Trong những ngày dự đại hội ở thủ đô, Lưu Vĩ Hồng có rất nhiều việc, cũng có rất nhiều thứ phải trao đổi riêng.
Ví dụ như bây giờ hắn đang đi theo Lý Dật Phong ăn cơm..
Mời khách chính là tư lệnh khu cảnh vệ thủ đô Lưu Thành Gia. Lưu Thành Gia mở tiệc chiêu đãi Lý Dật Phong, tự nhiên là vì đáp tạ Lý Dật Phong đã chiếu cố cho Lưu Vĩ Hồng ở tỉnh Sở Nam.
Lưu Thành Gia thân là trọng tướng quân đội, trong ngày thường không thể tùy tiện chạy đến tỉnh Sở Nam để gặp Lý Dật Phong gặp mặt, điều này rất kiêng kị. Chỉ có thể vào thời điểm Lý Dật Phong vào kinh thành có công việc thì mới có thể thiết yến.
- Chủ tịch tỉnh, mời!
Bởi vì tiệc chiêu đãi riêng, Lý Dật Phong cũng không sử dụng xe của tỉnh Sở Nam trú tại kinh thành mà do Lưu Vĩ Hồng tự mình lái xe. Chiếc xe Audi màu đen dừng ở trước cửa nhà hàng, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười mở cửa xe cho Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong cười gật đầu.
Mới vừa đi vào đại đường, Lưu Thành Gia ăn mặc quân phục chỉnh tề đã sải bước tiến lên đón:
- Lý Chủ tịch tỉnh, chào anh!
Lý Dật Phong không nghĩ tới Lưu Thành Gia sẽ đón ở đại đường, vội vàng bước nhanh tiến lên bắt tay, cười ha hả:
- Lưu tư lệnh, cái này thì không dám!
Lưu Thành Gia cười nói:
- Lý Chủ tịch tỉnh là khách ở xa tới, phải là như vậy.
Hai người hàn huyên mấy câu, Lưu Thành Gia liền tự mình dẫn đường, mời Lý Dật Phong vào phòng bao tầng hai.
Trong phòng cũng đã có ba vị khách chờ sẵn: Lưu Thành Thắng, Mã Quốc Bình và Lưu Vĩ Đông. Vừa thấy Lưu Thành Gia dẫn Lý Dật Phong đi vào, ba người liền cùng nhau đứng dậy, khuôn mặt tươi cười đón chào.
Lý Dật Phong hơi kinh hãi, không ngờ tới Lưu Thành Thắng cùng Mã Quốc Bình đều ở đây. Lý Dật Phong rất khôn khéo, biết đây không phải là một bữa cơm bình thường mà là một lần trọng yến của Lưu gia ở thủ đô long trọng tiếp đãi ông ta để biểu đạt sự nể trọng.
Những buổi chiêu đãi như vậy, mấy ngày qua cơ hồ cũng chưa từng chấm dứt. Ba người Lưu Thành Thắng Lưu Thành Gia Mã Quốc Bình chia nhau mở tiệc chiêu đãi những đại tướng biên cương và trọng thần có quan hệ chặt chẽ với Lưu gia. Phân công rất rõ ràng, Lưu Thành Thắng Mã Quốc Bình chủ yếu tiếp đãi quan viên địa phương, Lưu Thành Gia thì tiếp đãi trọng tướng quân đội. Liên lạc tình cảm, hỗ trợ cho nhau. Bởi vì Lưu Vĩ Hồng công tác ở tỉnh Sở Nam, do Lý Dật Phong lãnh đạo trực tiếp nên Lưu Thành Gia ra mặt, mở tiệc chiêu đãi Lý Dật Phong, Lưu Thành Thắng Mã Quốc Bình tiếp khách.
- Lưu bí thư, chào anh!
Không đợi Lưu Thành Thắng tiến lên, Lý Dật Phong liền bước nhanh đi qua, cùng Lưu Thành Thắng nắm tay hàn huyên.
Bầu cử ủy viên trung ương đã kết thúc, ban chấp hành trung ương chưa ra mắt. Chức vụ của Lưu Thành Thắng vẫn như cũ là Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam. Nhưng việc Lưu Thành Thắng chuẩn bị nhận chức Trưởng Ban tổ chức trung ương đã sớm rõ ràng. Đối với Lưu Thành Thắng tự mình tiếp khách, Lý Dật Phong cảm thấy rất vinh hạnh.
- Lý Chủ tịch tỉnh, chào anh!
Lưu Thành Thắng mỉm cười bắt tay Lý Dật Phong.
- Mã Trưởng ban, chào anh!
Sau khi bắt tay Lưu Thành Thắng, Lý Dật Phong lại niềm ở bắt tay Mã Quốc Bình.
Mã Quốc Bình vào tháng chín năm nay rời Ban tổ chức trung ương xuống làm Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy kiêm tỉnh ủy viên tỉnh Ích Đông, coi như là ngang bằng. Đối với chức vụ mới này của Mã Quốc Bình, Lưu Thành Ái có chút không hài lòng. Mặc dù Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy có thể coi là quyền cao chức trọng, cũng không thua kém bao nhiêu so với cục trưởng cục hai của Ban tổ chức trung ương nhưng điều khiến Lưu Thành Ái chủ yếu là không hài lòng Mã Quốc Bình đi tỉnh Ích Đông.
Ích Đông chính là một trong những tỉnh có sự phát triển kinh tế chậm nhất của nội địa, trong vùng nhiều đồi núi, giao thông khó khăn, dân tộc thiểu số đông đảo. Mã Quốc Bình đi một tỉnh như vậy, Lưu Thành Ái xem ra không bằng tới các tỉnh duyên hải giàu có. Nhưng lão gia tử đã yêu cầu rõ ràng Mã Quốc Bình phải đi các vùng gian khổ để rèn luyện, Lưu Thành Ái dù có muôn vàn bất mãn cũng chỉ có thể im lặng.
Để cho Mã Quốc Bình đi tỉnh Ích Đông đầu tiên cũng là vì yêu cầu của lão gia tử, thứ hai cũng là vì bố cục chỉnh thể của Lưu gia mà phải có “hy sinh” nhất định.
Trông lần bầu cử này, mục tiêu lớn nhất của Lưu gia chính là bảo đảm để Lưu Thành Thắng thuận lợi tiến vào cục chính trị, chấp chưởng Ban tổ chức trung ương. Mục tiêu thứ hai là để Lưu Thành Gia tiến thêm một bước trong quân đội. Tương đối mà nói, Mã Quốc Bình tương đối trẻ tuổi, chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, đi rèn luyện ở nơi gian khổ vài năm, vấn đề không lớn. Nếu như ba anh em đều thăng tiến không khỏi có người dị nghị.
Mã Quốc Bình chủ động yêu cầu đi tỉnh nghèo Ích Đông nhận chức, lộ ra vẻ khí phách.
Đối với lần này, bản thân Mã Quốc Bình cũng không có tâm trạng gì, hớn hở vâng mệnh. Mã Quốc Bình mấy năm này cũng đã biểu hiện là một chính trị gia có trí tuệ thành thục, địa vị tại Lưu gia cũng càng ngày càng cao. Hơn nữa quan trọng là số tuổi của Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia và Mã Quốc Bình vừa lúc xê xích vài tuổi, may mắn thế nào hình thành bậc thang. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lưu gia đang hình thành một đại tập đoàn chính trị, trong vòng mười lăm đến hai mươi năm nữa cũng có thể bảo đảm cường thế.
Hai mươi năm sau, Lưu Vĩ Đông Lưu Vĩ Hồng cũng đã trưởng thành, có thể từ từ nhận lấy trách nhiệm tiên phong nặng nề.
Dĩ nhiên, đây chỉ là một loại viễn cảnh, đừng bảo là hai mươi năm sau, thậm chí là chuyện hai năm sau, có ai nói được rõ ràng. Trong phong ba quỷ dị của ván cờ chính trị cao tầng, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Bất quá cho dù tương lai phát sinh chuyện gì thì cũng có kế hoạch dự phòng, đây là viễn kiến mà một đại tập đoàn phải có.
Về phần phong ba chính trị và chuyện ngoài ý muốn thì chờ lúc phát sinh sẽ thấy chiêu chiết chiêu là được.
Lần này ba vị yếu nhân của Lưu gia tề tụ, mở tiệc chiêu đãi Lý Dật Phong, có thể nói cho đủ mặt mũi. Nhờ cậy Lý Dật Phong chiếu cố Lưu Vĩ Hồng chỉ là một cớ, ý nghĩa chân chính là Lưu gia muốn thông qua phương thức này đem lực lượng nòng cốt đoàn kết chặt chẽ xung quanh.
Tháng năm năm nay, lão gia tử bỗng nhiên bệnh nặng nằm viện, gióng lên hồi chuông báo động cho Lưu gia. Lão gia tử đã hơn tám mươi tuổi, “Vạn tuế” dù sao cũng chỉ là một nguyện vọng, lão gia tử tùy thời cũng có thể buông tay ra đi. Trước mắt cần nhanh chóng tạo thành một đại tập đoàn chính trị cường đại.
Lần đại hội đảng toàn quốc này, Mã Quốc Bình cũng không phải là đại biểu. Bất quá lúc này, tự nhiên là phải trở lại kinh thành. Hai anh em Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia mấy năm trước đã rời kinh, Mã Quốc Bình ở lại kinh thành, có rất nhiều thành viên dựa vào Lưu gia là thông qua ông để liên lạc, trước mắt còn cần ông đi thắt chặt quan hệ.
- Tới đây, Lý Chủ tịch tỉnh, mời vào chỗ!
Lưu Thành Thắng mỉm cười mời Lý Dật Phong.
Nếu ông đã ở đây, bữa tiệc dĩ nhiên sẽ do ông làm chủ.
Mọi người nói mấy câu khách khí rồi cùng ngồi vào bàn.
Trên mặt bàn cũng sớm đã bày rượu ngon và thức ăn. Thức ăn cũng không phải là quá xa hoa, tám món ăn một chén canh mà thôi, đều là đồ thức ăn thường, chỉ có rượu là Ngũ Lương ủ lâu năm.
Lưu Thành Thắng làm quan thanh liêm, nhất quán tương đối tiết kiệm, phản đối phô trương lãng phí. Với thân phận bọn họ hiện giờ cũng không cần đến những vật ngoài thân này để biểu lộ tôn quý.
Dĩ nhiên, bất kể thanh liêm hay là xa hoa thì móc túi mở tiệc chiêu đãi hôm nay nhất định là Lưu Vĩ Hồng.
Hắn là người giàu có mà!
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Lưu Vĩ Hồng mở chai rượu, tự mình rót cho mọi người. Tụ hội như vậy có thể sẽ liên quan đến đến đề tài chính trị tương đối nhạy cảm, không cần đến người phục vụ.
- Lý Chủ tịch tỉnh, tôi mời anh một chén. Vĩ Hồng công tác ở Sở Nam đã phiền anh rồi!
Lưu Thành Gia giơ chén rượu lên chúc Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong vội vàng nói:
- Lưu tư lệnh quá khách khí. Nói đúng thì Vĩ Hồng đâu phiền gì đến tôi. Biểu hiện của hắn quá xuất sắc, năng lực cực kỳ xuất chúng, vô luận là làm xây dựng kinh tế hay xây dựng đội ngũ cán bộ đều có kiến giải độc đáo, cán bộ như vậy cho dù ở đâu cũng được coi trọng.
Lời này, cũng không phải là khen ngợi bình thường là đánh giá cực cao. Trên thực tế, Lý Dật Phong nói cũng đúng nội tâm. Giữa ông ta và Lưu Vĩ Hồng, rốt cuộc ai giúp ai nhiều hơn đúng là khó nói. Ít nhất trong lòng Lý Dật Phong nhận định, Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối là “Phúc tướng”. Kể từ sau khi Lưu Vĩ Hồng, con đường làm quan của Lý Dật Phong rộng mở, chỉ trong mấy năm đã từ một Phó Chủ tịch không thường vụ lên đến Chủ tịch tỉnh. Nếu như không có Lưu Vĩ Hồng, điều này rất khó tưởng tượng .
- Ha ha, Lý Chủ tịch tỉnh quá khen. Vĩ Hồng còn trẻ, anh đừng làm hư nó!
Nghe được Lý Dật Phong khích lệ con của mình như thế, tâm trạng của Lưu Thành Gia dĩ nhiên rất vui vẻ, cười ha hả, còn nói có vẻ đùa cợt, điều này đối với Lưu Thành Gia luôn nghiêm cẩn mà nói rất không dễ dàng.
Mặt người cụng ly, uống một hơi cạn sạch.
Lưu Thành Thắng nói:
- Ha ha, Vĩ Hồng quả thật rất cố gắng, công việc cũng làm tốt lắm. Chủ yếu vẫn là Lý Chủ tịch tỉnh lãnh đạo có phong cách. Hôm nay khó được mọi người ở chung một chỗ, làm một chén nào!
Mọi người tiếp tục cạn chén.
Hàn huyên một trận, Lưu Vĩ Đông giơ chén rượu mời Lý Dật Phong. Trước đó, Lý Dật Phong cũng chưa gặp mặt Lưu Vĩ Đông nhưng đã nghe qua thế hệ mới kiệt xuất của kinh sư bao gồm Lưu Vĩ Đông, Hạ Mạnh Cường . Lập tức Lý Dật Phong cũng không dám chậm trễ, cùng Lưu Vĩ Đông cạn một chén.
- Lưu Trưởng ban thật là tuổi trẻ tài cao, quả nhiên là có uyên nguyên sâu xa.
Lý Dật Phong than thở một câu.
Lưu Vĩ Đông tuổi còn trẻ đã là cán bộ cấp phó Ban, quả thực rất xứng đáng với lời khen của Lý Dật Phong. Chẳng qua song phương chưa từng tiếp xúc nên Lý Dật Phong cũng không nói nhiều.
- Lý Chủ tịch tỉnh quá khen, không dám nhận. Cháu trước giờ vẫn ở trên cơ quan trung ương, tiếp xúc thực tế chưa nhiều. Sau này còn phải nhờ Lý Chủ tịch tỉnh chỉ điểm nhiều hơn.
Lưu Vĩ Đông khách khí nói.
Chuyện của hắn cũng đã xác định, không lâu nữa sẽ rời kinh đi tỉnh Giang Hán làm thường vụ Phó Chủ tịch thành phố cấp Địa khu, nói lời này cũng không phải là thuận miệng khách khí.
- Ha hả, chỉ điểm không dám nhận, cùng nhau tham khảo đi.
Lý Dật Phong cười khách khí một câu.
Lưu gia nhân tài lớp lớp, đời thứ hai thứ ba đều có người kiệt xuất, có thể thấy trước huy hoàng của tập đoàn chính trị. Lý Dật Phong rất may mắn, cảm thấy bản thân có thể đáp lên chiếc thuyền lớn này.