Chương 481: Công khai việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen.com
Hội nghị công tác Bí thư đã thảo luận và quyết định, Hội nghị thường vụ chẳng qua cũng chỉ qua loa. Mười một Ủy viên thường vụ của huyện Lâm Khánh thì có hơn năm người đã là Bí thư và Phó bí thư, cùng Mễ Hiền Hoa đến ‘dự thính’ Hội nghị, đã có bảy Ủy viên thường vụ thông qua, còn những Ủy viên thường vụ khác, cho dù có ý kiến cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Hơn nữa còn lại bốn vị Ủy viên thường vụ chưa từng tham gia hội nghị, bao gồm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, Phó chủ tịch thường trực huyện và Trưởng ban tuyên giáo, cũng là những nhân vật khó lường, đều có chút quan hệ hoặc nhiều hoặc ít với những người tham gia Hội nghị. Ý đồ của bọn họ, đều qua miệng những người Bí thư này để biến thành thật.
Cho nên hội nghị thường vụ buổi chiều thời gian ngắn hơn Hội nghị thảo luận công việc của các Bí thư nhiều. Đối với danh sách điều chỉnh cán bộ mà Lưu Vĩ Hồng là người đại diện tổ chức công bố, trên cơ bản đều nhất trí thông qua.
Mộ Tân Dân tiến hành tổng kết, yêu cầu Ban tổ chức cán bộ sớm thực hiện danh sách này.
Không ngờ lúc này, Lưu Vĩ Hồng lại nói một câu, khiến những người tham dự đều phải trố mắt.
Lưu Vĩ Hồng không có ý định đứng lên rời đi, uống một ngụm trà, rồi chậm rãi nói:
-Bí thư Mộ, Chủ tịch huyện Đặng, các đồng chí, tôi có một ý kiến nhỏ…
Mộ Tân Dân kinh ngạc, hỏi:
-Trưởng ban Lưu, còn có ý kiến gì nữa?
Lưu Vĩ Hồng này, không phải lại có ý kiến gì kỳ quái chứ?
Mọi người đều nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng nói:
-Việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ là một việc nghiêm túc, tôi cho rằng, chỉ có tổ chức tiến hành khảo sát, Hội nghị thường vụ quyết định, có lẽ còn chưa toàn diện. Dù sao những hiểu biết của chúng ta về những cán bộ này cũng còn có hạn, không thể hiểu biết sâu sắc bằng những người cùng làm việc và những quần chúng nhân dân xung quanh họ. Vì vậy tôi cho rằng trước khi công bố danh sách bổ nhiệm, phải có một khoảng thời gian công cáo, để mọi người đều biết việc này. Trong khoảng thời gian công cáo này, động viên cán bộ và quần chúng nhân dân đưa ra ý kiến của mình về những cán bộ được bổ nhiệm này, để điều tra thật kỹ. Nếu trong thời gian công cáo, phát hiện có những điểm quá nghiêm trọng thì phải thận trọng xem xét lại vấn đề bổ nhiệm đối với vị cán bộ này. Thời gian công cáo tôi nghĩ một tháng là phù hợp nhất.
Mọi người nghe xong đều nhăn trán.
Công bố việc miễn nhiệm và bổ nhiệm cán bộ?
Đây là cách làm gì chứ?
Kinh ngạc một lúc, Mộ Tân Dân mới nói với vẻ không hài lòng:
-Trưởng ban Lưu, điều này không cần thiết lắm?
Lưu Vĩ Hồng nói:
-Bí thư Mộ, tôi cho rằng rất cần thiết. Đối với sự miễn nhiệm và bổ nhiệm cán bộ, chúng ta phải cực kỳ thận trọng. Bởi một cán bộ, đặc biệt là những cán bộ lãnh đạo chủ chốt có phù hợp hay không, sẽ liên quan trực tiếp đến hàng ngàn quần chúng nhân dân. Huyện ủy bổ nhiệm một cán bộ ưu tú, có thể dẫn dắt quần chúng sớm giàu có, ngược lại, một vị cán bộ không tốt có thể ảnh hưởng đến quần chúng nhân dân. Vì vậy, việc tìm hiểu sâu hơn về những cán bộ này là điều rất cần thiết.
Chu Vân Đan lập tức nói:
-Trưởng ban Lưu, tôi cho rằng không nhất thiết phải làm vậy. Những cán bộ này đều được toàn thể Ủy viên thường vụ Huyện ủy cùng nghiên cứu thảo luận, tôi tin rằng mọi người cũng hiểu khá rõ về những cán bộ này.
Cũng không phải Chu Vân Đan nhất thiết đối đầu Lưu Vĩ Hồng, mà Chu Vân Đan thật sự cảm thấy Lưu Vĩ Hồng có thể gây sức ép. Vừa mới nhậm chức, đã có thể làm ra nhiều chuyện mới mẻ đến vậy, như vậy chẳng phải hạ thấp một Trưởng ban tổ chức cán bộ tiền nhiệm như gã sao?
Lần điều chỉnh cán bộ này, những mục đích anh muốn đều đã đạt được rồi. Một người mới vừa hơn hai mươi tuổi, vừa mới nhậm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ đã vội thể hiện thế mạnh của mình là đã không tệ rồi, hà tất phải làm đến mức lập dị? Thân ở chốn quan trường, làm việc quá lập dị cũng không phải là điều hay ho gì. Không có vị lãnh đạo cấp trên nào thích có một cấp dưới như vậy.
Nhớ lúc Chu Vân Đan vừa mới nhậm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, lúc đó mới thật phải cẩn thận, không dám bước sai một bước.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
-Phó bí thư Chu, tôi không nói những lãnh đạo Huyện ủy không hiểu rõ những cán bộ này, nhưng dù sao chúng ta cũng chưa từng sống và làm việc với những cán bộ này, những hiểu biết về họ, nhiều khi cũng chỉ bề ngoài. Hiểu biết về họ, chẳng qua cũng chỉ thông qua những kết quả làm việc, hoặc những biểu hiện bên ngoài của họ mà thôi. Cuộc sống ngày thường cũng thỉnh thoảng mới tiếp xúc, những ấn tượng thoáng qua đó, chưa chắc đã toàn diện. Những người hàng ngày đều tiếp xúc làm việc với họ, và những quần chúng nhân dân xung quanh, mới là những người thật sự hiểu họ nhất. Tôi cho rằng, tiến hành một tháng công cáo, phát hiện những cán bộ có những vấn đề khá nghiêm trọng, chúng ta sẽ khảo sát, xem xét lại một lần nữa, còn những cán bộ không có vấn đề gì quá nghiêm trọng thì có thể bổ nhiệm được rồi. Như vậy đối với bản thân những cán bộ đó mà nói, cũng là một cách thận trọng. Điều quan trọng nhất là, có thể tất cả cán bộ và quần chúng đều được tham gia vào công việc giám sát các cán bộ lãnh đạo, đó mới thực sự là cách làm dân chủ của Đảng.
Công cáo cán bộ, cũng là một cách làm Lưu Vĩ Hồng học được từ đời sau. Tuy nói cách làm này không phải vạn năng, cũng không phải chỉ bằng việc công cáo một cán bộ liền có thể làm xong trách nhiệm giám sát đối với một cán bộ, nhưng đó vẫn có thể xem là một cách làm tốt. Bước đầu công cáo cán bộ, quả thật có tác dụng rất tốt, có thể loại bỏ được một loạt những phần tử hủ bại, có được lòng tin của nhân dân.
Nếu Lưu Vĩ Hồng đã đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ, đây lại là một cách làm tốt, thì phải nên đưa ra. Những năm đầu thập kỷ 90, tình hình chốn quan trường hoàn toàn khác với thế kỷ 21, sự hủ bại và lạm dụng quyền hạn không mạnh bằng đời sau. Nếu bắt đầu từ bây giờ đã tiến hành khảo sát quy phạm hóa cán bộ, tăng cường ngăn chặn bài trừ hiện tượng tham ô thì có thể thu được hiệu quả tốt.
Đặng Trọng Hòa và Từ Văn Hạo liếc nhau, rồi cùng khẽ nhíu mày. Hiển nhiên, bọn họ cũng không quá tán thành ý kiến này của Lưu Vĩ Hồng. Việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, từ trước đến nay đều do lãnh đạo cấp trên quyết định là được, bây giờ Lưu Vĩ Hồng còn đưa ra ý kiến công khai gì đó, không phải đã ‘phân quyền’ rồi sao? Đem quyền lực vốn thuộc về cán bộ lãnh đạo cấp trên, phân cho quần chúng và cán bộ bình thường bên dưới, cách làm này không hay lắm. Với tư cách là một người ‘vừa có lợi ích tầng lớp’, Đặng Trọng Hòa và Từ Văn Hạo đương nhiên không muốn quyền lực trong tay mình vô duyên vô cớ bị suy yếu.
Mặc dù sau khi Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, lần ‘hợp tác’ đầu tiên của mọi người khá vui vẻ, nhưng cũng không có nghĩa Đặng Trọng Hòa và Từ Văn Hạo sẽ ủng hộ bất kỳ một quyết định nào đó của Lưu Vĩ Hồng vô điều kiện. Đã là hợp tác thì phải có lợi đối với tất cả mọi người, nếu chỉ có lợi cho một bên nào đó thì không còn cơ sở để hợp tác. Hơn nữa Đặng Trọng Hòa và Từ Văn Hạo suy xét, làm công cáo cán bộ này, Lưu Vĩ Hồng cũng không chắc có lợi. Quyền uy của một Trưởng ban tổ chức cán bộ như hắn, cũng sẽ bị suy yếu vậy, thậm chí chịu ảnh hưởng còn nhiều hơn những Ủy viên thường vụ Huyện ủy khác.
Bởi vì việc khảo sát cán bộ là do Ban tổ chức cán bộ tiến hành, một khi một cán bộ nào đó bị quần chúng nói là có vấn đề nghiêm trọng, chẳng phải đã chứng tỏ rằng việc giám sát của Ban tổ chức cán bộ làm chưa tốt hay sao?
Thật không hiểu vì sao Lưu Vĩ Hồng lại đề xướng như vậy?
Đối với những người làm cán bộ lọc lõi như Đặng Trọng Hòa và Từ Văn Hạo mà nói, chưa làm rõ được nguyên nhân, tuyệt đối không dễ dàng tỏ thái độ.
-Tôi tán thành ý kiến của Trưởng ban Lưu!
Đang lúc tất cả mọi người đều mơ mơ hồ hồ, Lý Học Trí của Hội đồng nhân dân huyện liền khẳng định nói.
-Tôi cho rằng, mấy năm nay, cùng với sự phát triển của nền kinh tế, những tư tưởng đặc quyền và những hiện tượng hủ bại cũng dần xuất hiện nhiều hơn, những điều này cũng có thể nhận thấy rõ từ những tin tức báo chí, hầu như khắp nơi trên cả nước đều xuất hiện những thành phần hủ bại. Đối với hiện tượng này, nhất định phải có sự coi trọng. Tôn chỉ của Đảng ta là vì dân, tôn chỉ này bất kỳ lúc nào cũng không được quên. Ý kiến này của đồng chí Vĩ Hồng có ý nghĩa rất quan trọng đối với việc giám sát cán bộ, phòng ngừa hiện tượng hủ bại, là một phương pháp hữu hiệu bổ sung vào việc giám sát cán bộ Đảng viên. Tôi tán thành việc công cáo danh sách cán bộ bổ nhiệm và miễn nhiệm.
Lưu Vĩ Hồng liền quay về phía Lý Học Trí mỉm cười.
Trước đó hắn cũng chưa thảo luận chuyện này với Lý Học Trí. Lý Học Trí lại đứng lên hoàn toàn ủng hộ cho hắn, có thể do Lục Đại Dũng nhờ vả,có thể do bản thân Lý Học Trí cũng nghĩ như vậy. Dù sao gã cũng là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, một chức năng rất lớn của Chủ tịch Hội đồng nhân dân chính là giám sát. Việc công cáo cán bộ bổ nhiệm và miễn nhiệm này, cũng có thể gia tăng thêm uy tín của một Chủ tịch Hội đồng nhân dân như gã.
Mộ Tân Dân chau mày nói:
-Chủ nhiệm Lý, phương pháp giám sát của chúng ta cũng không phải ít mà. Hội đồng nhân dân, Ủy ban Kỷ luật đều có cơ quan giám sát.
Lý Học Trí không hề quan tâm đến cách nói của Mộ Tân Dân, liền nói:
-Bí thư Mộ, Hội đồng nhân dân và Ủy ban Kỷ luật tuy có chức năng giám sát, nhưng vẫn chưa đủ. Dù sao Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân huyện một năm mới mở một lần, còn Hội nghị chủ nhiệm lại mở thường xuyên, nhưng phạm vi tiếp xúc của những Phó chủ nhiệm vẫn còn bị hạn chế, dù sao không phải lúc nào cũng có thể thâm nhập vào các Phòng, các Ủy ban, các Khu để xử lý được. Có thể có những chuyện ở cấp dưới cũng không thể biết rõ ràng được. Còn nói về Ủy ban Kỷ luật, chủ yếu vẫn là chuyện giám sát sau khi sự việc xảy ra, còn sự dự phòng trước khi sự việc xảy ra, e rằng vẫn chưa đủ. Dù là Hội đồng nhân dân, Ủy ban Kỷ luật hay Ban tổ chức cán bộ, đều tồn tại một vấn đề giống nhau, chính là nhân sự không đủ, không có cách nào để xâm nhập vào tất cả mọi đơn vị của huyện. Nếu thật sự muốn tiến hành giám sát toàn diện đối với những cán bộ lãnh đạo huyện thì việc huy động tất cả cán bộ và quần chúng cùng tham gia là cách làm tốt nhất. Bí thư Mộ, huyện Lâm Khánh chúng ta là đơn vị tiên tiến trong công tác xây dựng Đảng, kinh nghiệm huyện Lâm Khánh nổi tiếng trong cả nước. Ý kiến này của Trưởng ban Lưu, tôi cho rằng là một phương thức hữu hiệu trong công tác xây dựng Đảng cơ sở, rất đáng được coi trọng.
Những lời nói này của Lý Học Trí có lý có lẽ, rất có bản lĩnh. Đặc biệt là câu nói sau cùng, thật ra chính là nhắc nhở Mộ Tân Dân, ông nhìn nhận vấn đề cũng không thể nhìn một mặt, đừng nên lúc nào cũng nhắm vào Lưu Vĩ Hồng, đừng cho rằng những ý kiến hắn đưa ra đều là ‘gây sự’. Thật ra, ông phải xem toàn bộ đại cục. Công cáo cán bộ, có thể sẽ khiến quyền uy của Bí thư huyện suy yếu một chút, nhưng lợi ích cũng không thể xem nhẹ. Chu Kiến Quốc đã làm một ‘Kinh nghiệm Lâm Khánh’ trong công tác xây dựng Đảng cơ sở tốt như vậy liền có thể thăng quan tiến chức. Một nền tảng tốt như vậy, ông còn không biết lợi dụng? Chỉ cần ‘Kinh nghiệm Lâm Khánh’ này hoàn thiện ‘thâm canh’ thêm chút nữa thì sẽ rất có tiền đồ.
Đồng chí Mộ Tân Dân, tầm mắt đừng hạn hẹp như vậy!
Lý Học Trí bỏ luôn chức Phó chủ nhiệm văn phòng Địa ủy, sau khi đến huyện Lâm Khánh cũng tương đối khiêm tốn, không thể hiện bản thân, nhưng làm việc lại rất vững, nên uy quyền dần dần cũng được hình thành. Có thể được Lục Đại Dũng coi trọng, chắc chắn cũng có bản lĩnh thật sự.