Sau khi hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thành phố Hạo Dương kết thúc, vốn Lưu Vĩ Hồng định mời Hùng Quang Vinh đến văn phòng làm việc của mình ngồi nói chuyện một lúc, thương lượng an bài công tác đoạn thời gian sắp tới. Không ngờ Phó chủ tịch Lý Tác Thư đã đi tới trước, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười khoa trương, thậm chí là có vẻ như đang lấy lòng.
Cái này ở trước đây, là phi thường hiếm thấy.
Lý Tác Thư coi như giáp mặt với Bí thư thành ủy Tống Hiểu Vệ, thì cũng không có bày ra nụ cười sáng lạn đến mức như thế này.
Thật sự mà nói, thì ở trong lòng của vị Phó chủ tịch này, uy vọng của Lưu Vĩ Hồng cũng đã vượt xa Tống Hiểu Vệ rồi. Trong lúc bất tri giác, dường như còn đem Lưu Vĩ Hồng trở thành nhân vật số một ở thành phố Hạo Dương bình thường.
Một người có thể đánh đổ bí thư Chính Pháp Ủy, phó chủ tịch thường trực, chị vợ của bí thư Địa ủy, chẳng nhẽ lại không làm cho người ta kính sợ có thừa được hay sao?
- Chủ tịch, hiện tại anh có thời gian rảnh rỗi hay không? Tôi có chút công tác muốn báo cáo với anh!
Lý Tác Thư đã hơn năm chục tuổi, niên kỷ so với Lưu Vĩ Hồng không chỉ nhiều hơn gấp đôi, nhưng lúc này lại sử dụng ngữ khí cung kính như vậy thì thực là quái lạ.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp:
- Được, mời đồng chí Tác Thư cùng đi tới văn phòng làm việc của tôi nhé.
- À, vậy thì thật tốt quá....
Lý Tác Thư liên tục gật đầu, gắt gao bám theo phía sau của Lưu Vĩ Hồng.
- Chủ tịch, tôi không có quấy rầy anh đó chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười đáp:
- Đồng chí Tác Thư nói cái gì vậy. Đang trong giờ làm việc, muốn nghiên cứu thảo luận công việc, đương nhiên là hợp quy củ rồi. Làm sao lại nói là quấy rầy hay không đây chứ?
Kỳ thật đây cũng là kết quả mà Lưu Vĩ Hồng không muốn nhìn thấy nhất. Hiện giờ, hắn có thể nói là cường thế cực điểm, phỏng chừng ở trong Ủy ban nhân dân này, vô luận hắn nói cái gì, thì toàn bộ nhân viên cấp dưới đều sẽ chấp hành vô điều kiện, tuyệt đối sẽ không có nửa lời phản đối. Tình huống như thế, lợi và hại đều sẽ có.
Mặt lợi thế, đương nhiên là chính sách phát triển kinh tế do hắn chế định, sẽ thuận lợi thông qua, được quán triệt chắc chắn, mức độ phiền phức sẽ giảm xuống đến mức thấp nhất. Mặt bất lợi, thì đó chính là không có người nào dám phát biểu ý kiến của mình ra ở trước mặt hắn. Tuy rằng Lưu Vĩ Hồng có lợi thế biết trước tương lai hai mươi năm, nhưng cũng không dám cam đoan, mỗi một cái quyết định của mình, đều sẽ chuẩn xác không lầm. Sai lầm khẳng định cũng sẽ phát sinh. Nếu mọi người không dám bày tỏ quan điểm, không dám vạch trần ra sai lầm của hắn, vậy thì đối với công tác cũng không có hữu ích gì cả.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng hiểu rõ ràng, muốn thay đổi cái loại tình huống này, còn cần phải có thêm một chút thời gian nữa. Trước mắt chỉ có thể lọi dụng uy vọng cực cao của mình, thi hành một số chính sách quy hoạch, đẩy mạnh sự phát triển của nền kinh tế ở thành phố Hạo Dương. Chờ qua thêm một khoảng thời gian nữa, hẳn là sẽ nảy sinh ra một chút biến hóa. Ít nhất Hùng Quang Vinh có thể sẽ là người đầu tiên hướng mình nói ra ý kiến.
Lúc này, thoạt nhìn Lý Tác Thư còn có điểm ngượng ngùng, tựa hồ đang cố gắng làm cho mình khôi phục một chút thái độ nghiêm túc, nhưng bất kể như thế nào cũng khó mà làm được. Mỗi khi ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, thần kinh cười liền giống như bị cố định ở cung độ nào đó, rất khó thay đổi. Cái loại diễn cảm “quỷ dị” này, ở trên con đường làm quan của Lý Tác Thư, vẫn là hiếm khi xuất hiện qua.
Hai người bước đến văn phòng chủ tịch, Lưu Vĩ Hồng rất nhiệt tình mời Lý Tác Thư ngồi xuống ghế sa-lon ở trước bàn tiếp khách. Theo sau, phân phó Hướng Vân rót nước trà cho Lý Tác Thư.
Sau khi Hướng Vân lui ra ngoài, Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười hỏi:
- Đồng chí Tác Thư, có công tác gì muốn thương lượng, xin mời nói!
- Chủ tịch, là như vầy...Trong khoảng thời gian này, các đồng chí trong hệ thống pháp luật, đang tiến hành chỉnh đốn trị an của cả thành phố, vây bắt được rất nhiều phần tử phạm tội, mỗi ngày mỗi đêm đều làm không ngừng, đã muốn hai ba tháng trời rồi, công tác phi thường vất vả. Hiện giờ đúng là khoảng thời gian thời tiết nóng bức nhất trong năm, anh xem có cần thiết phải tiến hành hỏi thăm an ủi các đồng chí ở bên phía cơ quan Chính Pháp một lần hay không?
Lý Tác Thư cẩn thận nói, ý vị xin chỉ thị là mười phần rõ ràng.
Bà là phó chủ tịch thành phố, được phân công quản lý công tác Chính trị và pháp luật, mặc dù đa số thời điểm đều là hữu danh vô thực, nhưng khi đưa ra những đề nghị như thế này, coi như cũng là chuyện tình nằm trong phạm vi bổn phận công tác.
Lưu Vĩ Hồng lập tức nói:
- Đúng đúng, đề nghị này của đồng chí Tác Thư phi thường hữu lý, là tôi đã sơ suất rồi. Chuyện an ủi này, có thể tiến hành ngay lập tức. Mời đồng chí Tác Thư đưa ra an bài cụ thể, chúng ta sẽ cùng nhau đi làm công tác an ủi.
Nghe vậy, Lý Tác Thư liền lộ ra vẻ mặt phi thường cao hứng, luôn miệng nói:
- Thật tốt quá, tôi sẽ đi an bài xuống dưới ngay lập tức.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Đồng chí Tác Thư, đề nghị hay như vậy, sau này phải đề xuất thường xuyên đó nhé. Đôi lúc tôi có rất nhiều công tác, cho nên một số công việc cũng dễ dàng sơ suất, sau này còn phải nhờ vào các đồng chí nhắc nhở nhiều hơn nữa ah!
- Chủ tịch đã khiêm nhường rồi. Lúc trước ở trong hội nghị nói đến chuyện tình thị trường chứng khoán mất giá, chúng tôi đều tràn đầy cảm xúc à. Chủ tịch, chẳng những là người lãnh đạo trẻ tuổi nhất trong lịch sử thành phố Hạo Dương chúng ta, mà đối với công việc cũng có rất nhiều trách nhiệm, đáng để cho chúng tôi noi gương học tập. Chỉ cần mỗi cán bộ ở Hạo Dương chúng ta, có thể học tập được một phần mười thái độ làm việc của chủ tịch, thì mỗi hạng mục công tác của chúng ta, liền sẽ có những biến hóa nghiên trời lệch đất ah!
Lý Tác Thư vội vàng nói.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay, cười nói:
- Đồng chí Tác Thư, bà đánh giá tôi quá cao rồi, tôi không có hoàn mỹ như vậy đâu. Vừa rồi đồng chí Quang Vinh cũng đã nói, chẳng có người nào là hoàn mỹ cả, mỗi người đều sẽ có những khuyết điểm riêng. Hy vọng rằng, sau này đồng chí Tác Thư sẽ vạch ra nhiều khuyết điểm cùng chỗ sai lầm của tôi. Bản thân tôi luôn luôn hoan nghênh chuyện này.
- Được, nhất định....nhất định là như vậy....Chủ tịch, còn có một công tác nữa, tôi cũng muốn báo cáo với chủ tịch, chuyện này là có liên quan đến tôi. Mấy năm nay, tôi luôn kiêm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng trên thực tế, công tác hằng ngày của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, cơ bản đều là do đồng chí Uyển Hồng Thu an bài sắp xếp, tôi chỉ đứng ngoài trên danh nghĩa mà thôi. Chủ tịch cũng biết đó, công tác của tôi, cũng tương đối gấp gáp. Tôi muốn hướng chủ tịch, xin rút lui kiêm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, để an tâm làm tốt công tác bổn phận là phó chủ tịch thành phố, đồng thời cũng cấp cho một đồng chí khác có cơ hội rèn luyện. Hy vọng rằng chủ tịch sẽ chấp nhận điều thỉnh cầu này của tôi.
Lý Tác Thư lập tức đưa ra yêu cầu xin rút lui khỏi chức vụ đang kiêm nhiệm.
Chuyện này, tự nhiên cũng đã nằm trong dự liệu của Lưu Vĩ Hồng rồi.
Sắc mặt của Lưu Vĩ Hồng liền trở nên nghiêm túc, dù sao đây cũng là một cái vấn đề nghiêm túc. Trầm ngâm một lúc sau, Lưu Vĩ Hồng mới khẽ gật đầu, nói:
- Ưm, đồng chí Tác Thư nói cũng rất có đạo lý, tinh lực của mỗi người quả thực đều có hạn, nếu phân công quản lý nhiều việc, thì thực đúng là khó có thể chiếu cố hết được. Trên nguyên tắc, thì tôi cũng tán thành ý kiến của đồng chí, nhưng chuyện này vẫn còn cần phải bàn bạc cùng mọi người qua một chút....Chờ tới Hội nghị thường vụ lần sau, rồi sẽ thảo luận chuyện này nhé. Đến lúc đó sẽ mời đồng chí phát biểu chính thức.
Lúc này, Lý Tác Thư như vừa trút được gánh nặng, liên tục gật đầu đồng ý. Theo sau, Lý Tác Thư liền lễ phép cáo từ rời đi. Lưu Vĩ Hồng cũng đích thân đứng dậy đưa tiễn.
Lúc này, Hướng Vân cũng bước vào thu dọn bàn ghế, động tác có điểm chậm chạp.
Thấy vậy, Lưu Vĩ Hồng không khỏi cảm thấy buồn cười. Hướng Vân này, dù sao vẫn còn trẻ, muốn bảo trì bình thản khi đề cập đến tiền đồ của “bà xã” là không dễ dàng. Cho nên mới lộ ra cái tướng khó coi như vậy.
- Hướng Vân, cậu có thể có tiền đồ một chút hay không vậy?
Sau khi ngồi trở lại bàn công tác, Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười trêu chọc Hướng Vân một câu. Lúc này, tâm tình của Lưu chủ tịch đang rất tốt, tự nhiên là muốn cùng người thân cận nói giỡn dăm ba câu, để cho tâm tình thả lỏng xuống.
Hướng Vân biết suy nghĩ trong nội tâm của mình, đã bị Lưu Vĩ Hồng nhìn thấu rồi. Bất quá cũng không có đổ mồ hôi, mà gãi đầu, cười hắc hắc, bộ dáng thoạt nhìn tương đối là vô sỉ.
- Thật lòng mà nói, Uyển Hồng Thu trong khoảng thời gian này, công tác rất hiệu nghiệm, không hề kém hơn Vương Trác Lập chút nào. Nghe tôi nói này, cậu phải học tập bạn gái của mình nhiều hơn đấy.
Hướng Vân lại gãi đầu, cười nói:
- Đó là tự nhiên, người ta có một ông bố tốt, từ nhỏ đã bị ảnh hưởng không ít rồi.
Lưu Vĩ Hồng liền trừng mắt liếc hắn một cái, hơi có chút hơn giận không vui, nói:
- Đấy chỉ là cái cớ mà thôi. Theo tôi thấy thì, nếu cậu không tiến bộ hơn, thì suốt đời này đừng mong vượt qua nổi Uyển Hồng Thu. Mùi vị bị vợ quản, chẳng lẽ tốt lắm hay sao?
- Chủ tịch, tôi cũng có lòng cầu tiến! Tôi không thể bị bà xã ngăn chặn suốt đời được!
Lưu Vĩ Hồng hờ hững hỏi:
- Thực muốn cầu tiến hay sao?
- Đúng là muốn cầu tiến, xin chủ tịch hãy cho tôi một cái cơ hội!
Thân hình nhỏ nhắn của Hướng Vân càng thêm thẳng tắp, dường như đang muốn biểu thị lòng quyết tâm giống như lời nói của mình.
- Tốt lắm, vậy cho cậu đến xã Lương Thủy nhé!
Lưu Vĩ Hồng rít một hơi thuốc, trực tiếp nói.
Hướng Vân liền cười rộ lên.
- Cậu cười cái gì vậy?
Lưu Vĩ Hồng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Hướng Vân bình tĩnh nói:
- Chủ tịch, không dám dối gạt ngài, tôi thực muốn học tập theo ngài. Nếu cần phải đi rèn luyện, thì cũng phải đi rèn luyện ở địa phương hẻo lánh khó khăn nhất mới được. Tôi muốn học tập ngài, giống như thời gian ngài công tác ở khu Giáp Sơn ấy.
- Tốt, cậu đã chuẩn bị tâm lý này rồi, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa cả. Tôi cho cậu thời gian, tìm hiểu kỹ lưỡng tình huống ở xã Lương Thủy trước, sau đó báo cáo lại cho tôi biết, sau khi đến nhậm chức sẽ triển khai công tác như thế nào. Chỉ cần ý kiến của cậu có đạo lý, thì tôi sẽ để cho cậu đi. Nếu nói năng không ra trò, hoặc là không đúng trọng tâm, vậy thì cậu liền quay về đi, trước kia làm ở đâu thì quay về lại chỗ đó, đừng khiến cho tôi bị mất mặt!
Lưu Vĩ Hồng mang theo thần tình tươi cười, nhưng ý tứ trong lời nói, thì lại phi thường dễ hiểu.
- Dạ!
Hướng Vân thân mình đứng thẳng lên, kìm lòng không được hướng về phía Lưu Vĩ Hồng hơi khom lưng một cái, thần sắc rất là trang nghiêm.