Quan Gia

Chương 705: Chương 705: Cuộc điện thoại bất ngờ




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 705: Cuộc điện thoại bất ngờ 

Nhóm dịch: PQT 

Nguồn: metruyen.com 

 

Lưu Vĩ Hồng ở trong phòng Lý Dật Phong khoảng 20 phút rồi rời đi. Thật ra không phải Lưu Vĩ Hồng không muốn nói chuyện với Lý Dật Phong, mấu chốt là có một vị Bí thư địa ủy của địa khu nào đó đến thăm Lý Dật Phong. 

Bình thường mà nói, Bí thư Đảng ủy của 15 địa khu, cũng sẽ là đại biểu Đảng cả nước. 

Lưu Vĩ Hồng cáo từ, trở về phòng mình. 

Mới vừa tắm xong, Lưu Vĩ Hồng còn chưa mở ti vi, máy nhắn tin bỗng nhiên vang lên. Để tiện liên lạc, khi đến thủ đô họp hoặc giải quyết công việc, Lưu Vĩ Hồng đều mang theo máy nhắn tin. 

Nghe tiếng máy nhắn tin vang lên, Lưu Vĩ Hồng hơi giật mình, lúc này còn có người nhắn tin cho mình, không phải là trong thành phố lại xảy ra chuyện gì rồi chứ? Trước đó không lâu mới vừa đánh cờ một trận, mặc dù thu hoạch toàn thắng, Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn chuyện như vậy lại đến một lần nữa. 

Cầm máy nhắn tin lên nhìn, lại số điện thoại thủ đô, hơn nữa còn là số di động đầu “9”. 

Lưu Vĩ Hồng cầm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường gọi đi. 

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng! 

Điện thoại chỉ vang lên một tiếng, bên kia đã bắt máy, có thể thấy bên đó đang chờ cú điện thoại của hắn. 

Tuy nhiên trong điện thoại lại không vang lên giọng nói nào, Lưu Vĩ Hồng bất giác cảm thấy kỳ quái. 

Là ai vậy chứ? 

- Xin chào, em...... Em là Đào Tiếu Bình...... 

Đúng lúc Lưu Chủ tịch đang suy đoán lung tung, bên kia đầu dây rốt cuộc vang lên một giọng nữ dễ nghe, chỉ là có chút khẩn trương. 

Lưu Vĩ Hồng chợt hiểu, đúng là hắn có cho Đào Tiếu Bình lưu lại số điện thoại nhắn tin của mình, nhưng đây là lần đầu tiên Đào Tiếu Bình chủ động liên lạc với hắn. 

- Xin chào. Có chuyện gì không? 

Đào Tiếu Bình lại không lên tiếng. 

Xem lời nói này, đúng là giọng điệu giải quyết việc chung. 

- Em, em muốn gặp anh, có thể không? 

Do dự một hồi, Đào Tiếu Bình lại cẩn thận nói. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Có thể. Em đang ở đâu, anh qua đó gặp cô. 

Đào Tiếu Bình bây giờ cũng là nữ minh tinh có chút danh tiếng, bỗng nhiên xuất hiện ở khách sạn Kinh Tây, tìm Lưu Vĩ Hồng, cũng không phải là chuyện hay ho gì. Trước mắt những người ở khách sạn Kinh Tây đều là đại biểu Đảng, Bí thư Tỉnh ủy cũng có không ít. 

Đào Tiếu Bình vội vàng nói cho Lưu Vĩ Hồng địa chỉ tên một con đường cách khách sạn Kinh Tây không xa, nàng đang ở đó chờ Lưu Vĩ Hồng. Xem ra Đào Tiếu Bình cũng biết rất rõ, lúc này không thể chạy lung tung tới khách sạn Kinh Tây tìm Lưu Vĩ Hồng, rồi lại lo lắng Lưu Vĩ Hồng không vui chạy đi quãng đường quá xa để gặp mặt nàng cho nên chạy tới gần đó chờ chực. 

- Được, em chờ một lát, tôi lập tức tới ngay. 

Lưu Vĩ Hồng để điện thoại xuống, thay quần áo, cầm chiếc chìa khóa xe Audi ra khỏi phòng. 

Sau năm sáu phút, chiếc xe Audi đã đi tới con đường Đào Tiếu Bình nói, quả nhiên, dưới khóm hoa cách đó không xa, Đào Tiếu Bình đã đứng đó chờ chực. Mặc dù đã sang tháng mười nhưng khí trời thủ đô vẫn tương đối nóng bức, Đào Tiếu Bình mặc một chiếc quần tây dài đen được là thẳng tắp, một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen, đeo mắt kính, tóc dài rũ xuống, che mất nửa khuôn mặt. Nhìn qua giống như một cô gái thành phố bình thường, che mất hơn một nửa vẻ đẹp của nàng. 

Nói ra đây cũng là một chuyện bất đắc dĩ. Mặc dù vào buổi tối, con đường này tương đối vắng vẻ, người đi lại trên đường rất thưa thớt, nhưng Đào Tiếu Bình là một minh tinh có chút danh tiếng, cũng không thể không cẩn thận giả dạng, tránh để người khác phát hiện, gặp chuyện phiền toái. Minh tinh nổi tiếng thập niên 90 bàn về trình độ cuồng nhiệt, cũng không hề thua kém minh tinh sau này, thậm chí còn hơn lúc trước. Bởi vì, hiện giờ minh tinh tương đối ít thấy, không thể so với đời sau, các loại minh tinh vận động như gió nổi mây phun, sản xuất số lượng lớn, đương nhiên sẽ rất mất giá. Nếu như một minh tinh nào đó cách một thời gian ngắn không lộ mặt trên màn ảnh truyền thông, khán giả sẽ quên lãng bọn họ rất nhanh, hơn nữa sẽ không khách khí lấy định ngữ “Minh tinh hết thời” đặt phía trước tên của bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều minh tinh hết thời, phải dựa vào chuyện xấu để cứu vãn danh tiếng. 

Không có cách nào, nhất định phải hấp dẫn ánh mắt người xem mới được, không diễn trò được, vậy thì phải dùng thủ đoạn! 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi lái chiếc xe Audi tới, hạ cửa sổ xe, mỉm cười bắt chuyện với Đào Tiếu Bình. 

Đào Tiếu Bình nhất thời lộ ra vẻ mặt vô cùng vui mừng xen lẫn xấu hổ. Dù sao tất cả mọi người đều đang nói người trước mặt này là người đàn ông của nàng. Trong hội các nàng, Đào Tiếu Bình đã bị dính vào “Nhãn hiệu” Lưu nhị, tuy nhiên trên thực tế, giữa bọn họ thật sự không phát sinh chuyện gì. Đây là một hiện tượng kỳ lạ. Mặc dù Đào Tiếu Bình là minh tinh, nhưng vẫn là một cô gái chưa lập gia đình, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, tự nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ. 

- Anh đến rồi, em… 

Đào Tiếu Bình lại bắt đầu nói lắp. Ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, nàng luôn có vẻ khẩn trương vô cớ như vậy, nói chuyện cũng không lưu loát. Nếu để người khác nghe thấy lời này, chỉ sợ không ai dám tin. 

Một minh tinh, ở trong mắt người bình thường, ai mà không cảnh tượng vô lượng, ăn nói ngọt ngào? Thế nhưng cũng có lúc nói lắp? 

Thật quá khó tin! 

- Lên xe đã rồi hãy nói. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói. 

Mặc dù nói, nam nữ trẻ tuổi thì thầm nói chuyện dưới đèn đường là chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu người đó là Chủ tịch thành phố và minh tinh thì phiên bản này quá không thích hợp. 

Nơi này dù sao cũng cách khách sạn Kinh Tây không xa, nhưng không thể đảm bảo, không có đại biểu của đoàn đại biểu Sở Nam tranh thủ buổi tối nhàn hạ, đi dạo cảnh đêm thủ đô, vạn nhất bị bắt gặp sẽ ảnh hưởng không tốt. 

- Được… 

Đào Tiếu Bình vội vàng trả lời, bước lên xe, cẩn thận ngồi xuống ghế phụ, cầm trong tay một chiếc túi xách nhỏ, tư thế ngồi rất đoan chính. Nhìn từ bên ngoài, đường nét trên người Đào Tiếu Bình vô cùng dễ nhìn, trên mặt mơ hồ có một tầng sáng bóng, vẻ đẹp tự nhiên của các thiếu nữ chưa lập gia đình. Đường cong cơ thể hiện ra vô cùng nhu hòa dưới chiếc áo sơ mi ngắn tay. Khuôn ngực không phải sóng lớn cuộn trào mãnh liệt mà là vòng cung vô cùng tinh tế. 

Có thể được Vệ Cường để ý, chọn lựa làm nhân vật nữ chính của kịch truyền hình, chắc chắn điều kiện bản thân của Đào Tiếu Bình cũng không kém. Đầu thập niên 90, nam minh tinh đại lục có lẽ có tướng mạo xấu xí, nhưng nữ tinh tuyệt đối không xấu. Phần lớn thẩm mỹ quan của người xem vẫn còn tương đối truyền thống. 

Đào Tiếu Bình đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, cũng rất phù hợp với thẩm mỹ quan Lưu Vĩ Hồng, hoàn toàn không ở cùng đẳng cấp với những nữ minh tinh nổi tiếng ngực lép, bị đè ép đời sau. 

Cô gái xinh đẹp chân chính, bất luận ăn mặc như thế nào đều là mang vẻ tuyệt đẹp vô cùng. 

Lưu Vĩ Hồng không che giấu ánh mắt của mình, liếc nhìn Đào Tiếu Bình mấy lần. 

Lưu nhị ca cũng không phải là thánh nhân. 

Đào Tiếu Bình đương nhiên có thể nhận thấy được, liền khẽ cắn môi, có vẻ bối rối, không dám nhìn Lưu Vĩ Hồng. Nói ra, nàng và Lưu Vĩ Hồng cũng không phải là lần đầu tiên ở cùng nhau, nhưng không biết tại sao đều rất khẩn trương. Có lẽ bởi vì người thanh niên này vô cùng cường thế. 

Trở thành “Cô gái” của Lưu Vĩ Hồng đối với Đào Tiếu Bình mà nói là một khái niệm rất trừu tượng trước khi qua đêm với hắn ở khách sạn Tùng Đào,. Đào Tiếu Bình rất khó hiểu. Nhưng sau khi qua đêm, Đào Tiếu Bình cũng biết rất nhanh ý vị của “Thân phận” này như thế nào. Trong tổ kịch, nàng đã trở thành nữ nhân vật chính số một. Bất kỳ một kịch bản nào, cũng sẽ ưu tiên suy nghĩ đến nữ minh tinh số một, chỉ có trải qua mấy lần thương thảo, cho rằng Đào Tiếu Bình không thích hợp biểu diễn hoặc là không sắp xếp được thời gian, nữ nhân vật chính mới có thể đến phiên người khác, thậm chí một số “minh tinh cũ” danh tiếng ở cách xa nàng, đều phải đứng sang bên cạnh. Hơn nữa Đào Tiếu Bình cảm giác rõ ràng được, ánh mắt mọi người nhìn mình rất khác với trước đây, vừa phức tạp lại có vẻ kính sợ. 

Nhưng sâu thẳm trong trái tim Đào Tiếu Bình những thứ này không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất, nàng biết mình có bảo đảm “An toàn”. Loại tâm lý này hoàn toàn buông lỏng, tuyệt đối không phải thứ người ngoài có thể hiểu được. 

Nàng bình thường phong quang thế nào, khi đối mặt với Lưu Vĩ Hồng lại càng khẩn trương. 

Có lẽ, trong tiềm thức của nàng cũng đang sợ hãi. Người đàn ông này có thể mang tới cho nàng tất cả, cũng có thể lấy đi tất cả, chỉ cần trong một suy nghĩ ngắn ngủi của Lưu Vĩ Hồng . 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Anh đáng sợ như vậy sao? 

- À...... Không có...... 

Đào Tiếu Bình vội vàng hấp tấp lắc đầu. 

Lưu Chủ tịch liền cười khổ một tiếng, vuốt vuốt lỗ mũi. Mặc dù người ta nói không có, trên thực tế đã đem hai chữ “Đáng sợ” khắc rõ trên trán. Hình như Lưu Chủ tịch cũng chưa từng làm chuyện “Không có tính người” gì với Đào Tiếu Bình. 

- Chúng ta tới khách sạn Tùng Đào ăn khuya được không? 

Lưu Vĩ Hồng hỏi. Hắn vốn không thể lập tức hỏi thẳng “Em có chuyện gì?”, như vậy cũng không hay lắm, vừa đến đã đưa người ta ra ngoài. Nhìn dáng vẻ của Đào Tiếu Bình, không biết nàng đã lấy hết bao nhiêu dũng khí, mới gọi điện cho hắn. Nếu thật sự như vậy, từ nay về sau, Đào Tiếu Bình cũng không dám liên lạc với hắn nữa, hết lần này tới lần khác dính chiêu bài “Lưu nhị” trên người người ta. 

- Được… 

Đào Tiếu Bình gật đầu lia lịa. 

Lưu Vĩ Hồng liền khởi động xe, lái về phía trước. 

Thật ra thì Đào Tiếu Bình cũng lái xe tới nhưng không dám nhắc tới với Lưu Vĩ Hồng, chờ lát nữa quay lại đi về, dù sao cũng không sợ mất, vì đã mua bảo hiểm đầy đủ. 

Chiếc xe Audi vừa mới khởi động, Đào Tiếu Bình cắn môi, thấp giọng nói: 

-Ở khách sạn rất nhiều người, Tam ca và bọn người Vệ Đạo đều ở đấy… 

Lưu Vĩ Hồng lập tức hiểu ra, Đào Tiếu Bình thật ra là không muốn tới khách sạn Tùng Đào. Bọn người Trình Sơn đều ở đấy, Lưu Vĩ Hồng vừa đến, thế nào cũng bị vây quanh, chắc chắn phải uống một trận, bất luận thế nào cũng không thoát thân được. Vạn nhất uống say, Đào Tiếu Bình lại phải ở phòng số 6 với Lưu Vĩ Hồng một đêm 

Nếu nàng đã dán lên người nhãn hiệu “Lưu nhị”, thể diện bị mất nhất định phải lấy lại. Mặc dù Đào Tiếu Bình không ngại qua đêm với Lưu Vĩ Hồng, nhưng trong lòng vẫn hoang mang rối loạn, hơn nữa làm trò trước mặt mọi người, ở chung một phòng với Lưu Vĩ Hồng, cái gì cũng không thể làm, không được tự nhiên. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, không nói gì, xe tiếp tục tiến về phía trước, chạy qua nhiều con đường, rẽ vào một lối đi. 

Đào Tiếu Bình liền nhẹ nhàng thở phào một cái. 

Đây không phải đường đến khách sạn Tùng Đào. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.