Quan Gia

Chương 798: Chương 798: Nghiệp chướng!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 798: Nghiệp chướng! 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

- Cô Chu, xin chào! 

Lưu Vĩ Hồng lại cùng một phụ nữ lớn tuổi chào hỏi. 

Nghiêm Như Bồi rất mới lạ nhìn qua một lượt. Nhìn ra được, Ngũ gia cũng không phải là loại quyền thế hiển hách gì cả, cũng không phải loại phú hộ giàu khó. Tóm lại là Ngũ Bách Đạt làm kinh doanh kiếm được chút tiền, giúp đỡ gia đình anh cả mình cũng rất có hạn. Sống trong thành nội cũ kỹ hẻo lánh, căn nhà u ám hoang tàn, ngũ gia kỳ thật có thể nói là thuộc loại giai tầng dân nghèo 

Nhưng, Lưu Vĩ Hồng lại rất quen thuộc đối với tình hình nhà này, còn gọi vợ của thầy Ngũ là cô Chu, nào có chút gì là dáng vẻ của một Bí thư Thị ủy, càng không cần phải nói gì về bộ dáng của một “Thái Tử gia” cao sang quyền quý đến từ Bắc Kinh 

 

Vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng trơn tru tự nhiên, không có chút gì là làm ra vẻ 

- Bí thư Lưu, lãnh đạo Nghiêm, mau mời ngồi, mời uống ngụm nước… 

Thấy Ngũ bưng đến hai ly trà, nói một hơi 

Căn nhà không lớn, đồ dùng bên trong đều rất cổ xưa, tuy nhiên cách bày trí rất ngăn nắp, chỉ có một số vật dụng nhỏ đặt để rất lộn xộn, có thể thấy được đã lâu không được thu dọn. Đây cũng rất dễ hiểu, trong nhà đã xảy ra thảm án như vậy, làm sao còn có tâm trạng đi dọn dẹp đúng không? 

-Ồ, cảm ơn thầy Ngũ 

Lưu Vĩ Hồng hai tay nhận lấy nước trà, thuận tay đặt trên bàn gỗ, lại từ túi quần lấy ra một cái hộp nho nhỏ, nhìn về phía cô bé, trên mặt lộ ra nét cười vô cùng dịu dàng 

- Kiều Kiều, đến đây, chú cho con kẹo này 

Nói xong, Lưu Vĩ Hồng giơ giơ cái hộp nhỏ lên. 

Thầy Ngũ liền xoa xoa tay, hơi ngượng ngùng liên thanh nói: 

- Ai nha, Bí thư Lưu, cậu thật là... Mỗi lần đến, đều khiến cậu hao tốn, đây thật ngại quá đi… 

Nghiêm Như Bồi càng thêm giật mình. 

Lưu Vĩ Hồng không ngờ đến tên cô bé cũng nhớ rõ. 

Kiều Kiều hiển nhiên cũng khá quen thuộc đối với Lưu Vĩ Hồng, đưa ngón tay đặt lên miệng, nhìn Lưu Vĩ Hồng, chỉ do dự một chút, liền lập tức chạy qua, hai tay nhận lấy cái hộp trong tay Lưu Vĩ Hồng, rất dễ thương nói với Lưu Vĩ Hồng: 

- Cảm ơn chú Lưu! 

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng xoa xoa quả đầu của Kiều Kiều, cười nói: 

- Kiều Kiều đúng là ngoan, không cần cảm ơn 

Kiều Kiều dường như đối với Lưu Vĩ Hồng khá quyến luyến, cầm lấy kẹo, không vội trở về bên cạnh bà nội, mà đúng bên cạnh chân Lưu Vĩ Hồng, cẩn thận vuốt ve hộp, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nét cười vui vẻ 

Lưu Vĩ Hồng liền cười ẵm Kiều Kiều lên, đặt trên đùi mình. 

Thầy Ngũ vội vàng nói: 

- Ai nha, Bí thư Lưu, đây… Kiều Kiều trên người rất dơ, đừng làm bẩn áo của cậu… Kiều Kiều, mau xuống đi 

Kiều kiều rất nghe lời, giọng điệu trẻ thơ nói với Lưu Vĩ Hồng: 

- Chú Lưu, con đã mấy ngày không tắm, bẩn lắm… mẹ bệnh rồi, không thể tắm cho con được… 

Lưu Vĩ Hồng trong lòng liền có chút nghẹn ngào, lắc đầu, nói: 

- Đừng lo, Kiều Kiều là bé ngoan, không bẩn. Chú thích ẵm con. 

- Kiều Kiều cũng thích chú Lưu… 

Kiều Kiều đưa cái đầu bé tí dựa vào trong lòng Lưu Vĩ Hồng, bộ dáng rất quyến luyến. 

- Thầy Ngũ, Kiến Vinh đâu? Còn ở cửa hàng ư? 

Lưu Vĩ Hồng hỏi. 

Thầy Ngũ nói: 

- Còn ở cửa hàng. Hiện nay sức khỏe chú hai nó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chuyện trong cửa hàng, cơ bản đều là Kiến Vinh trông coi giúp… 

- Thương thế Kiến Vinh khôi phục thế nào? Không cần phải lo nữa chứ? 

Thầy Ngũ gạt lấy nước mắt, nói: 

- Tốt hơn rồi, no còn trẻ, sức khỏe tốt. Tuy nhiên cũng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cửa hàng không có ai trông coi không được, đều vẫn phải ăn cơm mà đúng không? 

Thương thế Ngũ Kiến Vinh, không hề nhẹ hơn Ngũ Bách Đạt, nhưng Ngũ Bách Đạt là chấn thương não bộ, trải qua ca phẫu thuật, sức khỏe khôi phục rất chậm, Ngũ Kiến Vinh trẻ hơn, nên khôi phục mau hơn chú 

- Thầy Ngũ, tình hình Tiểu Mai thế nào? 

Lưu Vĩ Hồng do dự một chút, mới hỏi 

Thầy Ngũ thở dài, nói: 

- Ôi, càng ngày càng nghiêm trọng... 

Một câu nói còn chưa dứt lời, trong phòng trong bỗng nhiên truyền đến tiếng la hét khóc lóc kêu “cứu mạng”, thanh âm rất đỗi hoảng sợ 

Thầy Ngũ cười khổ nói: 

- Lại phát bệnh 

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt trở nên trầm trọng, nói: 

- Thầy Ngũ, chúng ta đi nhìn xem chút 

Thầy Ngũ yên lặng gật gật đầu, tiến lên bế lấy Kiều Kiều từ trong lòng Lưu Vĩ Hồng, chậm rãi đi tới đẩy cửa phòng trong ra 

- Ông nội, con sợ! 

Kiều Kiều tiếng trẻ thơ hoảng loạn kêu lên, xoay đầu lại, ôm chặt lấy cổ Thầy Ngũ, hai mắt nhắm nghiền, cũng không dám mở ra 

Thầy Ngũ thở dài một tiếng, lệ hai hàng chảy dài: 

- Nghiệp chướng a… 

- Giám đốc sở Nghiêm, mời 

Lưu Vĩ Hồng mặt chìm như nước, nói với Nghiêm Như Bồi. Hai người đi theo thầy Ngũ, đi tới cửa phòng trong, một mùi khó ngửi đập thẳng vào mặt, Nghiêm Như Bồi bất ngờ không kịp phòng, thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng nín thở, cả khuôn mặt trong phút chốc đỏ bừng lên 

Phòng trong cũng là một gian phòng không lớn, trần nhà hơi thấp treo một bóng đèn, khoảng 25 watt, phát ra ánh sáng rất u tối, trên một chiếc giường gỗ, một người phụ nữ đầu tóc rối bời nằm ngửa mặt hướng lên trời, mặc áo ngắn quần đùi, đang kêu "Cứu mạng". Cơ thể đang liều mạng giằn co, cố hết sức giãy dụa. 

Hóa ra hai tay hai chân của cô đều bị cột chặt trên giường, vì giãy dụa, nên chỗ cồ tay đã bị rách da, chảy cả máu tươi 

Nhìn kỹ, người phụ nữ này khá trẻ, dung mạo cũng được, chỉ có điều mặt tái nhợt đến mức đáng sợ, cũng không biết là tại bong đèn không sáng hay tại vì bệnh tình mà thế 

Không thể nghi ngờ, đây là Liên Tiểu Mai vợ của Ngũ Kiến Vinh 

Nhìn thấy có người tiến vào, Liên Tiểu Mai lại càng hoảng sợ hơn, tiếng kêu “Cứu mạng” càng thêm vô cùng thê lương, dùng sức lôi kéo dây thừng, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ tuyệt vọng 

Nghiêm Như Bồi sợ xanh cả mặt, nói: 

- Sao, sao… phải trói lại thế? 

Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói: 

- Liên Tiểu Mai bị kích thích rất nghiêm trọng, tinh thần đã thất thường, luôn chạy ra bên ngoài, vừa thấy người là kêu cứu mạng. Tình hình thực tế của Ngũ gia, ông cũng thấy đấy. Cô Chu bị kích động rất nặng, bệnh nặng một trận, hiện tại có thể tự chăm sóc mình đã là tốt lắm rồi. Bình thường trong nhà chỉ có một mình thầy Ngũ, giữ cũng giữ không được, đây cũng là bất đắc dĩ 

Nghiêm Như Bồi chầm chậm gật đầu, thần sắc trở nên cực kỳ ác liệt. 

- Bí thư Lưu, cậu nói, Ngũ gia chúng tôi làm ra tội nghiệt gì? Bọn họ... Vì sao phải hại chúng tôi như vậy a? Vì sao a? 

Thầy Ngũ không thể kiềm được, ôm cháu gái ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc thất thanh. 

Thấy ông nội khóc lóc, Kiều Kiều cũng sợ tới mức khóc ré lên, từ đầu đến cuối, cô bé đều ôm chặt ông nội cổ, không dám liếc mắt nhìn mẹ nằm trên giường một cái. Mẹ đã không còn nhận ra cô bé nữa rồi 

Lưu Vĩ Hồng nghiến răng 

Nghiêm Như Bồi trong lòng cũng hoảng loạn, thấp giọng nói với Lưu Vĩ Hồng: 

- Bí thư Lưu, trước tiên có thể nghĩ chút biện pháp từ bên dân chính được không… Vụ án này nếu thật sự được kết án, phỏng chừng số tiền bồi thường dân sự, cũng rất có hạn. Cho dù đã tuyên án, bộ phận dân sự cũng không nhất định chấp hành. 

Nghiêm Như Bồi đúng là Phó giám đốc sở công an tỉnh, cán bộ công an tư cách lão thành, đối với một số vấn đề tồn tại trong hệ thống tư pháp, nhìn thấy rất rõ. Giai đoạn hiện nay, toà án truy tố các vụ án chủ yếu là chú ý xét xử hình sự một mặt đó thôi, những khiếu nại dân sự đi kèm, bình thường không mấy coi trọng cho lắm. Khi tai nạn mỏ chết người cũng chỉ bồi thường mấy ngàn tệ, bồi thường dân sự đối với trường hợp thương tích hình sự, số tiền bình thường cũng không lớn mấy. Muốn dựa vào số tiền bồi thường dân sự ít ỏi để chữa khỏi bệnh của Liên Tiểu Mai, chỉ sợ là như muối bỏ biển. Hơn nữa, mấy tên lưu manh Thiệu Minh Chính kia, điều kiện gia đình cũng không khấm khá gì nhiều, cho dù toà án phán quyết bồi thường dân sự, bọn họ có thể đưa ra được số tiền này hay không, cũng là vấn đề rất lớn 

Lưu Vĩ Hồng cũng hiểu được, Nghiêm Như Bồi nói chính là sự thật. Không cần nói hiện tại, cho dù mười mấy năm sau, mức độ chấp hành của phán quyết dân sự, vẫn luôn là điểm yếu chấp hành của toà án. Trường hợp “Thắng kiện thua tiền” chỗ nào cũng có. 

Bệnh của Liên Tiểu Mai, trông cậy vào Thiệu Minh Chính bọn họ đến "Trị liệu", trên cơ bản không đáng tin cậy 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói: 

- Bên dân chính khẳng định phải chu cấp cứu trợ nhất định, tuy nhiên, khó khăn cũng cực lớn 

Lưu Vĩ Hồng đây cũng là ăn ngay nói thật. Thị xã Hạo Dương có 800 ngàn nhân khẩu, giai đoạn hiện nay cuộc sống nghèo khổ vẫn chiếm đa số. Trong đó đặc biệt nghèo khó, hoặc là có người đặc thù khó khăn, không hế ít. Nếu đều dựa vào dân chính cứu trợ, hiển nhiên không thực tế. Tài chính Thị xã Hạo Dương, còn lâu lắm mới đạt tới trình độ giàu có như vậy, mà hệ thống cứu trợ xã hội, lại rất không kiện toàn. Dân chúng nhận được cứu trợ, thật sự không nhiều lắm. 

Người đủ khả năng như Lưu Vĩ Hồng, cũng cảm thấy bất lực 

Thầy Ngũ là người rất biết tự khống chế, nhất thời bi phẫn uất ức, khóc lóc thất thanh, rất nhanh liền nhớ là đang có khách quý ở nhà, thất thố như vậy, không ra thể thống gì, vội lập tức ngừng tiếng khóc, đứng dậy, giơ tay lau quẹt nước nước tùm lum, thẹn thùng nói: 

- Rất xin lỗi, Bí thư Lưu, lãnh đạo Nghiêm, tôi... Ôi, rất xin lỗi... 

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói: 

- Thầy Ngũ, ông cũng đừng quá đau lòng, bệnh của Liên Tiểu Mai, chúng tôi cũng sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho cô ấy. Vẫn còn phải sống tiếp mà 

 

Nói xong, Lưu Vĩ Hồng từ trong túi móc ra một xấp tiền, đều là tờ một trăm tệ, cũng không biết có bao nhiêu, phỏng chừng có hơn một ngàn à, nhét vào trong tay thầy Ngũ 

- Thầy Ngũ, đây là tiền của cá nhân tôi, ông cầm lấy trước, mời bác sĩ, khám cho Liên Tiểu Mai đi 

Thầy Ngũ vội vàng từ chối, liên thanh nói: 

- Bí thư Lưu, đây sao được? Cậu đã giúp chúng tôi không ít, chúng tôi không thể lấy thêm tiền của cậu đâu… Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn! 

Lưu Vĩ Hồng cầm tay của ông ta, vỗ nhè nhẹ, vẻ mặt rất là kiên quyết. 

Nghiêm Như Bồi thấy thế, cũng từ trong túi móc ra hai trăm tệ, một hai nhét vào tay thầy Ngũ, nói: 

- Thầy Ngũ, tới vội quá, chút tiền này, tỏ chút thành ý của tôi 

Thầy Ngũ càng thêm giật mình, kiên quyết không chịu nhận, nói: 

- Cái này, lãnh đạo Nghiêm, sao có thể nhận tiền của ông chứ? Đây không được, xin ông cất lại đi… 

- Một chút thành ý, nhận lấy đi, nhận lấy đi… 

- Ôi, trên thế giới này, vẫn còn người tốt, cảm ơn lãnh đạo Nghiêm, cảm ơn… 

Thầy Ngũ lại liên thanh nói cảm ơn, hai mắt đẫm lệ, nhìn ra được, trong lòng ông ta rất là bất an. Những quần chúng trung thực lương thiện nói chung này, khi nhận được trợ giúp và ân huệ của người khác, luôn là sợ hãi không ngừng. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.