Tâm trạng Chu Kiến Quốc còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi sự cố khu mỏ, thuận miệng phụ họa một câu.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Chuyên viên, anh xem, từ Đại Ninh đến Hạo Dương chúng ta, theo tuyến quốc lộ là 276 cây số, cho dù hết thảy thuận lợi, tình hình giao thông thật tốt, cũng cần ba bốn giờ mới có thể tới. Nếu như gặp phải sửa đường, kẹt xe thì phải sáu bảy giờ. Thời gian này thật sự là quá dài. Hoàn toàn bất lợi với lưu thông vật liệu quy mô lớn.
- Đúng vậy, tuyến quốc lộ hoàn toàn khả dĩ, bây giờ đang sửa chữa lại, nếu toàn bộ sửa chữa xong, tình trạng giao thông sẽ tốt hơn rất nhiều. Mấu chốt là đoạn đi qua thành thị quá chậm. Tình trạng giao thông của mấy thành thị và huyện thành dọc theo con đường này quả thực chậm như ốc sên.
Sự chú ý của Chu Kiến Quốc cũng dần dần chuyển qua phương diện này, nhướng mày nói.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chuyên viên nói quá chính xác, đây là điểm mấu chốt nhất. Dọc theo con đường này, phải đi qua hai thành thị Hồng Dương, Cửu An, còn phải trải qua bốn huyện thành, chỉ riêng đi qua mấy thành thị này sẽ mất một hai giờ.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng việc đem đoạn quốc lộ qua mấy thành thị kia nắn thẳng đã có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Chu Kiến Quốc sáng mắt:
- Vậy cứ như thế báo cáo lên tỉnh xin hoàn thành công lộ qua mấy thành thị?
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha một tiếng:
- Chuyên viên, hai ta đều không họ Lý, không gọi Lý Dật Phong.
Chu Kiến Quốc sửng sốt, cũng cười lên ha hả.
Mấu chốt là ở đây.
Chuyên viên cơ quan hành chính Địa khu Hạo Dương viết báo cáo lên tỉnh thỉnh cầu mấy thành thị và mấy thành trấn của các Địa khu khác hoàn thành công lộ, rút ngắn khoảng cách từ tỉnh thành đến Hạo Dương , nói như thế nào cũng không thuyết phục. Đây là công tác của Chủ tịch tỉnh Lý Dật Phong quản lý. Nếu báo cáo này viết lên thật, nói không chừng Lý Dật Phong lập tức sẽ gọi Chu Kiến Quốc lên Đại Ninh quạt cho một trận.
Làm sao, cái ghế chuyên viên cũng còn ngồi chưa ấm chỗ, đã mơ ước bảo tọa của Chủ tịch tỉnh ta? Khẩu vị của lão Chu ngươi cũng quá lớn một chút!
- Chuyên viên, chỉ là xây dựng hoàn thành công lộ dọc theo thành thị còn chưa đủ. Tuyến quốc lộ không phải là toàn bộ phong bế, hơn nữa sau khi tu bổ thì tốc độ xe sẽ rất nhanh. Nếu như có thể rút lại thời gian từ Đại Ninh đến Hạo Dương khoảng hai giờ thì sẽ là biến đổi về chất. Theo kinh nghiệm phát triển kinh tế của nước ngoài thì mạng giao thông công lộ là điều kiện cần. Không có mạng lưới giao thông thì không thể phát triển kinh tế, nhất định phải xây lên xa lộ cao tốc này.
Lưu Vĩ Hồng nói hết sức khẳng định.
Chu Kiến Quốc buông tay:
- Vĩ Hồng, chẳng phải vừa rồi cậu cũng nói hai chúng ta đều không phải họ Lý, không gọi là Lý Dật Phong. Chuyện này, chúng ta chỉ có thể đánh báo cáo lên chính quyền tỉnh, xin Lý Chủ tịch tỉnh đánh nhịp làm quyết định.
- Cái này là dĩ nhiên. Nhưng đánh báo cáo này ra sao cũng cần thương lượng một chút.
Chu Kiến Quốc hứng thú hỏi:
- Vậy cậu nói xem báo cáo này lên đánh làm sao?
- Hắc hắc, chúng ta thế nào cũng phải cho Lý Chủ tịch tỉnh nếm thử một chút ngon ngọt, đồng thời lại phải đưa thêm một quân.
Huấn Vĩ Hồng “Ra vẻ thần bí” nói.
Chu Kiến Quốc nghĩ ra rất nhanh, lập tức nói:
- Ý của cậu nói là giống như Giáp Sơn? Chúng ta tự mình sửa trước, buộc Lý Chủ tịch tỉnh tỏ thái độ?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, nói:
- Tôi đang có ý tứ này!
Chu Kiến Quốc khẽ ngả người ra sau rơi vào trầm tư, Lưu Vĩ Hồng vội vàng lấy ra thuốc đặc biệt của mình đưa một điếu cho Chu Kiến Quốc, ra vẻ nịnh nọt châm lửa cho y.
Chu Kiến Quốc suy nghĩ một chút, nói:
- Vĩ Hồng, số tiền kia sẽ không ít. Tính đơn giản chỉ riêng công lộ trong phạm vi Hạo Dương chúng ta thì năm mươi mấy cây số, dựa theo thiết kế của cậu nếu thật sự nâng cấp lên đường cao tốc cũng không được rồi. Mỗi xa lộ cao tốc bao gồm bốn làn xe, dự toán mỗi cây số là ba triệu thì tính sơ bộ cũng đến 600 triệu trở lên. Trên thực tế, cái này chi phí có thể còn không dừng lại ở đây, thật muốn sửa năm mươi mấy cây số này, ít nhất phải chuẩn bị 2 tỷ. Nếu như hai năm xong việc, một năm chính là một tỷ...... Ha ha, tôi không đào ra tiền.
Chu Kiến Quốc làm chuyên viên cơ quan hành chính mấy tháng cũng dần quen với sự vụ kinh tế, thuận miệng nói ra rất nhanh.
Là một Địa khu mới thành lập, tài chính thu vào từ mười lăm đơn vị toàn Địa khu chỉ đủ duy trì hành chính bình thường. Chu Kiến Quốc vẫn chưa hề có tiền dư để làm công trình lớn như vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chuyên viên, không phải là sửa năm mươi mấy cây số, là sửa chín mươi cây số.
- A?
Chu Kiến Quốc ngơ ngác.
Sửa năm mươi mấy cây số đã không có tiền, đừng bảo là chín mươi. Còn thêm tại sao lại thêm ra ba mươi mấy cây số, không biết Lưu Vĩ Hồng tính toán ra sao.
- Chuyên viên, đây chính là công lộ thứ hai mà tôi muốn nói với anh.
Lưu Vĩ Hồng vừa nói, đưa tay chỉ hướng bản đồ:
- Anh xem, xa lộ cao tốc từ Đại Ninh đến Hạo Dương , từ huyện Hoa Viễn thông đến thành phố Hạo Dương là năm mươi hai cây số, lại từ Hạo Dương đi thông Lâm Khánh, là bốn mươi cây số, nắn thẳng hai đoạn thì tăng lên gấp hai, xấp xỉ chín mươi cây số. Cái này chính là tuyến đường chủ của Địa khu Hạo Dương chúng ta, liên thông hai huyện, xuyên qua cả Địa khu.
Chu Kiến Quốc hoa mắt:
- Còn muốn sửa đến Lâm Khánh?
- Đúng!
Lưu Vĩ Hồng rất chắc chắc gật đầu.
- Nói thật, chuyên viên, tôi không chỉ đơn giản cho đây là một xa lộ cao tốc. Đây chính là tuyến đường làm giàu. Anh xem, nếu như sửa xong chín mươi cây số xa lộ cao tốc này, cả Địa khu Hạo Dương xem như thành một khối nối liền. Hai huyện thành khác cách xa lộ cao tốc đều chỉ có chừng hai mươi cây số, chúng ta đến lúc đó làm một con đường phụ trợ nối thông là được rồi. Một huyện bốn thành phố của Địa khu Hạo Dương căn bản nối liền . Cái này chẳng qua là bước đầu tiên!
Chu Kiến Quốc nhướng mày, lập tức hỏi:
- Vậy bước thứ hai là gì?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Bước thứ hai, chính là triển khai xung quanh công lộ này. Hai bên công lộ này sẽ trở thành khu vực khai phá. Thứ nhất chính là sẽ dựng lên các điểm khai thác tài nguyên khoáng sản hai bên. Thứ hai, chúng ta sẽ xây dựng dọc tuyến công lộ các khu khu công nghiệp và khu kinh tế lẫn các khu thương mại quy mô lớn. Chỉ cần đường đã thông, cộng với chính sách ủng hộ, khuyến khích tư nhân tham gia thì kinh tế cả Địa khu sẽ có sự đột phá. Con đường lớn của Hạo Dương chính là con đường sinh mệnh và là điểm tựa cho kinh tế Địa khu bay lên.
Lưu Vĩ Hồng vừa nói, cũng có vẻ kích động, hai mắt sáng rỡ tựa hồ thấy được một Hạo Dương đang quật khởi.
- Chuyên viên, chúng ta nên chuẩn bị cho Hạo Dương nâng lên cấp thành phố.
Dừng một hơi, Lưu Vĩ Hồng lại định nói tiếp.
- Chờ một chút chờ một chút.
Chu Kiến Quốc đưa tay ra, luôn miệng nói.
Suy nghĩ của Lưu Vĩ Hồng luôn có tính nhảy cóc. Trong đầu hắn còn đang ở chuyện khai phá dọc tuyến công lộ thì Vĩ Hồng đã nói đến chuyện nâng cấp lên thành phố.
Suy nghĩ của Chu Kiến Quốc không nhanh như vậy, tuổi là một phương diện, hình thức suy nghĩ cố hữu hạn chế không gian tưởng tượng cũng là một phương diện. Nhưng loại này suy nghĩ cũng có chỗ tốt, đó chính là cẩn thận, không liều lĩnh. Chu Kiến Quốc làm việc, đều là định mưu rồi mới phát động.
Lưu Vĩ Hồng cười dừng lại “Diễn giảng”, nhìn Chu Kiến Quốc chờ hắn chỉ thị.
Chu Kiến Quốc nói:
- Địa khu nâng lên thành phố hình như chưa tới phiên chúng ta?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Theo lý ra nhất định là chưa tới phiên, toàn bộ tỉnh còn có nhiều Địa khu đều đang đợi. Bất quá chúng ta tại sao phải chờ đây? Điều này chủ yếu dựa vào chính mình tranh thủ . Chỉ cần kinh tế chúng ta lên rồi, vượt qua mấy Địa khu khác là có tư cách.
Chu Kiến Quốc cười khổ nói:
- Cái này nói dễ vậy sao?
Lưu Vĩ Hồng nghiêm mặt nói:
- Chuyên viên, phải không dễ dàng, nhưng là không phải là khó như vậy. Trong tỉnh tạo lập Địa khu Hạo Dương chính là muốn kiến thành một căn cứ sản nghiệp nhiên liệu. Cơ bản là muốn tạo lập một thành phố công nghiệp dẫn tới tập đoàn hóa, đi theo con đường phát triển công nghiệp quy mô lớn. Chúng ta nên từ phương diện này để suy nghĩ. Ý tứ của tôi là sửa đường trước, sau đó kéo cả kinh tế bay lên. Chuẩn bị được thực lực cụ thể, trong tỉnh nhất định sẽ ưu tiên suy nghĩ Hạo Dương chúng ta nâng cấp lên thành phố. Lúc đó chính anh mới là Chủ tịch thành phố Hạo Dương mới.
Chu Kiến Quốc sáng mắt, tựa hồ đã bị danh hiệu “ Chủ tịch thành phố Hạo Dương mới” đả động. Bất quá sau đó nhíu mày:
- Tôi đồng ý trên nguyên tắc lời của cậu nhưng vấn đề là tiền đâu? Chín mươi cây số xa lộ cao tốc cần tới dự toán 400 triệu, lấy đâu ra?
- Chuyên viên, chúng ta không có tiền, nhưng ngân hàng có tiền.
Chu Kiến Quốc không khỏi cười khổ:
- Ngân hàng có tiền, nhưng người ta cho vay mới được chứ. Chúng ta lấy cái gì làm thế chấp?
Lưu Vĩ Hồng lập tức nói:
- Lấy tài nguyên khoáng sản làm thế chấp, lấy cả tài nguyên khoáng sản Hạo Dương làm thế chấp. Công ty quản lý nhiên liệu Hạo Dương, Lâm Khánh, Hoa Viễn và công ty khai thác mỏ Sở Thiên cũng có thể làm thế chấp, dự chi tiền lãi của chúng ta trong ba đến năm năm để sửa đường.
Chu Kiến Quốc có chút lo lắng nói:
- Vĩ Hồng, như vậy là cậu đang dự chi vào lương thực, được ăn cả ngã về không, có phải quá mạo hiểm hay không?
- Chuyên viên, đúng là có chút mạo hiểm nhưng đáng giá. Chúng ta bây giờ không đi chút đường tắt, làm từng bước phát triển, người ta đã sớm chạy ở trước, làm sao đuổi được, chênh lệch ngày càng lớn. Anh xem tốc độ phát triển của những thành thị duyên hải như Giang Khẩu nhanh thế nào. Ngoại trừ vay ngân hàng chúng ta còn phải thỉnh cầu trợ giúp của tỉnh và trung ương. Bất kể thủ đoạn gì, chỉ cần có thể có tiền là làm.
Lưu Vĩ Hồng vừa nói vừa đứng thẳng dậy, cả người phát ra một ý chí chiến đấu. Bất tri bất giác, Chu Kiến Quốc cũng bắt đầu lây suy nghĩ của hắn.