Nhìn ra được, Tiêu Du Tình là khách quen của “Khoái hoạt lâm”, chiếc BMW màu đỏ vừa tiến vào khách sạn Tùng Đào thì người phụ trách Tiểu Lục Tử đã chạy tới cúi chào:
- Nhị tiểu thư đã tới.
Lưu Vĩ Hồng lần trước đã tới khách sạn Tùng Đào này nên cũng không kinh ngạc.
- Lục Tử, cho chuẩn bị một phòng riêng sang trọng, làm một suất tôm hùm lớn. Không cần phải tiết kiệm tiền, hôm nay người giàu mời khách.
Tiêu Du Tình đem chìa khóa xe tiện tay giao cho Tiểu Lục Tử, nói rất có phong phạm phu nhân.
Hơn một năm thời gian không gặp, Tiêu Du Tình đúng là nổi lên biến hóa không nhỏ, không còn non nớt như xưa, cộng thêm trang phục nghề nghiệp nên dần dần có phong vận phụ nữ thành thị.
- Yên tâm, bảo đảm hài lòng!
Tiểu Lục Tử liền cười hì hì nhìn Lưu Vĩ Hồng đánh giá rồi bỗng nhiên giật mình mở to hai mắt, rất hiển nhiên, hắn đã nhận ra Lưu Vĩ Hồng .
- Nhị gia! Lão đại mạnh giỏi!
Tiểu Lục Tử ngay sau đó cúi người thật sâu.
Mặc dù Lưu Vĩ Hồng chỉ ở khách sạn Tùng Đào một buổi tối nhưng ấn tượng của hắn với vị nhị gia này rất đặc biệt. Mấy kẻ như Tam gia, Vệ Đạo đều hết sức cung kính với Nhị gia, chỉ là mới một năm không gặp nhưng Nhị gia đã chững chạc hơn nhiều. Hơn nữa Tiêu Du Tình rất chói mắt nên Tiểu Lục Tử mới không nhìn ra Nhị gia đầu tiên.
Lưu Vĩ Hồng không thể làm gì khác hơn là cười khổ lắc đầu:
- Lục Tử, được rồi, đừng làm bộ dạng như tôi là đám Trình Tam Gia nữa.
Tiểu Lục Tử cũng không dám ba hoa ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng. Vị này tuy còn trẻ nhưng không hề đơn giản. Mỗi lần trở về ngay cả Vương nhị thiếu gia cũng hết sức khách khí, mà Vương nhị thiếu gia là ai, là một đại nhân vật ở kinh sư.
Theo căn dặn của Tiêu Du Tình, Tiểu Lục Tử bố trí một phòng bao nhỏ sang trọng. Nhị tiểu thư đã nói rõ không muốn có người khác quấy rầy, nếu phòng bao quá lớn lại có cảm giác trống trải.
Tiêu nhị tiểu thư là khách quen của Khoái hoạt lâm, so với đám minh tinh thường lui tới đây còn xinh đẹp hơn nhiều. Lúc đầu Tiểu Lục Tử còn tưởng rằng Tiêu Du Tình cũng là ngôi sao mới mà bọn Tam Gia Vệ Đạo định lăng xê nhưng sau mới biết được không phải. Tam gia đối với nhị tiểu thư rất khách khí, chưa hề nói một câu đùa cợt. Tiêu nhị tiểu thư cũng chưa từng tham gia uống rượu với bọn họ, nhưng hôm nay lại đi với người này tới đây ăn cơm. Đàn ông bình thường chắc đã không lọt vào mắt nhị tiểu thư.
Có lần, một người khách uống ngà ngà đụng Tiêu nhị tiểu thư cho là minh tinh mới xuất đạo liền cười hì hì tiến lên lôi kéo làm quen, kết quả bị đánh lão đại giáng cho mấy tát còn chưa tỉnh rượu đã bị đám người Tam gia thu thập một bữa, nói hắn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem hình dạng của mình.
Cả khoái hoạt lâm, đại mỹ nữ độc lai độc vãng chỉ có hai người, một là Tiêu nhị tiểu thư, người còn lại chính là Đào Tiếu Bình. Trong vòng tròn của Trình Tam đều biết, Đào Tiếu Bình là phụ nữ của nhị ca nên đối với nàng hết sức khách khí, không ai dám có ý tứ gì. Đào Tiếu Bình cùng Tiêu Du Tình giống nhau, cũng tham gia tụ hội với mọi người nhưng không bao giờ đi một mình với một người đàn ông nào khác.
Bây giờ thấy Tiêu Du Tình cùng Lưu Vĩ Hồng cùng nhau tới đây, một mình ăn cơm, Tiểu Lục Tử bỗng nhiên sẽ hiểu.
Không ngờ như thế vị này cũng là người phụ nữ của nhị ca!
Nói ra cũng không kỳ quái, nếu như không phải sau lưng có một đại thần lớn như vậy thì có ai không có ý với mỹ nữ tuyệt sắc như thế? Đây mới thực là tuyệt sắc, đàn ông nhìn vào đã chảy cả nước miếng.
Rất nhanh, rượu và thức ăn lập tức đưa lên.
- Nào, đồng chí đại biểu, em chúc anh một chén! Chúc Lưu Chủ tịch tiền trình như gấm, sớm ngày lên cao!
Tiêu Du Tình nâng ly rượu đỏ, mỉm cười chúc Lưu Vĩ Hồng, bộ dạng hết sức thục nữ.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nhíu mày hỏi:
- Tình Nhân, đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Du Tình kỳ quái hỏi ngược lại:
- Cái gì đã xảy ra chuyện gì? Như thế này chẳng phải là rất tốt sao?
- Không đúng!
Lưu Vĩ Hồng quả quyết lắc đầu.
- Biến hóa của em quá lớn làm anh nghĩ không ra. Em có còn là Tiêu Du Tình không?
- Trong suy nghĩ của Lưu Chủ tịch, Tiêu Du Tình nên ra sao? Có phải trong suy nghĩ của anh thì Tiêu Du Tình nên suốt ngày quậy phá, suốt ngày quấn anh không tha, phiền chết anh mới đúng, có phải hay không?
Tiêu Du Tình chu miệng lên hỏi ngược lại.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi cứng họng. Hắn thật ra thì cũng không có ý tứ gì khác. Ấn tượng về Tiêu Du Tình trong đầu hắn chính là một tiểu nha đầu không rành thế sự, bỗng nhiên lại trở thành thục nữ nên hắn thấy là lạ, tựa hồ như là thiếu cái gì đó. Nhưng rốt cuộc là lạ ở điểm nào thì Lưu Vĩ Hồng cũng không thể nói ra.
Thấy bộ dạng cổ quái của Lưu Vĩ Hồng, Tiêu Du Tình cuối cùng nhịn không được, hét lên:
- Em quấn anh, anh mắng em là trẻ con quậy phá. Bây giờ em nỗ lực đi làm một ký giả tốt, chăm chỉ đọc sách,
, anh lại nói em không phải là Tiêu Du Tình ...... Rốt cuộc muốn em anh mới có thể hài lòng? Lưu Chủ tịch, Lưu đại ca, Lưu đại gia, van cầu anh chỉ cho em con đường sáng đi!
- Cái này đúng rồi, đây mới là Tiêu Du Tình quen thuộc của anh.
Tiểu nha đầu nhất thời đã bị đánh thua.
Giống như nàng từng làm cho Lưu Vĩ Hồng nhức đầu vạn phần, Lưu Vĩ Hồng cũng là khắc tinh của nàng, làm cho nàng nhức đầu không dứt. Nhưng bản thân hết lần này tới lần khác không quên được hắn, bộ dạng của hắn vẫn luôn hiện ra trước mặt.
Đây là một loại ma chướng, dựa theo lời của người già mà nói là “Oan nghiệt”
- Được rồi được rồi, đừng nóng giận, uống rượu!
Thấy bộ dạng ấm ức của Tiêu Du Tình, Lưu Vĩ Hồng thoáng cái đã mềm lòng, cười giơ chén rượu lên. Theo số tuổi, lòng tự ái của tiểu nha đầu cũng càng ngày càng nhạy cảm, cũng đừng bất cẩn làm thương tổn nàng.
- Không uống!
Tiêu Du Tình tức giận, ngoảnh đầu sang một bên.
Lưu Vĩ Hồng đành phải để chén rượu xuống, kẹp lên một con cua, thả vào trong đĩa nhỏ trước mặt nàng, nói:
- Thôi nào, em muốn làm thục nữ cũng cần thời gian, ít nhất ăn xong bữa cơm này đã.
Tiêu Du Tình vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn hắn, rất chân thành nói:
- Có phải anh rất thích kiểu thục nữ hay không?
Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó nói:
- Tình Nhân, anh thích loại phụ nữ nào cũng không quan trọng. Quan trọng là bản thân em vui vẻ hay không! Em phải sống vì mình, không phải sống vì người khác.
- Anh không thích em, em sao có thể vui vẻ được?
Tiêu Du Tình lập tức hỏi ngược lại.
Lưu Vĩ Hồng vừa không biết nên mở miệng như thế nào.
- Còn nữa, sao anh kết hôn không cho em biết?
Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:
- Trên căn bản không báo cho ai. Mới vừa hưởng tuần trăng mật, trong thành phố đã xảy ra sự cố nên phải vội vàng chạy về.
Tiêu Du Tình liền bĩu môi, ra vẻ hả hê:
- Cho nên mới nói, người nào nhân phẩm không tốt thì ông trời không giúp, không để cho ngươi thanh thản ổn định hưởng tuần trăng mật!
Lưu Vĩ Hồng cười khổ lắc đầu, cũng chỉ có Tiêu Du Tình mới có thể nói chuyện với hắn như vậy. Nghĩ lại thì cũng có chút ý tứ như vậy. Dựa theo một câu danh ngôn trên mạng đời sau thì chính là: Nhân phẩm của Lưu nhị ca thật không làm sao!
- Đúng rồi, em học cấp thứ ba rồi phải không? Học hành căng thẳng sao còn thời gian làm những hoạt động ngoại khóa này?
Lưu Chủ tịch nín một trận, không thể làm gì khác hơn là chuyển đổi đề tài.
Ai ngờ không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc đến thì Tiêu Du Tình đã nổi đóa:
- Ai, ra là anh quá thờ ơ với em. Em đã học năm thứ nhất hệ ngữ văn của đại học thủ đô rồi! Nếu không, anh cho rằng nhật báo Quang Minh có thể để cho một học sinh trung học làm ký giả thực tập không?
Lưu Chủ tịch nhất thời ngượng ngùng không dứt nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa:
- Thật tốt, đại học tốt, hệ ngữ văn đại học thủ đô là rất tốt.
Cô bé này cuối cùng học đại học rồi, tâm tư của Lưu nhị ca cũng không còn cảm thấy lo lắng. Dù sao trong mắt mọi người, một sinh viên đại học hoàn toàn khác biệt với một học sinh trung học bậc thứ hai, học sinh trung học bậc thứ hai còn là trẻ con, sinh viên đại học là đã vị thành niên.
Tiêu Du Tình chép miệng:
- Nhìn thái độ của anh kìa. Nói cho anh biết, em đường đường thi vào đại học, không cần nhờ quan hệ. Như thế nào, lợi hại không?
Lưu nhị ca bất quá là xuất thân đại học nông nghiệp Sở Nam, nhị tiểu thư Tiêu gia đường đường đậu vào đại học thủ đô, quả thật có quyền lên tiếng trước mặt Lưu nhị ca.
- Được rồi, uống rượu uống rượu, chúc mừng Tiêu nhị tiểu thư đậu vào đại học thủ đô, rất giỏi!
Lưu nhị ca giơ chén rượu lên, vờ vịt khen ngợi.
Tiêu Du Tình lúc này mới đổi giận làm vui, cười yêu kiều cạn chén.
Hàn huyên mấy câu, Tiểu Lục Tử gõ cửa đi vào, cười hì hì đem chìa khóa phòng đặt vào tay Lưu Vĩ hồng, nói:
- Nhị gia, đây là chìa khóa phòng số 6.
Vừa nói, ánh mắt đang nhìn qua Nhị gia và Tiêu Du Tình một chút rồi ngay sau đó lui ra ngoài.
Hai người mà hắn chỉ đưa một chìa khóa.
Tiêu Du Tình liền cười nói:
- Thấy được chưa, người nơi này hiện tại cũng biết rồi, Tiêu nhị tiểu thư là phụ nữ của Lưu nhị gia. Tựa như Đào Tiếu Bình, mỗi lần nàng tới đây, Tiểu Lục Tử cũng an bài cho nàng phòng số 6!
Lưu Vĩ Hồng lập tức bị đánh trở tay không kịp, không thể ngờ tới Tiêu Du Tình ngay cả Đào Tiếu Bình cũng biết, còn nói ra như vậy.
- Uy, chớ có nói hươu nói vượn, anh với Đào Tiếu Bình hoàn toàn không có chuyện gì.
Lưu Vĩ Hồng hoảng hồn vội vàng bật thốt lên.
Tiêu Du Tình lại cười, ánh mắt trong veo nhìn vào Lưu Vĩ Hồng.
- Em biết mà, Đào Tiếu Bình cái gì cũng nói với em, nàng nói anh là người tốt...... Hì hì......