Chương 697: Công tác nhất định là phải có trách nhiệm.
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen.com
Vị trí ủy viên thường vụ Thành ủy của Quách Lệ Hồng vẫn được để trống, vô luận Tào Chấn Khởi hay là Tống Hiểu Vệ, đều không nghĩ qua Lưu Vĩ Hồng có thể nhúng tay vào. Bất quá Lưu Vĩ Hồng lại thông qua cánh tay của Chu Kiến Quốc. Thời gian Tào Chấn Khởi tìm Chu Kiến Quốc nghe ngóng thông tin, Chu Kiến Quốc nói ngắn gọn, vì đẩy mạnh sự phát triển nền kinh tế ở thành phố Hạo Dương, cho nên cần phải nhanh chóng tăng cường lực lượng của Ủy ban nhân dân thành phố. Dựa theo lời hậu thế nói mà xét, thì đó chính là phải tăng cường quyền phát ngôn của ủy ban nhân dân thành phố.
Cái gọi là tăng cường lực lượng, không phải lại tuyển thêm người. Hội đồng nhân dân thành phố Hạo Dương, đã có tám vị phó chủ tịch, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy là hơi quá nhiều rồi. Chưa chắc có nhiều người thì lực lượng đã mạnh, ở một vài thời điểm, càng nhiều người sẽ càng phát sinh ra lắm chuyện bất ổn. Thời đại internet trong thế kỷ 21, có một câu nói như thế này, “không sợ không có đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội của mình giống như heo mà thôi.”
Những lời này dùng để miêu tả hình tượng của hai mẹ con Quách Lệ Hồng, cũng là chính xác nhất. Nếu không phải vì hai mẹ con dở hơi này, Tào Chấn Khởi làm sao sẽ rơi vào hoàn cảnh bị động như thế này?
Chu Kiến Quốc đưa tay ra, nhân số ủy viên thường vụ trong Ủy ban nhân dân thành phố Hạo Dương, hẳn là sẽ tăng lên.
Tổng cộng là mười một vị ủy viên, Ủy ban nhân dân thành phố chiếm lấy 3 người, cái này cũng không tính là quá nhiều.
Tào Chấn Khởi tự nhiên sẽ không bỏ mặc làm ngơ, mà lập tức phản đối, lý do là xưa nay không có tiền lệ như vậy. Lúc đó Đảng- Chính ở riêng còn chưa mười phần rõ ràng, ở dưới điều kiện tiên quyết là do Đảng ủy quản lý hết thảy mọi chuyện, hiếm khi có một bộ máy thường ủy của một thành phố cấp Huyện, bên trong Hội đồng nhân dân lại được phân phối ba người.
Nếu Chu Kiến Quốc kiên trì cách an bài như vậy, thì lúc xử lý Đoạn Bảo Thành và Vương Ninh, chủ yếu sẽ lấy ý kiến của Tào Chấn Khởi làm chính, Chu Kiến Quốc sẽ tận lực phối hợp cùng Tào bí thư.
Cuối cùng, Tào Chấn Khởi cũng đáp ứng yêu cầu của Chu Kiến Quốc, đem cái ghế trống Phó bí thư Thành ủy, giao cho Lý Đại Quần. Lý Đại Quần tuy rằng cũng chưa phải là nhân mã của Tống Hiểu Vệ, mà tựa hồ cùng Uyển Trung Hưng bí thư thành ủy tiền nhiệm, còn lui tới thường xuyên khăng khít hơn nhiều. Dù sao, tính độc lập của Ủy ban kỷ luật kiểm tra vẫn tương đối mạnh. Bí thư Ủy ban kỷ luật kiểm tra, Trương Bình An đối với Lý Đại Quần, có lực ảnh hưởng không nhỏ chút nào. Coi như không thể bảo chứng Lý Đại Quần nhất định sẽ nghiêng về phía Tống Hiểu Vệ, nhưng cũng đảm bảo hắn sẽ không có khuynh hướng nghiêng về bên phía Lưu Vĩ Hồng.
Bản thân Chu Kiến Quốc cũng không có “lòng tham không đáy”.
Ủy ban nhân dân thành phố có ba người trong Thường ủy, nếu tất cả đều là nhân mã của Lưu Vĩ Hồng, thì Lưu Vĩ Hồng sẽ nắm chặt ủy ban nhân dân thành phố ở trong tay, đồng thời cũng đạt tới trình độ “nhất ngôn cửu đỉnh” rồi.
Đương nhiên, Chu Kiến Quốc nói ra người được chọn làm tân ủy viên thường vụ Thành ủy, là Phiền Quốc Sinh, cũng là một trong những nguyên nhân để cho Tào Chấn Khởi đáp ứng. Năm nay Phiền Quốc Sinh đã bước sang tuổi thứ 61 rồi, nhiều nhất cũng chỉ ngồi ở trên vị trí ủy viên thường vụ Thành ủy này khoảng chừng hơn một năm thời gian nữa mà thôi. Đến sang năm, Phiền Quốc Sinh nghỉ hưu, thì “vận mệnh chính trị” của thành phố Hạo Dương, thậm chí là cả Địa khu Hạo Dương, cùng hiện tại sẽ có rất nhiều điểm bất đồng!
Nhưng kể từ đó, địa vị cường thế của Lưu Vĩ Hồng ở trong Ủy ban nhân dân thành phố, cũng nổi bật không cần phải nghi ngờ. Trong sáu vị phó chủ tịch khác, Vương Thụ Quốc đã quyết tâm đi theo Lưu Vĩ Hồng, còn Chu Kỳ Phượng thì trong lòng đang run sợ, mỗi ngày đều hoảng loạn không chịu nổi, càng sẽ không có khả năng đối nghịch cùng với Lưu Vĩ Hồng. Bốn vị còn lại, trong lòng đều có tính toán riêng, nhưng liệu sẽ có người dám chống đối lại Lưu chủ tịch hay sao?
Ít nhất ở Ủy ban nhân dân thành phố, mệnh lệnh chính sách của Lưu Vĩ Hồng đưa ra, ngày sau cũng sẽ không gặp phải cái trở ngại như hồi mới đến nhậm chức nữa rồi.
Khi thay đổi nhân viên cán bộ trong bộ máy Thành ủy, thì báo cáo điều tra mới của Thành ủy Hạo Dương, cũng đã được Tống Hiểu Vệ cùng Lưu Vĩ Hồng liên hợp ký tên, rồi đưa lên cơ quan hành chính Địa ủy Hạo Dương.
Báo cáo điều tra mới, nhận định rằng vụ tai nạn ở quặng mỏ số 72 của mỏ than Hồng Kỳ, nguyên nhân chủ yếu là sự cố ngoài ý muốn. Khu vực khai thác giếng mỏ số 3, điều kiện địa chất phức tạp, mà trang bị thăm dò địa chất của mỏ than Hồng Kỳ đã quá lạc hậu, nên rất khó dựa vào những trang thiết bị này, để phát hiện ra hướng đi của mạch nước ngầm trong đường sông. Vì vậy, trong lúc thao tác điều chỉnh các trang thiết bị mới, đã xảy ra sự cố tràn nước.
Báo cáo điều tra này, nội dung cơ bản cùng báo cáo điều tra lúc trước không khác nhau bao nhiêu, nhưng trên mặt kết luận thì lại hoàn toàn bất đồng. Cơ quan hành chính Địa ủy rất nhanh đã có phúc đáp, là tán thành kết luận của văn bản báo cáo điều tra. Đồng thời, mời Ủy ban nhân dân thành phố Hạo Dương, hãy thận trọng nghiên cứu và xử lý những đối tượng phải chịu trách nhiệm ở trong chuyện này.
Hay nói theo cách khác, quyết định xử phạt đối với Lưu Vĩ Hồng cùng cán bộ lãnh đạo của thành phố, trên thực tế là đã được hủy bỏ rồi.
Nếu đã không xử phạt, thì tư cách đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc của Lưu Vĩ Hồng, tự nhiên là cũng vững vàng, không có người nào dám nghi ngờ chuyện này thêm nữa. Nền kinh tế ở khu Giáp Sơn đã phát triển nhảy vọt, người đặt nền móng cho chuyện này là chủ tịch chưa quá hai mươi năm tuổi, Lưu Vĩ Hồng khắp nơi đều thể hiện ra năng lực bất phàm. Cán bộ Đảng viên như thế, quả thực đúng là không giống như các vị đại biểu bình thường khác.
Ván cờ này, có kết cục như vậy, bất luận kẻ nào đều chưa từng nghĩ đến.
Khó trách Lưu Vĩ Hồng luôn tính trước kỹ càng như vậy. Đầu óc của người ta, quả thực là không hề tầm thường chút nào!
Sau khi giới thiệu qua về tình huống cơ bản của Hùng Quang Vinh xong, Lưu Vĩ Hồng lại đích thân giới thiệu các vị cán bộ đang ngồi ở đây cho Hùng Quang Vinh. Hùng Quang Vinh tươi cười chân thành, đồng thời cũng khẽ gật đầu làm lễ một cái.
- Ha ha, đồng chí Quang Vinh, có một vị này, cũng không cần tôi phải giới thiệu nữa rồi. Đó là cục trưởng Cục tài chính, Mao Lăng, bộ hạ cũ của anh đó!
Lưu Vĩ Hồng chỉ về phía một vị cán bộ trẻ tuổi, đang ngồi tại hàng ghế cuối cùng ở trên bàn hội nghị, cười nói.
Mao Lăng cũng là khuôn mặt mới của hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thành phố lần này.
Chu Bằng Cử bị Ủy ban kỷ luật kiểm tra dẫn đi hiệp trợ điều tra ngày thứ ba, thì cục trưởng Cục tài chính thành phố Hạo Dương, Lý Thanh Mai cũng bị Ủy ban kỷ luật kiểm tra dẫn đi điều tra. Trong lúc đó, Thành ủy liền phát ra thông cáo bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, đó là miễn nhiệm chức vụ cục trưởng Cục tài chính thành phố của Lý Thanh Mai, đồng thời bổ nhiệm Mao Lăng làm cục trưởng Cục tài chính của thành phố Hạo Dương!
Lần này, Tống Hiểu Vệ cũng rất sảng khoái, không hề có....ý tứ gây khó dễ chút nào.
Nghe Lưu Vĩ Hồng giới thiệu xong, trong mắt những vị cán bộ đang tham dự hội nghị, liền cực nhanh thoáng hiện lên một tia thần sắc cổ quái.
Điều này, cũng là biểu thị, Lưu Vĩ Hồng đương trường nói trắng ra, cho mọi người biết, Mao Lăng chính là thân tín của ta!
Mặc dù sự thật đúng là như thế, nhưng chủ tịch đại nhân ngươi cũng không cần phải nói trắng ra khỏi miệng như vậy chứ. Thực chẳng biết kiêng nể gì!
Chỉ một câu nói như thế, mà Lưu Vĩ Hồng đã biểu hiện ra cường thế của mình rồi. Chẳng quản ngươi vui hay là không vui, chủ tịch đại nhân ta không thèm quan tâm!
Đúng thực, là Lưu Vĩ Hồng không quan tâm nhiều lắm. Hắn đang cần thời gian, đẩy mạnh tiến độ, đem nền kinh tế của thành phố Hạo Dương phát triển nhảy vọt, làm cho tất cả mọi người đều sống sung túc, đây mới chính là mục tiêu của Lưu Vĩ Hồng. Vì đạt tới cái mục tiêu này, cho nên Lưu Vĩ Hồng cũng chẳng thèm quan tâm người khác ở sau lưng mình nói như thế nào.
Nhưng thật ra, Hùng Quang Vinh lại khá quy củ, vẫn hướng Mao Lăng gật đầu làm lễ, không có đặc biệt tỏ vẻ gì cả. Mao Lăng đồng dạng cũng giữ đúng quy củ, không dám vì được cưng chiều mà tỏ ra vẻ kiêu ngạo.
Hai vị này, coi như là tinh thông quy tắc trong giới quan trường.
Lưu chủ tịch có thể không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác. Nhưng bọn hắn thì còn chưa đạt tới mức uy vọng như vậy đâu.
Giữa song phương, thực sự là cách biệt rất lớn.
Chỉ khi nắm giữ quyền lực tuyệt đối, “chân lý” tuyệt đối, thì anh mới có tư cách, muốn nói cái gì thì nói như vậy được.
Sau khi đã giới thiệu tất cả xong xuôi, Lưu Vĩ Hồng mới mỉm cười nói:
- Đồng chí Quang Vinh, ngày đầu tiên nhậm chức, hãy nói vài lời cho mọi người nghe đi.
Hùng Quang Vinh vội vàng gật đầu, nói:
- Được, chủ tịch...Các đồng chí, con người của tôi, có thể mọi người đều đã biết rồi, xuất thân từ dưới cơ sở, thời gian công tác ở dưới Khu rất lâu, không quen nói chuyện đạo lý lớn, tôi chỉ biết lấy cứng đối cứng mà thôi. Nhưng sau khi đi theo Lưu chủ tịch hai ba năm, tôi cũng đã học được một chút kiến thức, đó chính là khi làm chuyện gì thì nhất định phải có trách nhiệm, tận tâm tận lực. Trước kia Lưu chủ tịch công tác ở khu Giáp Sơn, huyện Lâm Khánh, chỉ trong vòng mấy tháng, mà khu đã phát triển nhảy vọt. Lưu chủ tịch không phải là người ở khu Giáp Sơn, tôi mới là người địa phương sinh ra và lớn lên ở khu Giáp Sơn, nhưng những chuyện anh ấy làm được trong vòng mấy tháng, mà tôi làm khu trưởng trong vài năm, lại không thể làm được. Các đồng chí, thực là hổ thẹn ah! Đây chính là sự bất đồng! Lưu chủ tịch đối với công tác không chỉ tận tâm mà còn rất có trách nhiệm, thường xuyên chỉ dạy mỗi một cán bộ ở khu Giáp Sơn chúng tôi ah! Biên hóa của khu Giáp Sơn trong vòng hai năm qua, Nhật Báo Sở Nam cũng đưa tin, chỉ trong vòng hai năm thời gian, nguồn tài chính thu vào đã gia tăng gấp tám mươi lần, thu nhập của mỗi đầu ngươi cũng tăng lên gấp mười mấy lần. Vì sao có thể làm được như vậy? Cũng là bởi vì có người lãnh đạo tài giỏi mà thôi. Đúng như lời Lưu chủ tịch nói, nhóm cán bộ chúng ta phải cam đoan liên tục đẩy mạnh phát triển nền kinh tế cơ bản. Cho nên, tôi cũng không có quá nhiều lời muốn nói. Ở dưới công tác lãnh đạo của Lưu chủ tịch, anh có thể sẽ có khuyết điểm....mỗi người đều sẽ có khuyết điểm riêng, chẳng ai là người hoàn mỹ cả.....Nhưng anh không thể không cố gắng công tác, không thể mặc kệ công tác bản chức của mình được. Chính mình phải yêu cầu bản thân mình làm như vậy, cũng nhờ các đồng chí xung quanh tiên hành giám sát đối với bản thân mình. Chỉ có như vậy, thì nền kinh tế của Hạo Dương chúng ta mới phát triển nhanh chóng, mới có thể thực hiện được mục tiêu dân giàu nước mạnh! Lời của tôi đến đây đã hết! Cám ơn mọi người đã lắng nghe!
Lúc này, trong phòng hội nghị, liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Hùng Quang Vinh nói như này, ở dưới tai người không rõ nội tình nghe, quả thực chính là ngang nhiên vỗ mông ngựa Lưu Vĩ Hồng, “cực kỳ vô sỉ”. Nhưng hôm nay, mỗi vị cán bộ đang ngồi ở đây, lại không hề cho là như vậy.
Đúng như Hùng Quang Vinh nói, mỗi người, ngay cả Lưu Vĩ Hồng ở bên trong, đều sẽ phải có khuyết điểm, nhưng Lưu Vĩ Hồng luôn tận tâm có trách nhiệm với công tác, cũng là điều không cần phải nghi ngờ. Tám ngày thời gian, chạy đi thăm 57 ngôi trường trung học, tiểu học ở vùng núi xa xôi hẻo lánh, quay trở về bãi chức xử phạt chủ nhiệm Giáo Ủy thành phố. Chuyện này trừ bỏ Lưu Vĩ Hồng, thì ở trong lịch sử thành phố Hạo Dương, đều chưa từng có bất kỳ một vị chủ tịch thành phố nào làm qua như thế.
Hiện giờ, một vị Phó chủ tịch thường trực đã thụ sâu ảnh hưởng của Lưu Vĩ Hồng, thế nên tác phong làm việc ngày sau của Ủy ban nhân dân thành phố Hạo Dương, quả thực là sẽ có thay đổi rất lớn, một ít chuyển biến hữu ích, là có thể hy vọng rồi.