Quan Gia

Chương 699: Chương 699: Trung thành.




Trong gian phòng kép lầu số hai của tòa nhà ở thường vụ thành ủy đang rất náo nhiệt, cả phòng đều là giọng Giáp Sơn.

Đây là nhà mới của thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Hùng Quang Vinh .

Bây giờ trong phòng khách có thể coi là khách quý chật nhà, mọi người vây quanh Lưu Vĩ Hồng thành một vòng quanh ghế sa lon. Hùng Quang Vinh cùng Mã Cát Xương, một trái một phải ngồi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng. Hạ Hàn, Mao Lăng, Trương Hiền Phúc, Liễu Tề, Cao Thần ngồi tản ra hai bên.

Trương Diệu Nga bận rộn rót trà, cắt dưa hấu cho mọi người.

Trương Diệu Nga nhìn qua càng mặn mà hơn trước, bầu ngực cao vút phập phồng qua là áo T-shirt trắng muốt, nhún nhảy theo từng động tác rất mê người.

Mọi người tự nhiên là mắt nhìn thẳng, đem hết toàn lực để tránh vật hấp dẫn kia.

Phi lễ chớ nhìn!

Đây là điểm mấu chốt căn bản .

Đám người Mã Cát Xương chạy từ Lâm Khánh tới đây để ăn mừng cho Hùng Quang Vinh. Cả đám vừa đập phá một bữa tại khách sạn Hạo Dương, dĩ nhiên là do Lưu Vĩ Hồng móc túi tiền.

Mọi người tựa hồ cũng thói quen móc túi hắn, không có chút nào “Xấu hổ”.

Ai kêu hắn có tiền, không làm thịt có mà ngu ngốc sao!

- Ai nha, Hùng Chủ tịch, chỉ có anh là hạnh phúc nhất. Gia đình mỹ mãn, vợ chồng ân ái, bây giờ lại làm cùng bí thư, cái này thật thống khoái!

Mã Cát Xương vỗ đầu nói vẻ cảm khái, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng lẫn hưng phấn.

- Ha ha, Cát Xương, anh cũng đừng hâm mộ tôi. Trước kia anh nằm mơ chắc cũng không nghĩ đến ngày hôm nay. Đường đường Phó Chủ tịch huyện rồi! chúc mừng chúc mừng, ha ha......

Hùng Quang Vinh tâm tình thống khoái, mới vừa rồi trong bữa tiệc uống nhiều mấy chén.

Hùng Quang Vinh dời huyện Lâm Khánh, bộ máy chính quyền Lâm Khánh dĩ nhiên sẽ phải điều chỉnh một thường vụ Phó Chủ tịch huyện khác. Mã Cát Xương bởi vì công lao xây dựng Giáp Sơn, quan thăng một cấp lên làm Phó Chủ tịch huyện Lâm Khánh. Khu ủy Phó bí thư Trương Hiền Phúc thứ tự nhận ca, đảm nhiệm Bí thư khu ủy khu Giáp Sơn. Mấy thuộc hạ di theo Lưu Vĩ Hồng cùng nhau “Giành chính quyền”, rất nhiều người chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã hoàn thành được bước tiến trước đây nằm mơ cũng không nghĩ tới. Ví dụ một người điển hình trẻ tuổi như Mao Lăng, bây giờ cũng là đường đường thành phố Cục trưởng Cục tài chính, cán bộ cấp Trưởng phòng.

Mã Cát Xương toét ra miệng rộng, cười ha hả nói:

- Hùng Chủ tịch nói thật đúng. Tôi tình nguyện được điều đến Hạo Dương làm Bí thư Khu ủy. Chỉ cần làm thủ hạ bí thư đó là thống khoái nói không ra lời, làm gì đều có sức mạnh. Bí thư, tôi cũng không phải là nịnh nọt anh, hoàn toàn phát ra từ nội tâm.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Lời này tôi tin.

Vừa nói, hắn vừa khẽ thở dài, tựa hồ cũng có chút cảm khái.

Có lẽ Mã Cát Xương đây là say rượu nói, ít nhiều gì có chút nịnh nọt nhưng trong lòng những bộ hạ cũ, sự trung thành là không thể hoài nghi. Hùng Quang Vinh, Mã Cát Xương đều vô cùng chất phác, không giống như những cán bộ cấp huyện bình thường khác. Giống như Hùng Quang Vinh mới vừa nói, nếu như không có Lưu Vĩ Hồng hắn từ trên trời giáng xuống công tác ở khu Giáp Sơn, Hùng Quang Vinh cũng tốt, Mã Cát Xương cũng tốt, đoán chừng hôm nay đều còn nằm ngốc ở Giáp Sơn không lý tưởng, thật sự nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, hai ba năm sau, liền có thể thăng tới Phó Chủ tịch thành phố Phó Chủ tịch huyện. Trong lịch sử Khu Giáp Sơn từ trước đến giờ còn chưa có một vị cán bộ cấp huyện nào.

Là Lưu Vĩ Hồng thay đổi hết thảy. Chẳng những thay đổi diện mạo Giáp Sơn mà còn thay đổi tư tưởng và tác phong công tác cán bộ Giáp Sơn, chỉ ra cho bọn họ con đường sáng, tiền trình rực rỡ.

Sự kính ngưỡng của cán bộ Giáp Sơn đối với Lưu Vĩ Hồng đều xuất phát từ nội tâm, không có chút nào giả bộ. Bọn họ làm thủ hạ hắn là một sự may mắn cho mỗi bản thân, nhưng cũng không thể không nói cũng là Lưu Vĩ Hồng may mắn.

Mã Cát Xương cảm động nói:

- Bí thư, nói thật, đi theo anh công tác thật là thống khoái. Cho dù làm gì thì có lo lắng hay khó khăn cũng đều không sợ. Kể từ sau khi anh rời Giáp Sơn, mỗi một ngày tôi đều rất khẩn trương, sợ làm sai công việc của anh để tạo thành tổn thất trong vùng thì thật là có lỗi. Bây giờ chức vụ thăng lên nhưng áp lực cũng rất lớn, không có người tâm phúc.

Lưu Vĩ Hồng vỗ nhẹ tay hắn:

- Cát Xương, không nên nói như vậy, chẳng qua tôi cũng chỉ ra cho các anh một phương hướng công tác. Công việc cụ thể thì các anh còn làm nhiều hơn tôi. Giáp Sơn có thể có hôm nay, chủ yếu cũng là nhờ các anh cực khổ. Bây giờ làm Phó Chủ tịch huyện, trọng trách nặng hơn . Bất quá Đặng bí thư, Lý Chủ tịch huyện cũng là lãnh đạo có thể tin cậy, đi theo bọn họ làm việc sẽ không phải chịu ấm ức. Tôi tin tưởng anh sẽ làm tốt công việc.

Hùng Quang Vinh nói:

- Đúng vậy, Cát Xương, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần nhớ kỹ lời dạy của bí thư, đem hết sức mình làm việc, vậy là được rồi. Bất kể tới chỗ nào cũng một lòng vì công việc là sẽ không sai.

Lưu Vĩ Hồng cảm thán:

- Quang Vinh nói rất có đạo lý.

- Nào, mọi người ăn dưa đi.

Trương Diệu Nga bưng một mâm lớn dưa hấu hồng ra, đều rất cẩn thận cắt thành miếng bé, trên đó cắm mười mấy cây tăm, một miếng vừa một ngụm rất dễ dàng.

Mã Cát Xương liền trêu ghẹo nói:

- Diệu Nga, trước kia cô vẫn ao ước muốn tới tới thành phố lớn, lần này được như ý nguyện. Xây dựng của Hạo Dương thì Lâm Khánh chúng ta không thể so sánh được. Nếu là sau này địa khu thăng lên thành phố thì chân chính là thành phố lớn rồi, chỉ sợ so với Đại Ninh, Hồng Dương cũng không kém.

Trương Diệu Nga tỉ mỉ dùng cây tăm đâm một miếng dưa hồng nhất đưa cho Lưu Vĩ Hồng, cười đáp:

- Đúng vậy. Hạo Dương bây giờ vẫn không thể so sánh với Đại Ninh hay Hồng Dương nhưng bọn họ lại không thể so với lãnh đạo chúng ta. Chỉ cần Lưu Chủ tịch còn đang ở Hạo Dương làm hai năm Chủ tịch thành phố, tôi dám khẳng định, Hạo Dương tuyệt đối có thể vượt qua Đại Ninh, Hồng Dương.

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha một tiếng:

- Chị dâu, chị quá khen rồi. Tôi cũng không phải là thần tiên, nào có lợi hại như vậy. Xây dựng thành phố là một công trình lớn mang tính tổng hợp, sao có thể chỉ dựa vào một người. Hạo Dương nếu muốn vượt qua Đại Ninh, cho dù mọi người cùng nhau cố gắng cũng phải một hai chục năm nữa, lại còn phải Đại Ninh dậm chân tại chỗ mới được.

Trương Diệu Nga thản nhiên cười, nói:

- Đại Ninh là lợi hại, nhưng bọn họ không có một Chủ tịch thành phố như anh, đây chính là khác nhau. Đáng tiếc Hạo Dương quá nhỏ, nước quá cạn, không thể nào lâu dài lưu lại chân long. Nếu không, dưới sự lãnh đạo của Lưu Chủ tịch, tôi thấy muốn vượt qua Đại Ninh không quá mười năm. Trương Diệu Nga tôi mặc dù là nữ nhưng tôi xem báo thấy không có Chủ tịch thành phố nào về phương diện phát triển kinh tế có thể so sánh được với Lưu Chủ tịch của chúng ta. Điểm này tôi dám cam đoan!

Trương Diệu Nga không hổ là làm phó giám đốc công ty tiêu thụ nông sản ngoại thương, trải qua mấy năm lăn lộn, mồm miệng càng biết ăn nói. Hết lần này tới lần khác nàng nói như thật, làm người ta rất khó hoài nghi sự “chân thành”.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Chị dâu, tài nghệ nói chuyện của chị càng ngày càng cao. Những khách thương chắc cũng bị chị lừa hết.

Trương Diệu Nga cười hì hì nói:

- Tôi không lừa dối bọn họ, chỉ cần bọn họ chịu biết điều một chút bỏ tiền mua nông sản của chúng ta là được. Bây giờ con đường tiêu thụ nông sản của Lâm Khánh rất rộng, thịt heo Giáp Sơn đã ký hợp đồng cung ứng lâu dài với Lĩnh Nam. Cho dù sản lượng nhiều hơn thì bọn họ vẫn đáp ứng.

Được một cơ hội như vậy, Trương giám đốc tự nhiên cũng muốn bày tỏ công lao một phen.

Phụ nữ mà, luôn luôn có một chút lòng hư vinh như vậy.

Huống chi lại bày tỏ trước mặt lãnh đạo mà mình kính ngưỡng, vậy thì càng phải biểu hiện thêm.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu:

- Cái này cũng rất tốt, mở ra con đường tiêu thụ, hộ chăn nuôi sẽ càng thêm vui vẻ. Công tác này có ý nghĩa thực tế rất tốt.

Trương Diệu Nga nói:

- Chủ tịch thành phố, đây đều là công lao của anh, với đầu óc trước kia của chúng tôi sao có thể làm được như vậy. Nếu không kịp thời thành lập công ty thu mua nông sản, bây giờ chỉ sợ Lâm Khánh một năm cũng chưa xuất chuồng được mười vạn đầu heo, lấy đâu ra tiêu thụ.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Thật sự không tiêu thụ được thì người ta cũng sẽ không nuôi nhiều như vậy.

Trương Diệu Nga nghiêm túc nói:

- Vậy cũng không phải. Không nuôi nhiều thì thu nhập nông dân sao có thể cao, ảnh hưởng đến tính tích cực, còn liên đới đến rất nhiều phương diện khác của địa phương.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Chị dâu, đúng là không phí công làm quản lý hai năm qua, tôi thấy chị sắp vượt qua Hùng Chủ tịch rồi đó.

Trương Diệu Nga ánh mắt như nước long lanh liếc Hùng Quang Vinh một cái, cười nói:

- Chủ tịch thành phố, anh đừng nói vậy chứ. Chẳng hóa ra là phê bình tôi ghê gớm rồi, hì hì......

Hùng Quang Vinh vốn chính là vợ quản nghiêm, Giáp Sơn ai ai cũng biết. Trương Diệu Nga cho tới bây giờ cũng không xấu hổ. Chẳng qua là bây giờ Hùng Quang Vinh không giống ngày xưa, địa vị càng ngày càng cao, nghiễm nhiên là đại nhân vật, Trương Diệu Nga sẽ phải chú ý ảnh hưởng, Thường vụ Phó Chủ tịch thành phố mà bị vợ quản nghiêm, nói ra cũng có tổn hại uy tín, không dễ triển khai công việc.

Hạ Hàn cười nói:

- Chị dâu, tôi thấy phải nhanh chóng điều tới đây đi. Nếu không Hùng Chủ tịch ở đây một mình thì không yên tâm đâu.

Trương Diệu Nga luôn miệng nói:

- Yên tâm yên tâm, tôi có cái gì không yên lòng? Có người phụ nữ nào thích hắn là tôi nhường ngay.

Tất cả mọi người cười lên ha hả.

Cười một trận, Lưu Vĩ Hồng nói:

- Chị dâu, lời này cũng không thể nói lung tung, vạn nhất Hùng Chủ tịch tưởng là thật thì phiền rồi. Bất quá, chị dâu, tôi có suy nghĩ như vậy. Công ty thu mua nông sản của Hạo Dương chúng ta còn chưa có người nào đứng đầu đắc lực, nếu như chị không ngại cực khổ thì điều tới đây làm việc đi, cũng có thể chăm sóc cho Hùng chủ tịch. Nhất cử lưỡng tiện. Vinh Quang, ý kiến của anh như thế nào?

Hùng Quang Vinh vội vàng ưỡn ngực, nói:

- Thật tốt, Chủ tịch thành phố sắp xếp làm sao thì chúng tôi theo vậy.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nhìn sang Trương Diệu Nga:

- Ý kiến của chị dâu ra sao?

Trương Diệu Nga cười dài nói:

- Tôi đâu dám không phục tùng sắp xếp của lãnh đạo.

Trong phòng khách lại một lần nữa bộc phát ra tiếng cười lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.