kỹ thuật cho các đại lý tiêu thụ, vất vả hơn giám đốc lỹ thuật rất nhiều. 

Bất cứ việc gì cũng hỏi vì sao đã thành thói quen của Tô Mộc. 

- Ha ha…Hiện tại khu đô thị mới chỉ có phát triển ban đầu, chủ yếu là các cơ quan làm việc, cư dân ít hơn. Nhưng, căn cứ theo quy hoạch của Chủ tịch Lưu, sẽ dần dần di dân qua khu đô thị mới, khoảng chừng hai năm, sau khi khu Thương mại được xây dựng xong, bên này sẽ trở nên náo nhiệt hơn. 

Cao Thần tràn trề mơ ước nói. 

Tô Mộc liền tán thành: 

- Thầy Lưu quả thật là một gia tài, làm gì cũng giỏi. 

- Đúng vậy, Giáp Sơn chúng ta có Bí thư Lưu, thật sự là trời cho vận may. Nếu cứ phát triển thế này, có thể là hai ba năm sau, thôn Hầu Tử Bối cũng có thể thông ra quốc lộ. Nếu thật như vậy thì tốt quá! 

Cao Thần không thể quên được quê hương của mình. 

Tô Mộc cười nói: 

- Cao Thần, hiện tại cậu đã là người Hạo Dương rồi đấy, đây là vấn đề quan điểm, không được lệch lạc đâu. 

Cao Thần cười ha hả nói: 

- Người này dù đến bất cứ nơi nào cũng không thể quên được quê hương. Tuy nhiên xin giám đốc Tô yên tâm, Cao Thần tôi nhất định sẽ hoàn thành công tác thật tốt. 

Tô Mộc cũng cười rộ lên. 

Cao Thần làm người rất rõ ràng, tính cách ngay thẳng, trước kia, lúc công tác cùng cơ quan thường hay nói đùa. 

Hơn mười phút sau, xe Santana vào bên trong một công trường thật lớn. 

Nếu nghiêm túc mà nói thì đây không hẳn là một công trường. Trước mắt chỉ là xác định đây là phạm vi xây dựng khu Thương mại, chỉ đơn giản dùng chiếu trúc che chắn lại, nhưng đội thi công đang bắt đầu xây dựng bức tường thô sơ. Bên trong mấy chiếc chiếu trúc ở đây là khu đất lớn nhất, có núi, có nước, còn có ruộng, thậm chí còn có mấy trang trại, vẫn duy trì nguyên vẹn dáng vẻ của vùng ngoại ô. 

Dự tính đầu tư vào khu Thương mại gần năm trăm triệu, trong đó bao gồm cả tiền giải toả mặt bằng cho nông dân. Lưu Vĩ Hồng dùng cách đối chiếu với tiêu chuẩn bồi thường ở các tỉnh duyên hải giàu có để định ra quy chế bồi thường, bên công ty Hoa Nguyên cũng đồng ý. Tóm lại, chỉ có một tôn chỉ, không để nhân dân chịu thiệt. Đương nhiên, đầu thập niên 90, cho dù tiêu chuẩn bồi thường là khá cao, nhưng phí giải phóng mặt bằng cũng không quá lớn. 

Văn phòng phối hợp và công ty TNHH Bất động sản Hoa Nguyên đã tạm thời xây dựng một dãy nhà trệt đơn giản bên sườn núi làm nơi làm việc. không nói đến chuyện khác, chỗ đậu xe thì rất trống trải, cho dù đậu một ngàn chiếc xe cũng không thành vấn đề. 

- Tô Mộc, vào bên trong ngồi đi. 

Cao Thần đậu xe xong, mời rất nhiệt tình. 

biglove 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.