Buổi tiệc chiêu đãi như vậy tự nhiên là tan trong vui vẻ.
Lưu Vĩ Hồng sau đó tự mình đánh xe đưa Lý Dật Phong trở về chỗ ở.
Mười mấy đại biểu của đoàn Sở Nam đều ở tầng thứ ba của khách sạn Kinh Tây, Lưu Vĩ Hồng cũng ở đây. Dù sao Vân Vũ Thường còn đang ở Giang Khẩu, Lưu Vĩ Hồng cũng không cần thiết ở trở về biệt thự nhỏ của Vạn Hồng sơn trang, một người thì quá lạnh lẽo.
Ngồi trên xe, Lý Dật Phong không nói lời nào, cặp mày nhíu lại vẻ có tâm sự.
Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng Lý Dật Phong đang suy tư cái gì.
Mới vừa rồi ở trong bữa tiệc, mọi người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, Lưu Thành Thắng đã hỏi tới nhiều tình huống ở Sở Nam, trong đó có một số tình huống liên quan đến thành viên trong bộ máy lãnh đạo. Mới đầu thì Lý Dật Phong cũng không suy nghĩ nhiều, Lưu Thành Thắng sắp nhận chức Trưởng Ban tổ chức trung ương, đây cũng không phải là bí mật gì. Nhân cơ hội này hiểu thêm một vài tình huống của các thành viên của bộ máy lãnh đạo tỉnh Sở Nam cũng là thuận lý thành chương. Số ủy viên đảng ủy cấp Tỉnh trong cả nước khoảng bốn trăm, thêm vào các thành viên ở các bộ và ủy ban trung ương lại càng khổng lồ. Lưu Thành Thắng cũng không thể hiểu quá sâu đối với mấy cán bộ nòng cốt cấp tỉnh và ngang cấp, nhiều lúc chỉ hiểu đại khái qua hồ sơ. Nếu đã gặp Lý Dật Phong thì dĩ nhiên là muốn nghe ý kiến của y một chút, cũng là cơ hội khó được, đồng thời cũng là một cách tỏ thái độ thân cận.
Bởi vì nhận xét của Lý Dật Phong đối với mấy thành viên này sẽ tạo thành ấn tượng ban đầu nhất định với Lưu Thành Thắng. Lý Dật Phong trên thực tế có thể mượn cơ hội này để đề cử một vài cán bộ mà mình coi trọng với Lưu Thành Thắng , cũng chính là thân tín của mình với Ban tổ chức trung ương.
Cơ hội như vậy, là có thể ngộ nhưng không thể cầu . Nếu như sau khi Lưu Thành Thắng chính thức nhận chức thì Lý Dật Phong có làm như vậy cũng chỉ là giải quyết việc chung, hiệu quả cũng chưa chắc đã cao, mà chính ra trong lúc nói chuyện riêng lại càng có ấn tượng.
Lý Dật Phong chỉ nói cái nhìn của mình đối với các thành viên trong bộ máy Tỉnh ủy, không liên quan gì đến Bí thư Tỉnh ủy Hồ Cao Sơn. Mặc dù đây là một bữa cơm thân mật, Lý Dật Phong vẫn rất tuân thủ quy tắc quan trường, không dễ dàng đàm luận cấp trên, nhưng Lưu Thành Thắng lại chủ động hỏi về Hồ Cao Sơn, nhìn qua như là vô tình.
Quan tâm một chút về sức khỏe của Bí thư tỉnh Sở Nam, cho dù là ai cũng không thể nói gì.
Lưu Thành Thắng còn thuận miệng nhắc tới tuổi tác của đồng chí Hồ Cao Sơn.
Chính câu hỏi này đã khiến Lý Dật Phong “Cảnh giác”, Hồ Cao Sơn chuẩn bị tròn sáu mươi lăm tuổi. Căn cứ vào tuổi của trung ương quy định để dần trẻ hóa đội ngũ cán bộ thì hạn mức của cán bộ cấp tỉnh chính là sáu mươi lăm tuổi. Nếu như bây giờ bắt đầu chứng thực quy định này vậy thì thời gian mà Hồ Cao Sơn sống ở vị trí Bí thư tỉnh ủy Sở Nam có thể đếm từng ngày.
Thật ra thì khi cần thiết nếu cán bộ tròn sáu mươi lăm tuổi thì có thể kéo dài thêm ba năm, nhưng kèm theo đó là một quá trình chứng thực. Trên thực tế thì vẫn có một bộ phận cán bộ cấp tỉnh ở tuổi bảy mươi mới lui ra. Lý Dật Phong nhất thời cũng không nghĩ đến điều này. Dù sao ông ta mới vừa tiếp nhận vị trí Chủ tịch tỉnh Sở Nam từ tháng hai năm nay, tuổi cũng nhỏ hơn Hồ Cao Sơn khá nhiều. Cho dù Hồ Cao Sơn lập tức lui xuống thì vị trí Bí thư Tỉnh ủy cũng không nhất định có thể đến phiên của ông ta. Nhưng Lưu Thành Thắng đặc biệt nhắc tới số tuổi của Hồ Cao Sơn là có ý gì? Chẳng lẽ mình thật có cơ hội này? Hay là Lưu Thành Thắng chẳng qua là rất mịt mờ nhắc nhở, có thể có người khác sẽ tới tiếp nhận vị trí Hồ Cao Sơn, mình phải chuẩn bị thật tốt tư tưởng!
Lý Dật Phong suy nghĩ có chút loạn.
Phải nói, cùng Hồ Cao Sơn hợp tác vẫn tương đối dễ chịu. Bởi vì Lưu gia cùng Vương gia có quan hệ hữu hảo nên hai người không mâu thuẫn với nhau về phương hướng. Dĩ nhiên, trong công tác bình thường cũng có tranh luận và một số va chạm nhỏ. Nhưng Hồ Cao Sơn từng trải hơn, hơn nữa còn là Bí thư Tỉnh ủy, Lý Dật Phong cũng có thể tương đối cởi mở, phối hợp làm tốt công tác. Vất vả mới hiểu được nhau, nếu như Hồ Cao Sơn rút lui, đổi lại một vị Bí thư Tỉnh ủy tới đây, Lý Dật Phong không khỏi lại qua một quá trình làm quen, là chuyện khá bực mình. Hơn nữa quan trọng là Hồ Cao Sơn cùng Lý Dật Phong đều đại biểu cho phái bản địa. Vào thời gian trước, trên cao tầng chính trị còn mải đánh cờ nên các lãnh đạo cao cấp chưa có thời gian để điều chỉnh. Hiện giờ cao tầng đã đánh cờ xong, lấy đồng chí Tùy An Đông làm hạch tâm hình thành một thế hệ lãnh đạo mới, thăng bằng lợi ích giữa các tập đoàn, bắt đầu dọn dẹp các thế lực bản địa.
Nếu mới Tỉnh ủy Bí thư mang theo sứ mạng “Dọn dẹp” thì cuộc sống của Chủ tịch tỉnh Lý Dật Phong chỉ sợ cũng không dễ chịu gì.
- Chủ tịch tỉnh......
Lưu Vĩ Hồng lái xe vào khách sạn Kinh Tây, khi dừng xe còn thấy Lý Dật Phong còn đang nhăn mày trầm tư, Lưu Vĩ Hồng liền nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
- A, đến rồi, ha ha, xuống xe!
Lý Dật Phong bừng tỉnh, cười nói, cũng thấy nhẹ nhàng lại. Bất kể như thế nào, Hồ Cao Sơn cũng sẽ không nghỉ ngay, qua mấy tháng đệm vẫn cần phải có, bây giờ cũng không cần quá lo âu.
- Chủ tịch tỉnh, tối nay còn có chuyện khác sao?
Lưu Vĩ Hồng mở cửa xe cho Lý Dật Phong, mỉm cười hỏi.
Lý Dật Phong nhìn hắn một cái, cười nói:
- Vĩ Hồng, cậu cũng nói vậy sao? Có chuyện gì thì cùng trao đổi xem. Tôi cũng đang muốn trao đổi thêm về bản báo cáo của địa khu gửi lên.
Lưu Vĩ Hồng cười hắc hắc, nói:
- Lãnh đạo anh minh, nhìn rõ mọi việc, cái gì cũng là liệu trước tiên cơ!
Lý Dật Phong khẽ gật đầu, chắp tay đi lên lầu ba. Lưu Vĩ Hồng dĩ nhiên là theo sát phía sau.
Lý Dật Phong ở tại một căn phòng ở lầu ba, phòng khách rộng bằng một phòng họp nhỏ. Chủ tịch tỉnh ở thủ đô cũng sẽ cần xử lý một số công việc, đãi ngộ này cũng không phải là đặc biệt gì mà là cần thiết cho công việc.
- Vĩ Hồng, ngồi đi!
Lý Dật Phong ngồi trên ghế salon bảo Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười cười rồi cũng chưa vội ngồi xuống mà rót một chén trà cho Lý Dật Phong lẫn cho mình một chén rồi mới ngồi xuống đối diện, rút thuốc ra mời Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong rít một hơi thuốc, nhìn Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười nói:
- Vĩ Hồng, báo cáo sửa đường của các cậu là do cậu làm ra có phải không? Tôi đoán chừng nhất định là cậu làm cho Chu Kiến Quốc.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:
- Chủ tịch tỉnh, cái này chủ yếu là suy nghĩ của Chu chuyên viên, tôi chỉ nói vài suy nghĩ tham khảo.
- Cậu đó, cũng đừng ở trước mặt tôi
khiêm nhường như thế. Chu Kiến Quốc như thế nào chẳng lẽ tôi lại không rõ? Lão Chu có chính trực, có quyết đoán, công việc năng lực cũng rất không tệ, đây đều là ưu điểm của hắn. Nhưng khuyết điểm hắn cũng có, đó là giải phóng tư tưởng còn không đủ, trước kia chủ trì công tác ở trường học, còn thiếu kinh nghiệm chủ chính địa phương xây dựng kinh tế. Hắn có thể thấy sửa đường mang đến chỗ tốt nhưng để làm có phương pháp như cậu thì chưa thể, nhất định là cậu đưa ra cho hắn chủ ý. Như thế nào, tôi đoán không sai chứ?
Lý Dật Phong cười nói, giọng rất khẳng định.
Lưu Vĩ Hồng chỉ đành phải gật đầu, vui lòng phục tùng nói:
- Chủ tịch tỉnh hiểu rõ cấp dưới như thế, tôi rất khâm phục.
Lý Dật Phong nói giống như tận mắt ông ta nhìn thấy, những người thân ở địa vị cao, đầu óc đều không tầm thường.
Lý Dật Phong cười to nói:
- Vĩ Hồng, nơi này chỉ có hai chúng ta, những lời nịnh nọt này cậu thu lại đi. Nói thật tôi chỉ vừa thấy những báo cáo kia thì đã biết là chủ ý của cậu. Tôi nói cậu đấy, cậu đúng là quen đem cấp trên ra làm quân rồi!
Dường như Lưu Vĩ Hồng thật đúng là có “tiền sử” này. Trước kia ở khu Giáp Sơn thì lấy Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa làm quân, tự mình sửa đường “Ép địch” Đặng Trọng Hòa cũng bắt đầu sửa đường. Hôm nay rập khuôn máy móc, giật giây Chu Kiến Quốc đem một chiêu này dùng đến trên đầu Lý Dật Phong.
Lưu Vĩ Hồng liền gãi gãi đầu, cười nói:
- Chủ tịch tỉnh, đem lãnh đạo làm quân thì tôi đâu dám. Tôi đang suy nghĩ nên nhanh chóng dựng lên mạng lưới giao thông tỉnh, nếu chỉ dựa vào tài chính của chính quyền thì áp lực thật sự quá lớn. Nếu như các Địa khu cùng các thành phố cấp huyện đều có thể góp vốn, cộng thêm trung ương giúp đỡ và ngân hàng cho vay thì áp lực về vốn của chính quyền có thể được chia sẻ không ít. Mạng lưới giao thông toàn tỉnh có thể được hình thành hàng ngày.
Lý Dật Phong lần nữa cười lớn lên:
- Tốt, bây giờ chẳng những cậu muốn Chu Kiến Quốc làm chủ, còn muốn cho tôi làm chủ?
Nói là nhiều như vậy nhưng tâm trạng của Lý Dật Phong cũng rất vui vẻ vì biết Lưu Vĩ Hồng nói có lý. Khi thấy báo cáo sửa đường của Địa khu Hạo Dương để trên bàn mình, Lý Dật Phong đã hiểu được chuyện này có thể không chỉ áp dụng vào trong xa lộ cao tốc từ Đại Ninh đến Hạo Dương mà đúng như Lưu Vĩ Hồng nói, có thể mở rộng ra trong toàn tỉnh.
Mọi người đồng tâm hiệp lực sửa đường, áp lực tài chính của chính quyền quả thật rất giảm xuống.
Nếu như Lý Dật Phong ở trong nhiệm kỳ của mình có thể hoàn thành một mạng lưới xa lộ cao tốc toàn tỉnh đó là thành tích bậc nào. Chỉ cần làm thành một sự kiện này, Lý Dật Phong cũng không uổng công làm Chủ tịch tỉnh!
Cho dù chỉ cần hình thành hình dạng ban đầu, nối thông mấy thành phố chủ yếu cũng đã là công lao rất lớn.
Vay nợ sửa đường đòi hỏi hết sức quyết đoán. Khí độ của Lưu Vĩ Hồng thật sự không phải bình thường. Dĩ nhiên, cũng chính là Lưu Vĩ Hồng có thể ở trước mặt Lý Dật Phong phát biểu không có quá nhiều kiêng kỵ. Dù sao Lý Dật Phong rất rõ ràng xuất thân của hắn, ánh mắt dĩ nhiên phải khác.
Nếu như đổi lại một Chủ tịch thành phố cấp huyện bình thường, làm sao có thể dám ở trước mặt Chủ tịch tỉnh lợi dụng cơ hội vượt qua như thế?
Cười một trận, Lý Dật Phong khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi gật đầu, nói:
- Vĩ Hồng, phương án này đáng để thử, mấy ngày này chúng ta đi quan hệ với các bộ và ủy ban trung ương xem sao.