Quan Gia

Chương 799: Chương 799: Cô sẽ hối hận!




- Phó giám đốc sở Nghiêm… Nếu như vụ án này xảy ra ở Giang Đông năm xưa, ông có bắt hay không?

Lưu Vĩ Hồng và Nghiêm Như Bồi từ từ đi trên đường trở về khách sạn, hai người đều trầm mặc, sau khi đi một đoạn, Lưu Vĩ Hồng đột nhiên hỏi

Nghiêm Như Bồi không hé răng. Cả nhà Liên Tiểu Mai gặp nạn, dao động mạnh đến ông. Tuy rằng ông vẫn luôn công tác ở hệ thống công an, mặt đen tối của xã hội, tiếp xúc rất nhiều, nhưng điều này không tỏ rõ, ông đã ý chí sắt đá. Khó khăn của quần chúng, khi nghiêm trọng tới trình độ nào đó, cũng có thể xúc động đến trái tim của ông

- Bí thư Lưu, nói thật, nếu như là năm xưa, tôi sẽ bắt người, nhưng hiện tại thì không

Trầm mặc thật lâu sau, Nghiêm Như Bồi mới chậm rãi nói, chốc lát, lại bổ sung một câu:

- Nhưng, tôi có thể lý giải tâm trạng của cậu, cũng lý giải cách làm của cậu

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.

Nghiêm Như Bồi nói lời thật. Sự thay đổi địa vị trên xã hội của một người, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tác phong hành sự của anh ta. Cục trưởng phân cục công an khu Giang Đông tỉnh Đại Ninh Nghiêm Như Bồi và Phó giám đốc sở Công an tỉnh Nghiêm Như Bồi, đã không phải cùng một người

- Theo tôi hiểu, cả nhà Liên Tiểu Mai gặp nạn tuyệt đối không phải là hiện tượng cá biệt ở Cửu An. Vụ án bị gãy tay gãy chân, đứt tay đứt chân nhiều vô số. Năm trước thống kê hệ thống Đảng ủy công an tỉnh, số liệu báo cáo lên cục công an thị xã Cửu An, tỉ lệ phá án của các vụ án lớn quan trọng là 53%, trên thực tế, chúng tôi cũng biết, số liệu này có rất nhiều hơi nước. Cho dù dựa theo số liệu báo cáo của bọn họ, vụ án lớn quan trọng cũng có hơn phân nửa, chưa từng phá án, đây có nghĩa là, có rất nhiều quần chúng bị hại chưa được giải oan, có rất nhiều phần tử phạm tội, ung dung ngoài vòng pháp luật còn đang tiếp tục hãm hại những quần chúng an phận

Lưu Vĩ Hồng bước chân chậm lại, giọng nói càng thêm trầm trọng

Nghiêm Như Bồi dứt khoát dừng bước, nhìn Lưu Vĩ Hồng, rất thành khẩn nói:

- Bí thư Lưu, xin thứ cho tôi nói thẳng. Sự thật như thế, muốn dựa vào sức lực của một người xoay chuyển càn khôn là quá khó. Trong giới này, phải tuân thủ quy tắc của giới này. Bằng không, con đường sau này sẽ càng khó đi

- Tôi biết!

Lưu Vĩ Hồng hơi hơi vuốt cằm, sắc mặt rất bình tĩnh.

- Nhưng, mặc kệ gian nan cỡ nào, cũng phải có người đi làm. Nếu như mỗi người đều chết lặng, cũng một chút hi vọng cũng không có

Nghiêm Như Bồi nói:

- Bí thư Lưu, đối với tình cảm của cậu, tôi rất khâm phục. Thật đó, rất khâm phục. Nhưng, tôi vẫn kiến nghị, đem vụ án này chuyển giao cho Cửu An xử lý. Tin rằng nhất định sẽ có kết quả xử lý công chính

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, tươi cười hơi lãnh đạm.

- Phó giám đốc sở Nghiêm, tôi sẽ tiếp thu kiến nghị của ông, đem vụ án này chuyển giao cho cơ quan Đảng ủy công an thị xã Cửu An. Nhưng tôi có thể đánh cuộc với ông, vụ án này tuyệt đối sẽ không có kết quả xử lý công chính. Khi toàn bộ hệ thống đảng ủy công an đều xảy ra vấn đề, bất kỳ áp lực bên ngoài nào cũng không có tác dụng bao nhiêu, bên Cửu An sẽ có vô số cách, đem vụ án này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không

Nghiêm Như Bồi lại trầm mặc

Y biết Lưu Vĩ Hồng nói chính xác. Cho dù Lưu Vĩ Hồng đã đồng ý, sẽ đem vụ án này chuyển giao cho cơ quan Đảng ủy công an thị xã Cửu An xử lý, nhiệm vụ lần này của y, coi như là hoàn thành tốt đẹp. Nhưng Nghiêm Như Bồi lại không thể vui mừng. Trên bản chất mà nói, ông cũng là một đàn ông nhiệt huyết, một cảnh sát nhiệt huyết. Sau khi mắt thấy tình trạng thê thảm của cả nhà Liên Tiểu Mai, nghĩ đến phần tử phạm tội không chuyện ác nào không làm, có thể không bị chính nghĩa chế tài, trong lòng đều hoang mang

Lưu Vĩ Hồng từ từ tiến lên trước, bóng dáng kéo dài dưới ánh đèn đường, xem qua, vô cùng cô độc

Nghiêm Như Bồi đi nhanh vài bước, theo lên, nói:

- Bí thư Lưu, sau khi vụ án này chuyển giao, tôi sẽ chú ý

Lời tuy nói rất bình thản, nhưng Nghiêm Như Bồi cũng là cho Lưu Vĩ Hồng một hứa hẹn. Lưu Vĩ Hồng anh dũng không sợ, cuốn hút sâu Nghiêm Như Bồi, đem cảm giác chính nghĩa và cảm giác tự hào chôn giấu đã lâu trong lòng y lại lần nữa kích phát ra

- Phó giám đốc sở Nghiêm, cảm ơn!

Nghiêm Như Bồi thản nhiên cười, nói:

- Nên nói cảm ơn, là tôi

Lưu Vĩ Hồng vươn tay ra, nắm tay của Nghiêm Như Bồi thật chặt

Rời khỏi chỗ ở Nghiêm Như Bồi, khi đi tới phòng 308, đã là hơn 9 giờ tối. Nhân viên bảo an phụ trách cản khách cho Bí thư Lưu đã tan tầm rồi, nhiệm vụ này chuyển giao cho nhân viên phục vụ của tầng ba. Trên thực tế, gần đây cũng rất ít có người chưa được sự đồng ý của Lưu Vĩ Hồng liền tùy tiện đến phòng 308 thăm hỏi Bí thư Lưu

Uy vọng của Lưu Vĩ Hồng không phải nói để đùa vui. Tùy tiện đi làm phiền Bí thư Lưu, bất kể có chuyện gì, chỉ sợ hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại.

Nhưng tại một chỗ rẽ trên đường, Lưu Vĩ Hồng đột nhiên dừng bước, hai hàng lông mày dương lên, dường như cảm nhận được hơi thở bất an. Đây cũng là cảm giác đặc biệt mà Lưu Vĩ Hồng “ẩu đả ăn chơi trác táng” nhiều năm trong cuộc sống bồi dưỡng ra được

- Ai ở đó? Ra đi!

Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói.

Ở chỗ rẽ, một người phụ nữ từ từ bước ra, mặc áo sơ mi màu đen cổ chữ V thấp, váy ngắn da dê bó sát người, dáng người rất là bốc lửa, hai bán cầu trắng lộ ra hơn phân nửa, cặp đùi tuyết trắng có vẻ rất thon dài quyến rũ, kết hợp với mái tóc ngắn và khuôn mặt xinh đẹp, đột nhiên xuất hiện trong một con đường chật chội vào ban đêm, khiến lòng người không thể kìm chế mà dâng lên một cảm giác khác thường

- Cô là ai?

Lưu Vĩ Hồng hỏi. Giọng nói có chút cảnh giác, mặc kệ cô gái này quyến rũ thế nào, cô trốn ở đây làm cái gì?

- Anh là Lưu Vĩ Hồng sao?

Cô gái đó, cũng rất cảnh giác mà quan sát hắn. Lưu Vĩ Hồng vóc dáng cao to cường tráng, đối với tất cả phụ nữ đều tạo thành áp lực tâm lý

- Cô là ai?

Lưu Vĩ Hồng không có trả lời vấn đề của cô, tăng thêm giọng điệu, nghiêm túc hỏi

- Tôi tên Thiệu Ngân Yến, là chị của Thiệu Minh Chính. Tôi đến đây thăm em trai tôi, muốn tìm anh

Cô gái đó do dự một chút, mới tỏ rõ thân phận với Lưu Vĩ Hồng

Hoá ra cô chính là Thiệu Ngân Yến.

Cho dù chưa gặp mặt, Lưu Vĩ Hồng đối với Thiệu Ngân Yến cũng không xa lạ, chính là cô này một tay bày ra sự kiện phản ánh trước trụ sở tỉnh ủy, ở trong tỉnh tạo thành ảnh hưởng rất lớn. Mà hiện tại, cô lại ở đây “ngăn chặn” Lưu Vĩ Hồng, không biết cô muốn làm gì

- Cô tìm tôi có chuyện gì?

Lưu Vĩ Hồng vẫn duy trì cảnh giác, đối với một số tình hình không bình thường, duy trì cảnh giác chính là phản ứng tự nhiên của mỗi người

Thiệu Ngân Yến cười khẽ, rất có hứng thú quan sát Lưu Vĩ Hồng, hạ giọng nói:

- Bí thư Lưu, ở đây không phải chỗ nói chuyện phải không? Nếu bị người ta nhìn thấy, nói không chừng sẽ ảnh hưởng không tốt

Lưu Vĩ Hồng không do dự lắm, nói:

- Được, cô theo tôi đến đây!

Chỗ này cách phòng 308 mà Lưu Vĩ Hồng ở cũng chỉ khoảng mười mấy mét, là con đường nhất định phải đi ngang qua thông đến phòng 308. Có thể thấy Thiệu Ngân Yến đã “trinh sát” qua địa hình, biết ở đây chắc chắn có thể chờ được Lưu Vĩ Hồng

- Vào đi!

Lưu Vĩ Hồng mở cửa phòng 308, nói

- Cảm ơn!

Thiệu Ngân Yến cũng là rất nho nhã lễ độ, có vẻ rất có giáo dục

- Mời ngồi!

Lưu Vĩ Hồng nhún nhường Thiệu Ngân Yến ngồi ở sô pha, đích thân rót ly trà cho cô, bản thân ngồi ở một bên sô pha, mồi một điếu thuốc, từ trên xuống dưới quan sát Thiệu Ngân Yến. Cô gái này xem qua cũng chỉ có hơn 20 tuổi, có chút giống với hình dáng khuôn mặt của Thiệu Minh Chính, nhưng không phải mắt tam giác, trải qua tỉ mỉ ăn mặc, có vẻ rất quyến rũ

Thiệu Ngân Yến khẽ cười nói:

- Bí thư Lưu có phải cảm thấy tôi không giống cán bộ quốc gia hay không?

Lưu Vĩ Hồng hút một hơi thuốc, không lên tiếng

- Hiện tại là giờ tan tầm mà, trái tim thích chưng diện, ai cũng có. Cũng không có ai qui dịnh cán bộ nữ phải 24 tiếng ăn mặc chỉnh tề. Bí thư Lưu, lần này tôi đến tìm anh, là muốn cầu xin anh một chuyện

Nói xong, Thiệu Ngân Yến ánh mắt to quyến rũ xoay chuyển trên mặt Lưu Vĩ Hồng, hơi ưỡn ngực về phía trước, hai khối tuyết trắng trước ngực có vẻ càng thêm đồ sộ, tràn đầy hấp dẫn và khiêu khích

- Cô muốn tôi đem em trai cô giao cho cơ quan Đảng ủy công an Cửu An sao?

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng hỏi.

- Đúng vậy, Bí thư Lưu. Chỉ cần Bí thư Lưu chịu giúp tôi lần này, cho dù Bí thư Lưu muốn tôi làm gì cũng được

Thiệu Ngân Yến nói, thanh âm cố ý thêm vài phần kiều mỵ, chân thon dài nhẹ nhàng chuyển động, chân trái từ chân phải buông xuống, lại nhấc chân phải đặt lên chân trái, động tác rất chậm, rất tao nhã. Dưới ánh đèn sáng, Lưu Vĩ Hồng ngồi đối diện có thể trực tiếp nhìn thấy đùi của cô, một màu đỏ diễm lệ, chiếc váy ngắn da dê rất khó mà che lại

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.

Vẫn chưa cố ý lảng tránh, bình tĩnh như trước nhìn Thiệu Ngân Yến, nói:

- Chủ nhiệm Thiệu, cô nên biết, hôm nay đồng chí của sở công an tỉnh, đã tới Hạo Dương.

Thiệu Ngân Yến là người phụ trách một phòng nào đó của văn phòng Ủy ban nhân dân khu Ngân Yến thị xã Cửu An, sự kiện phản ánh trước trụ sở tỉnh ủy vừa xảy ra, có liên quan đến tài liệu cá nhân của Thiệu Ngân Yến, Lưu Vĩ Hồng cũng đã biết. 27 tuổi, chưa lập gia đình. Nhưng đó là tư liệu ghi chép, Thiệu Ngân Yến trước mắt, cho dù thế nào cũng không giống thiếu nữ chưa lập gia đình, đã rất thành thục rồi

Thiệu Ngân Yến hai hàng lông mày vẽ rất đẹp hơi hơi dương lên, nói:

- Bí thư Lưu, anh nói, chuyện này đã không cần tôi cầu xin anh?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Chủ nhiệm Thiệu, cô kiên trì đưa Thiệu Minh Chính về Cửu An, chưa hẳn là chuyện tốt

Thiệu Ngân Yến nói:

- Cảm ơn Bí thư Lưu nhắc nhở, nhưng em trai tôi là người Cửu An, tôi nghĩ vẫn là về Cửu An thì quen hơn

Rất rõ ràng, Thiệu Ngân Yến rất có lòng tin đối với mạng lưới quan hệ ở thị xã Cửu An. Mà hiện trạng trị an ở Cửu An vô cùng tệ hại, cũng từ trắc diện mà luận chứng Cửu An từ trên xuống dưới, quả thật tồn tại một mạng lưới quan hệ thật lớn. Không có hậu trường bảo hộ, lưu manh giang hồ ở Cửu An, nghĩ chắc không đến mức dám kiêu ngạo hoành hành như thế

Lưu Vĩ Hồng phất tay, nói:

- Vậy cô có thể đi rồi

Thiệu Ngân Yến rành rành cũng là nhân vật cầm được thì cũng buông được, nghe vậy đứng dậy, trên cao nhìn xuống mà nhìn Lưu Vĩ Hồng, khẽ mỉm cười, nói:

- Bí thư Lưu, anh không giống như trong tưởng tượng của tôi. Nếu như lần sau anh đi Cửu An, hoan nghênh anh tới nhà tôi ngồi chơi

Lưu Vĩ Hồng khe khẽ thở dài, nói:

- Thiệu Ngân Yến, không cần bao lâu, cô sẽ hối hận. Chuyện này, không có đơn giản như cô tưởng tượng

- Vậy sao? Vậy chờ đến lúc đó mới tính đi! Bí thư Lưu, tạm biệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.