Lần này, sắc mặt Mộ Tân Dân và Chu Vân Đan đồng loạt biến đổi.
Thật là quá đáng!
Không ngờ Liễu Thụ Lâm phải đi đày đến Giáp Sơn khiến Tô Chí Kiên hoàn toàn mất hết quyền lực.
Chu Vân Đan hơi không hài lòng, nói:
- Trưởng ban Lưu này, như vậy không tốt lắm. Đồng chí Liễu Thụ Lâm cũng đâu có phạm sai lầm gì!
Dù sao quan hệ giữa Tô Chí Kiên và Chu Vân Đan cũng không tồi, hơn nữa, vì chuyện này, Chu Vân Đan đã từng liên hệ với Lưu Vĩ Hồng. Tuy lúc ấy Lưu Vĩ Hồng cũng không hứa hẹn gì, nhưng cứ theo lệ thường, Chu Vân Đan là Trưởng ban Tổ chức cán bộ tiền nhiệm, đương nhiệm Phó Bí thư huyện ủy cũng có chút thể diện. Lưu Vĩ Hồng lúc ấy không hứa, có làm gì cũng nên cân nhắc một chút, vì đánh vào mặt Tô Chí Kiên, đắc tội với Chu Vân Đan cũng đâu có ích lợi gì.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng đúng là lưu manh, không cho ai thể diện cả, cứ thẳng thừng tát vào mặt người ta, cũng không nề hà chuyện Chu Vân Đn tức giận. Huyện Lâm Khánh này còn chưa thể cho Lưu Vĩ Hồng anh một tay che trời! Đồng ý cho thân tín của anh tiếp nhận chức vụ Bí thư Khu ủy Giáp Sơn đã là không tệ rồi, anh nên có chừng mực chứ!
Lưu Vĩ Hồng lấy làm lạ nói:
- Phó Bí thư Chu, lời tôi có chỗ nào không rõ sao? Ai nói đồng chí Liễu Thụ Lâm phạm sai lầm? Căn cứ vào chỉ thị của Bí thư Mộ, nếu là cán bộ công tác cùng đơn vị trong thời gian dài đều dư điều kiện thích hợp để điều chỉnh. Thời gian Liễu Thụ Lâm công tác ở Phòng quản lý đất đai đã quá năm năm, đảm nhiệm chức vụ Trưởng phòng cũng gần bốn năm, cũng nên điều chỉnh rồi.
Hơn nữa, đồng chí Liễu Thụ Lâm trước kia công tác ở Phòng than đá, Quốc vụ viện đã từng làm mỏ than thí điểm, tôi cho rằng đồng chí Liễu Thụ Lâm đếm đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Khu Giáp Sơn là thích hợp, vừa vặn có thể bù lại các cán bộ Giáp Sơn không đủ các kiến thức về xây dựng mỏ. Công tác này nếu muốn tốt, tôi gởi gắm kỳ vọng của mình vào đồng chí Liễu Thụ Lâm.
Lời nói này suýt chút nữa làm Chu Vân Đan nghẹn chết.
Vừa rồi khi Lưu Vĩ Hồng nhắc đến việc không nên điều chỉnh Long Hoa thì làm như không biết đến chỉ thị của Bí thư Mộ, nói nào là căn cứ vào tình hình thực tế, hiện giờ đến chuyện của Liễu Thụ Lâm lại lôi chỉ thị của Bí thư Mộ ra, khiến tấm biển đổ trước mặt Chu Vân Đan, làm gã muốn phản bác cũng không được, mà không phản bác cũng không được. Ai kêu gã là thân tín của Mộ Tân Dân? Trưởng ban Lưu có thể không để ý đến chỉ thị của Bí thư Mộ nhưng Phó bí thư Chu thì không thể.
Đây là vấn đề thái độ.
Nếu ai nấy đều muốn cư xử theo tình hình thực tế, Bí thư Mộ còn chỗ đứng không?
Tuy rằng Trưởng phòng quản lý đất đai và Chủ tịch Khu Giáp Sơn đều là cấp trưởng phòng, mặt ngoài là chuyển ngang, nhưng trên thực tế là giáng chức. Chủ tịch Khu Giáp Sơn chỉ là nhân vật số hai, còn phải ở nông thôn, để Long Hoa đến Khu Kinh Loan có điều kiện khá tốt làm Bí thư, Long Hoa ngàn lần không quản ngại. Giờ khiến Liễu Thụ Lâm đi làm Chủ tịch Giáp Sơn, từ miệng Lưu Vĩ Hồng còn có vẻ như thăng chức.
Tuổi còn trẻ mà cực kỳ gian xảo!
Từ Văn Hạo cười cười nói:
- Tôi cho rằng đề nghị này của Trưởng ban Lưu đáng để suy xét. Đồng chí Liễu Thụ Lâm đến Giáp Sơn có lợi về mặt giao lưu cán bộ. Nhiều năm rồi, rất ít cán bộ đến Giáp Sơn giao lưu, ý của đồng chí Lưu xem như là giao lưu cán bộ, hiệu quả nhanh chóng. Xem ra tư tưởng, quan điểm bất đồng, trong việc kiến thiết địa phương rất có tác dụng. Hơn nữa, nếu sau này thí điểm làm tốt thì đồng chí Liễu Thụ Lâm cũng có công lớn nhất.
Lưu Vĩ Hồng muốn làm Tô Chí Kiên mất mặt, trong lòng Từ Văn Hạo biết rất rõ. Nhưng chuyện này Đặng Trọng Hòa lại không thể tỏ rõ thái độ. Ít nhất là không nên ủng hộ người thứ nhất. Dù ai cũng biết rằng gã với Tô Chí Kiên không cùng phe suốt nhiều năm, nhưng nếu Đặng Trọng Hòa biểu hiện quá mức cũng không khỏi bị người khác lên án là không có lòng bao dung. Gã chỉ đại diện cho Chính quyền, làm việc cũng có Tô Chí Kiên làm trợ thủ mà.
Lưu Vĩ Hồng thì khác, xét về cấp bậc thì hắn cùng cấp Cục phó với Tô Chí Kiên. Vì việc mỏ than Ti Châu, Tô Chí Kiên công nhiên làm thẻ, cản người ta một tháng, khiến Lưu Vĩ Hồng rất căm tức, nếu lúc này không hung hăng xuống tay thì đã không thành danh “Trưởng ban Lưu hiếu chiến”.
Từ Văn Hạo đứng dậy rất đúng lúc, ủng hộ Lưu Vĩ Hồng.
Lần điều chỉnh cán bộ này, Từ Văn Hạo hạ quyết tâm phải chọn hẳn một phía. Nếu Mộ Tân Dân không trượng nghĩa thì Từ Văn Hạo tất nhiên phải chọn liên minh Đặng Trọng Hòa – Lưu Vĩ Hồng để các bên cùng có lợi.
Chu Vân Đan nói:
- Ừ, đề nghị của Phó bí thư Từ và trưởng ban Lưu tôi thấy cũng rất có lý. Nếu suy nghĩ trên phương diện này, tôi cảm thấy đồng chí Ngô Đống lại thích hợp hơn Liễu Thụ Lâm. Đồng chí ấy là Trưởng phòng than đá, việc xây dựng mỏ than lại càng quen thuộc hơn Liễu Thụ Lâm.
Chu Vân Đan dù sao cũng không giống bình thường, cựu Trưởng ban Tổ chức cán bộ hiểu rất rõ đạo lý gậy ông đập lưng ông.
Gã không có thành kiến gì với Ngô Đống, nhưng không mong nhìn thấy hành vi “tạo phản” của Ngô Đống. Người này “tạo phản” cũng nhanh quá. Lưu Vĩ Hồng lên làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ lập tức không thể nhịn nổi nữa. Những kẻ như vậy nên đập cho một đòn, không thì về sau lại càng lộn xộn hơn.
Lý Học Trí chậm rãi nói:
- Theo lý thuyết, Ngô Đống cũng là người thích hợp. Nhưng hiện tại toàn huyện đang triển khai hoạt động kiểm tra an toàn sản xuất trong khu mỏ. Trên thực tế Ngô Đống là người phụ trách, lúc này rút ông ta ra thì rất không thích hợp. Vẫn là Liễu Thụ Lâm tốt hơn.
Mộ Tân Dân lại nhíu mày thêm chút nữa.
Xem ra Đặng Trọng Hòa, Từ Văn Hạo, Lý Học Trí và Lưu Vĩ Hồng đã hạ quyết tâm cùng tiến cùng lui, ít nhất là trong phiên họp điều chỉnh cán bộ thế này. Đặng Trọng Hòa, Lý Học Trí và Lưu Vĩ Hồng liên kết thì Mộ Tân Dân có thể hiểu được, còn thái độ của Từ Văn Hạo thì vẫn không nhất định. Có lẽ lần này ông ta có thể liên kết với Đặng Trọng Hòa, sau đó có thể thay đổi, quan trọng là có liên quan đến quyền lợi của ông ta hay không.
Nếu muốn sau này tiếp tục duy trì được vị thế, Từ Văn Hạo nhất định phải nghĩ cách tranh thủ mới được, cho dù lôi kéo không được, ít nhất cũng phải duy trì thế trung lập. Còn lần này muốn tranh thủ cũng không được rồi. Nhưng ít nhất cũng không cần đắc tội với ông ta, bằng không về sau lại khó tranh thủ hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Mộ Tân Dân quyết định nhượng bộ, nếu hoàn toàn đắc tội với Tô Chí Kiên cũng không sao. Một Phi ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch huyện và Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, bên nào nặng bên nào nhẹ, Mộ Tân Dân hiểu rất rõ. Hơn nữa, cho dù lần này đắc tội với Tô Chí Kiên thì Tô Chí Kiên cũng không còn lựa chọn nào khác. Chẳng lẽ gã ta còn có thể dựa vào Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng? Nếu có muốn cũng phải đợi Chủ tịch huyện Đặng và Trưởng ban Lưu đồng ý nhận mới được.
Nhưng trước khi nhượng bộ, Mộ Tân Dân cũng không quên khinh bỉ Đặng Trọng Hòa một phen, ngay lập tức cố gắng dẹp bỏ nét cười cứng đơ, chuyển sang nói với Đặng Trọng Hòa:
- Chủ tịch huyện Đặng, ý kiến của anh thế nào?
Đặng Trọng Hòa tuy trong lòng rất ngán ngẩm nhưng cũng không còn cách nào khác. Không ai quy định chỉ có gã ngán ngẩm Mộ Tân Dân mà Mộ Tân Dân không thể ngán ngẩm gã. Đương nhiên, cho dù Mộ Tân Dân có hỏi thì Đặng Trọng Hòa cũng có quyền bỏ phiếu. Nhưng Đặng Trọng Hòa không định bỏ phiếu, mâu thuẫn giữa gã và Tô Chí Kiên không phải mới một hai ngày, ai ai cũng biết, không cần thiết phải giả vờ.
- Ừ, tôi thấy đề nghị của Trưởng ban Lưu khả thi. Đồng chí Liễu Thụ Lâm chủ trì Ủy ban nhân dân khu Giáp Sơn là đã chọn được người thích hợp.
Đặng Trọng Hòa gọn gàng dứt khoát bày tỏ thái độ.
Mộ Tân Dân nói:
- Vậy là được rồi, Đặng Trọng Hòa là chủ quản trong công tác xây dựng kinh tế, nếu anh cảm thấy đề nghị của đồng chí Lưu Vĩ Hồng khả thi, thì cứ dựa theo ý kiến của Chủ tịch Đặng mà xử lý.
Lưu Vĩ Hồng âm thầm lắc đầu.
Mộ Tân Dân không phóng khoáng, nhượng bộ cũng chẳng hào phóng, dường như sợ Tô Chí Kiên trách tội y, nhất định phải đem tội danh đó gán lên người Lưu Vĩ Hồng và Đặng Trọng Hòa, để có thể làm giảm bớt một chút.
Nhưng dù thế nào ý định của Mộ Tân Dân cũng đã thay đổi, mục đích của Lưu Vĩ Hồng đã đạt được. Hoàn toàn nắm Tô Chí Kiên trong lòng bàn tay, có lẽ uy tín của Trưởng ban Lưu có thể nhanh chóng nổi lên. Vốn dĩ uy vọng của Lưu Vĩ Hồng trong đám cán bộ ở Giáp Sơn không hề thấp.
Sau đó, Lưu Vĩ Hồng không thể phát biểu thêm nữa, bèn chắp tay nhượng quyền chủ động.
Điều chỉnh cán bộ lần này, mục đích của Lưu Vĩ Hồng quá rõ ràng, chính là bảo vệ Long Hoa, điều động Liễu Thụ Lâm, đây là điểm mấu chốt không thể để mất được. Bảo vệ Long Hoa thành công, có thể hoàn toàn chia rẽ Mễ Phượng Kiều và Mễ Hiền Hoa, khiến Mễ Hiền Hoa không thể kết hợp thế lực của người nhà họ Mễ với nhau.Tùy tùng của Mễ Khắc Lương trước kia, ít nhất một phần sẽ tiếp tục đi theo Long Hoa. Lưu Vĩ Hồng đã xem xét thế lực của họ. Hơn nữa huyện Lâm Khánh là nơi hẻo lánh lạc hậu, thế lực họ tộc thường ngự trị và nảy sinh rất nhiều sự vụ bên trong, còn có thể phát huy ảnh hưởng khá lớn.
Giống như hai triều Minh, Thanh, nhìn như các quan lớn đương triều, nhưng thực tế lũng đoạn ở các nơi. Tấm biển sư gia Thiệu Hưng từ từ hạ xuống, hình thành một mạng lưới quan hệ khổng lồ. Họ không được triều đình xem trọng nhưng lại có thể nắm giữ dân chúng.
Phân hóa thế lực nhà họ Mễ, ít nhất là lực lượng sau này để tránh cho mình sau này gặp rắc rối to.
Ngoại trừ Long Hoa và Liễu Thụ Lâm, việc điều chỉnh các cán bộ khác Lưu Vĩ Hồng cũng không định phát biểu gì nhiều. Dù sao hắn vừa mới nhậm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ, cũng không quen thuộc lắm với toàn thể cán bộ trong huyện. Trong việc khảo sát cán bộ, Lưu Vĩ Hồng biết được nhiều ý kiến phản đối điều nhiệm, chưa kể còn thái độ nữa. Phái biểu lung tung, đôi khi nói quá mức cần thiết, ngược lại cũng có khả năng mất đi quyền phát biểu. Thử nghĩ đa số đề nghị của anh đều bị phủ quyết, về sau có việc gì, người ta sẽ không cần hỏi anh nữa.
Nhưng không khí phòng họp không vì Lưu Vĩ Hồng rút lui mà trở nên ôn hòa hơn, vẫn vô cùng sôi nổi. Cái gọi là điều chỉnh cán bộ thật ra là một quá trình tái phân phối lợi ích. Mộ Tân Dân, Đặng Trọng Hòa, Lý Học Trí, Từ Văn Hạo, Chu Vân Đan, Mễ Hiền Hoa đều ngang nhau, không tranh chấp là không có khả năng. Vào thời điểm thích hợp. Lưu Vĩ Hồng sẽ tỏ vẻ ủng hộ đồng minh một chút, nhưng không hề đóng vai chính.
Hội nghị này khai mạc lúc tám giờ ba mươi, ước chừng họp đến hơn mười một giờ mới được một phần. Trên cơ bản, mọi người xem như tranh giành theo nhu cầu, muốn tranh thủ vị trí, tranh thủ đến tám chín phần mười, nếu tranh thủ được thì có thể nói là rất vui mừng. Một bộ máy đoàn kết thì nên như thế.
- Nếu ý kiến mọi người về cơ bản đã thống nhất, vậy buổi chiều mời mọi người dự họp Hội nghị thường vụ để chính thức thảo luận.