Quan Gia

Chương 675: Chương 675: Chu Kiến Quốc không cao hứng




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 675: Chu Kiến Quốc không cao hứng 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

Chu Kiến Quốc đang ngồi ở trên ghế sofa, trước bàn tiếp khách chờ đợi Lưu Vĩ Hồng. 

Tòa nhà ở cơ quan hành chính, chủ yếu là văn phòng dành cho lãnh đạo, đều tương đối rộng rãi, mức độ ánh sáng cũng tốt lắm. Tuy rằng đã có một bức màn che bằng nhung thật dày, nhưng những tia nắng gắt tháng bảy vẫn chiếu rọi vào trong gian phòng, khiến cho cả văn phòng sáng bừng thành một mảnh. 

- Chuyên viên! 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nhìn Chu Kiến Quốc chào hỏi. 

Chu Kiến Quốc rõ ràng là đang có tâm sự rất trầm trọng, cho nên lúc này chỉ hướng Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu qua một cái, rồi lại rầu rĩ hút thuốc. Chuyện này ở trong dĩ vãng, là tình huống hiếm khi phát sinh qua. Trước đây, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng đến văn phòng làm việc của hắn, Chu Kiến Quốc sẽ rất vui vẻ, cười ha hả đứng dậy tiếp đón. 

Lần này, tự nhiên là bởi vì cái kết quả điều tra kia, đã ảnh hưởng đến tâm tình của Chu Kiến Quốc. 

Lưu Vĩ Hồng vẫn mỉm cười như cũ, bước tới, cũng không cần chờ Chu Kiến Quốc tiếp đón, đã ngồi thẳng xuống ghế salon rồi. Đối với thái độ tùy ý của Lưu Vĩ Hồng, Đới Tuấn không cảm thấy kinh ngạc nhiều lắm. Bởi vì tất cả cán bộ ở địa khu Hạo Dương cũng đều biết, Lưu Vĩ Hồng và Chu Kiến Quốc cùng là “một người”. 

Lúc này, Đới Tuấn dâng trà cho Lưu Vĩ Hồng xong, liền vội vàng lui ra ngoài, đồng thời cũng khép cửa phòng lại. 

Lưu Vĩ Hồng cầm lấy bao thuốc lá ở trên bàn, rút ra một điếu châm lửa, thân mình hơi ngả về phía sau, khẽ mỉm cười nói: 

- Chuyên viên, không có chuyện gì quan trọng đâu. 

Chu Kiến Quốc thở dài một tiếng, sau đó cả giận nói: 

- Đây không phải là vấn đề quan trọng hay không quan trọng, mà bọn họ không thể làm như vậy được! Vĩ Hồng, sao cậu lại như thế chứ? Nghe nói ở trong hội nghị ủy viên thường vụ, cậu không có nói cái gì đúng không? 

Chu Kiến Quốc nói xong, liền ngoảnh mặt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, tỏ ra vẻ không vui chút nào. 

Đây còn là Lưu Vĩ Hồng hay sao? 

Ở dưới vấn đề lớn như vậy, thế nhưng lại không rên lên một tiếng nào? Nếu đổi thành người khác, có lẽ còn phải kiêng kỵ, nhưng chuyện này dù sao cũng liên quan đến mình, chính mình biện giải cho mình, nói như thế nào cũng là phá hỏng quy củ. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không cần phải quan tâm đến chuyện này. Nếu hắn muốn nói chuyện, ai cũng không thể ngăn cản nổi hắn, cái quy củ gì cũng không thể ngăn cản được hắn. 

Bất quá, Lưu Vĩ Hồng lại chẳng thèm biện hộ. Vậy thì chỉ có một lời giải thích mà thôi, đó chính là Lưu Vĩ Hồng đã thừa nhận kết quả điều tra. 

Đây mới là chỗ làm cho Chu Kiến Quốc tức giận. 

Chẳng lẽ Lưu Vĩ Hồng không rõ ràng, kết quả điều tra này một khi bị địa khu chấp nhận, thì chuyện kế tiếp phải làm, chính là xử phạt cán bộ hay sao? Thân là chủ tịch, kiêm giám đốc công ty quản lý nguồn năng lượng, là nhất định phải chịu trách nhiệm rồi hay sao. 

Lưu Vĩ Hồng đứng trên đầu sóng ngọn gió, sau lần xử phạt này, ai biết đối với con đường làm quan của hắn sẽ sinh ra ảnh hưởng như thế nào? 

Lưu Vĩ Hồng thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng, ngồi thẳng người dậy, nói: 

- Chuyên viên, tôi cho rằng, kết quả điều tra này mặc dù có điểm bất công, nhưng quả thật cũng là có trách nhiệm ở mức độ nhất định. Nếu thời gian thi công xây dựng mỏ giếng, có thể kiểm tra tỉ mỉ hơn một chút. Có lẽ, đã tránh được sự cố lần này rồi....Sáu mạng người ah! 

Nói xong, Lưu Vĩ Hồng khẽ thở dài ra một tiếng. 

Chu Kiến Quốc hơi ngẩn ra, có chút nghi ngờ nhìn Lưu Vĩ Hồng. 

Nói như vậy, Lưu Vĩ Hồng quả thực là không có dị nghị gì, đối với kết quả điều tra này sao? 

- Chuyên viên, thật lòng mà nói, tôi luôn muốn tìm một cơ hội, để chỉnh đốn trật tự, an toàn lao động sản xuất của tất cả các quặng mỏ ở trong thành phố. Hàng năm, chỉ tính riêng thành phố Hạo Dương chúng ta, đều phát sinh hơn mười sự cố ở quặng mỏ, số lượng người chết cũng đến mười mấy nhân mạng. Tình hình của toàn Địa khu càng thêm không thể lạc quan. Hàng năm chúng ta đều nói về chuyện an toàn lao động, hàng năm đều kiểm tra, vì cái gì mà sự cố an toàn lao động vẫn xảy ra thường xuyên đây chứ? Hàng năm đều có người chết! Vấn đề này, quả thực đáng giá để chúng ta phải xem trọng. Lần này quặng mỏ 72 gặp tai nạn, có lẽ chính là một cái cơ hội tốt. Nếu như xử phạt một mình tôi, mà có thể đổi lấy an toàn lao đông của cả khu mỏ, vậy thì, coi như bãi nhiệm chức chủ tịch của tôi, đều cũng là đáng giá. 

Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói, ngữ khí rất thản nhiên, thần sắc cũng tự nhiên, không hề làm ra vẻ chút nào. 

Lúc này, thân mình của Chu Kiến Quốc khẽ chấn động, hai hàng lông mày giương cao lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng, trong mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc. 

- Vĩ Hồng, cậu thực là muốn như vậy hay sao? 

Trầm ngâm một lúc sau, Chu Kiến Quốc mới trầm giọng hỏi. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nâng chung trà lên uống một ngụm, hạ thấp giọng nói: 

- Chuyên viên, ngài cùng tôi giao tiếp nhiều năm như vậy rồi. Ngài phải biết trong lòng tôi đang suy nghĩ cái gì chứ. 

Nhất thời, thần sắc của Chu Kiến Quốc liền trở nên nghiêm nghị. 

- Vĩ Hồng à, tôi không hề nghi ngờ điều này. 

Trầm ngâm một lúc sau, Chu Kiến Quốc mới chậm rãi nói. Ngữ khí cũng rất là trầm trọng. 

- Cám ơn Chuyên viên! 

Lưu Vĩ Hồng tự đáy lòng nói. 

- Nhưng này, Vĩ Hồng, cậu chắc cũng hiểu được, những người khác sẽ không nghĩ như vậy đâu. Nếu quả thực bãi miễn chức chủ tịch của cậu, vậy thì cậu muốn làm cái gì đều sẽ không thể làm được nữa rồi. Chuyện tình quặng mỏ, nó có cái dạng gì thì vẫn sẽ giữ nguyên cái dạng đó mà thôi. Chuyện người thiệt mạng, vẫn như trước là không thể thiếu được! 

Chu Kiến Quốc trầm giọng nói, hai mắt sáng ngời. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ thở dài, chỉ gật gật đầu mà không nói thêm gì cả. 

Bản thân hắn thừa nhận, lời Chu Kiến Quốc vừa nói là rất chuẩn xác. 

- Vĩ Hồng à, không nên có tâm hại người, nhưng phải có tâm phòng người. Chẳng qua bao lâu nữa là đến ngày họp Đại Hội Đảng Toàn Quốc, tư cách đại biểu của cậu, đã đưa lên tỉnh phê duyệt rồi. Tôi lo lắng, có người sẽ lấy chuyện này để bôi nhọ. 

Chu Kiến Quốc lại cẩn thận nhắc nhở thêm một câu. 

Đại hội Đảng thành phố Hạo Dương, năm nay đã tổ chức họp rồi, danh sách cán bộ đại biểu đi tham dự Đại Hội Đảng Toàn Quốc, địa khu Hạo Dương cũng đã xét duyệt và thông qua rồi, đã báo cáo lên tỉnh phê duyệt. Lưu Vĩ Hồng chính là một trong số những vị đại biểu nhân dân toàn quốc. 

Đối với cán bộ Đảng viên ở dưới cơ sở mà nói, trở thành đại biểu nhân dân toàn quốc, đó vừa là vinh dự tối cao, cũng vừa là một trách nhiệm chính trị nặng nề. Hơn nữa, đối với cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi như Lưu Vĩ Hồng, thì lại càng trọng yếu hơn rất nhiều. Nếu bởi vì tai nạn ở quặng mỏ số 72, mà hủy bỏ tư cách đại biểu nhân dân toàn quốc của hắn, thì chuyện này tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định tới con đường làm quan ngày sau của hắn. 

Trước kia, Chu Kiến Quốc không rõ ràng thân phận của Lưu Vĩ Hồng, đối với Lưu Vĩ Hồng có rất nhiều kỳ vọng ký thác. Mà hiện giờ càng thêm tin tưởng, một ngày kia Lưu Vĩ Hồng sẽ bước chân lên chức vụ rất cao, đảm đương trách nhiệm lớn hơn nữa. 

Mà Chu Kiến Quốc cũng mơ hồ cảm thấy, chính bản thân mình cần phải có trách nhiệm “bảo hộ” Lưu Vĩ Hồng. Chu Kiến Quốc tin tưởng, trong tương lai, mặc kệ Lưu Vĩ Hồng trèo lên đến vị trí nào, thủy chung đều sẽ phục vụ vì nhân dân quần chúng. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói: 

- Chuyên viên, chuyện này không sao đâu. Nếu thực sự trên tỉnh xét duyệt không thông qua, thì cũng không sao cả. Quan trọng là...làm tốt công tác, những chuyện khác không cần phải tính toán quá nhiều làm gì. 

Chu Kiến Quốc khẽ lắc đầu, có điểm bất đắc dĩ nói: 

- Vĩ Hồng, làm sao cảnh giới tư tưởng của cậu luôn cao hơn tôi vậy nhỉ? 

Lưu Vĩ Hồng cười rộ lên: 

- Chuyên viên quá khen rồi. Cái này cũng thật không dám nhận đâu. Cái này gọi là vật hợp theo loài, nếu cảnh giới tư tưởng của Chuyên viên không cao, tôi sẽ cam tâm tình nguyện theo Chuyên viên hay sao? 

- Ha ha, lời này xem như là phê bình hay là khen ngợi đây? 

- Khen ngợi, đương nhiên là khen ngợi rồi. Tôi đâu có lá gan dám đi phê bình ngài như vậy đây chứ! 

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, thuận tay cầm lấy chiếc cặp văn công ở trước mặt, lấy ra một tấm bản đồ, bày ra trên bàn trà, nói: 

- Chuyên viên, hôm nay tôi đến, chủ yếu là muốn cùng ngài bàn bạc về chuyện tu sửa đường xá giao thông. 

- Bàn bạc về chuyện tu sửa đường giao thông? 

Chu Kiến Quốc hơi ngây ra một lúc. Ban đầu còn tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng vội vàng đến đây cầu kiến, là vì chuyện tình cái kết quả điều tra kia. Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng lại trải rộng bản đồ ra ở trước mặt hắn, cũng khó trách đầu óc của Chu Kiến Quốc không thể bắt kịp được hành động. 

- Đúng, tôi đang có ý tưởng này, địa khu Hạo Dương chúng ta, cần sửa lại hai con đường.... 

Lưu Vĩ Hồng dứt khoát đứng dậy, ngồi xuống bên người Chu Kiến Quốc, vươn tay chỉ xuống bản đồ. 

- Con đường thứ nhất, chính là con đường quốc lộ cao cấp từ Đại Ninh đến Hạo Dương, tốt nhất là đường cao tốc. Ngài xem, nếu con đường này thông, thì bốn thành phố Đại Ninh, Hồng Dương, Cửu An, Hạo Dương, liền sẽ được liên thông. Đây đối với việc phát triển nền kinh tế ở địa khu, là một điều phi thường quan trọng. 

Lưu Vĩ Hồng vươn tay chỉ xuống bản đồ, ngưng thần nói. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.