Chu Ngọc Hà đẩy bản thảo trước mặt ra, duỗi người một cái, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, thấy đã mười một giờ bốn mươi mấy phút, liền đứng dậy, thu dọn bản thảo trên bàn một chút, soi gương một cái, sửa sang lại quần áo, đi ra ngoài cửa.
Nên ăn cơm rồi.
Ban đầu nói rõ là hai tháng giao bản thảo, hai ngày trước bỗng nhiên giáo sư nói phải liều thôi, nhà xuất bản thúc giục khá gấp gáp, phải tranh thủ trước mười ngày hoàn thành bản thảo. Tất cả nghiên cứu sinh phụ trách viết bản thảo, đều không thể không tăng nhanh tiến độ, đi sớm về khuya. Chu Ngọc Hà tự nhiên cũng không ngoại lệ. Mấy nghiên cứu sinh khác đã kêu khổ thấu trời, chỉ có mỗi Chu Ngọc Hà lại không mấy để ý.
Cô có thể ngồi được. Cùng lắm thì buổi tối tăng ca thêm một hai tiếng
Tháng tám dương lịch, thời tiết Đại Ninh vẫn còn rất nóng, Chu Ngọc Hà mặc một chiếc áo phông ngắn tay, một chiếc quần ống xuông màu đen, đôi giày da màu đen, mái tóc chấm vai hơi hơi cuộn sóng, tô điểm cho khuôn mặt thanh tú của cô càng tăng thêm vài phần tao nhã của nữ giới.
Chu Ngọc Hà không vội vàng không hấp tấp đi ra cửa chính ký túc xá.
Cách đó không xa có đỗ một chiếc xe Audi màu đen, bóng mượt, phong thái uy nghiêm. Một chàng thanh niên cao tôi đẹp trai, đang dựa vào cửa xe hút thuốc, trên mặt ánh rạng rỡ ánh mặt trời pha lẫn thần sắc uể oải, tăng thêm mấy phần sức hấp dẫn.
Xe này, người này, cũng rất gây sự chú ý
Hiện tại đúng vào giờ cơm, rất nhiều học sinh từ ký túc xá lý đi ra, rộn ràng nhốn nháo hướng tới căn tin, khi đi ngang xe Audi, không khỏi đều có chút chậm lại bước chân, tò mò quan sát chiếc xe Audi và người chủ trẻ tuổi của nó
Sân trường đại học những năm 90, vẫn chưa hỗn loạn như đời sau
Sinh viên cũng được coi như là con cưng của trời, thân phận tự trọng. Không có nhiều người giàu có và con nhà giàu tới trường đại học tán gái như vậy. một chiếc Audi bắt mắt và một chàng thanh niên cao to đẹp trai như thế, thực dự là rất khiến người chú mục.
Chu Ngọc Hà cũng nhìn thấy được, bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt xinh đẹp hơi hơi híp mắt một cái
Không ngờ là Lưu Vĩ Hồng!
- Bác sĩ Chu!
Bí thư Lưu tự nhiên đã sớm thấy được Chu Ngọc Hà, liền tức mỉm cười đón tiếp.
- Ừ…
Chu Ngọc Hà vẫn là bộ dạng cũ, cách ‘ừ’ như trong điện thoại khi gặp mặt, vẫn chỉ là một chữ “ừ”, chỉ có điều âm cuối được kéo dài một chút, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần mà hơi có vẻ tái nhợt, có chút nổi lên một vẻ ửng hồng
Lưu Vĩ Hồng đứng lại ở trước mặt Chu Ngọc Hà hai bước, quan sát từ trên xuống, lắc đầu, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:
- Sao lại gầy dữ vậy nè? Không sinh bệnh chứ?
Nhìn qua, Chu Ngọc Hà quả thật càng thon thả vài phần. Cô vốn cũng không phải là loại phụ nữ đầy đặn, đáng người yểu điệu trước sau như một. Một thời gian không gặp, càng thêm thanh tú, khó trách Lưu Vĩ Hồng phải hỏi lời này
- Thật không? Chính tôi cũng không cảm thấy
Chu Ngọc Hà lập tức quan sát lại mình hai cái, rất tùy ý nói.
- Quả thật không sinh bệnh?
Lưu Vĩ Hồng lại truy hỏi một câu.
Chu Ngọc Hà liền mỉm cười, một nụ rất nhạt rất nhạt hé lộ trên gương mặt cô, nói:
- Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?
- Đây cũng không chuẩn xác. Thuốc không chữa trị được mình.
Lưu Vĩ Hồng nói thầm hai câu, lập tức giữ chặt tay Chu Ngọc Hà, nói:
- Không phải sinh bệnh, thì ắt là đói bụng lắm. Đi đi đi, tôi mời khách, mời cô ăn bữa ngon.
Chu Ngọc Hà không đề phòng hắn bỗng nhiên “Động thủ”, vừa không chú ý một chút, thì bàn tay nhỏ bé đã rơi “Ma chưởng” to lớn của Lưu Vĩ Hồng. Phản xạ có điều kiện tựa như thoáng giãy dụa, giật tay ra khỏi, hai má lập tức có chút ửng đỏ, trừng mắt liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đi thôi đi thôi!
Thật không có chút ngượng ngùng. Ở trong lòng Lưu Nhị Ca, Chu Ngọc Hà và cô gái bình thường có sự khác biệt, có thể xem là “bạn” của hắn. Tự cũng sẽ không cố ý tránh né gì cả. Chỉ có điều Lưu Nhị Ca không nghĩ tới, Chu Ngọc Hà dù sao cũng là con gái, cùng với “bạn hữu” thật sự vẫn là có sự khác nhau
Chu Ngọc Hà bĩu bĩu môi, như cười như không, lại trừng mắt liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái.
Người này, có đôi khi “tinh ranh như quỷ”, có đôi khi lại rất qua loa sơ sài
- Đừng trừng nữa, đi ăn cơm nào
Lưu Vĩ Hồng cười nói, vẫn vô tâm không để ý như cũ
- Cậu hôm nay sao lại tới đây?
Chu Ngọc Hà không vội vã dời bước, hỏi ngược lại.
Lưu Vĩ Hồng đáp:
- Ha ha, cùng ba cô ra ngoài công tác
- Ba tôi cũng đến đây? Vậy người đâu?
- Ông ta à, chắc là bây giờ, đang cùng các lãnh đạo ban Tuyên giáo tỉnh ủy ăn cơm rồi, khẳng định không có thời gian. Có lẽ tối sẽ qua. Tôi liền làm chút công tác, qua đây thăm cô trước. Thế nào, đủ là bạn tốt chứ?
Chu Ngọc Hà hé miệng cười.
Xem ra người kia thực sự xem mình như "Bạn hữu", đây cũng rất tốt. Chu Ngọc Hà trước kia vẫn chưa từng trải qua như vậy, cảm giác không tồi
- Đi thôi, chúng ta lên xe, tới khách sạn Mười Một ăn cơm. Nói không chừng có thể gặp được Bí thư Chu
Chu Ngọc Hà lắc đầu, nói:
- Không cần phải đi chỗ cao cấp như thế. Đồ ăn bên khách sạn Mười Một chưa chắc ăn được ngon bằng căn tin trường học chúng tôi. Tôi thấy, hay là đến căn tin trường học cho rồi, cũng có phòng riêng, có thể gọi món ăn
Lưu Vĩ Hồng liền có chút buồn bực, nói:
- Không phải chứ? Cô đây không phải là mỉa mai tôi sao? Tôi từ ất xa đến đây, đặc biệt mời cô ăn cơm, lại đi căn tin trường học các cô?
Chu Ngọc Hà liền cười:
- Cậu hôm nay tới phô trương sự giàu sang à?
Lưu Nhị Ca lập tức lên tiếng không kịp. Chính mình quả thật không có ý nghĩ này, xe cũng là mượn từ chỗ Lý Hâm. Lý Hâm có bạn lan tràn Đại Ninh, tạm thời mượn chiếc xe cho Lưu Vĩ Hồng dùng một chút, cũng không là chuyện gì khó. Tuy nhiên Lưu Nhị Ca nếu đặc biệt đến đây mời bạn bè ăn cơm, tự cũng không thể keo kiệt mà
- Cậu mời tôi ăn cơm, đương nhiên là nên để tôi ăn được vui vẻ, đúng không?
Chu Ngọc Hà thấy vẻ mặt "Phấn khích" của gặp Lưu Nhị Ca, liền mỉm cười nói một câu.
Lời này có lý, Lưu Nhị Ca không thể bác bỏ, đành nói:
- Vậy cũng được, thì đến căn tin trường học vậy. Ai, cô lần trước hình như có nói, Hoàng Đào Hoa làm giúp việc ở cửa hàng trường học phải không? Hay là cũng kêu cô ta cùng nhau ăn cơm
- Được
Chu Ngọc Hà gật gật đầu.
Lập tức hai người sóng vai tiến về phía trước.
Đến căn tin trường, tự nhiên là không cần phải lái xe. Đại học Ninh Thanh năm 90, quy mô không bằng đời sau. Sân trường cũng không được quá lớn rộng, từ tòa ký túc xá Chu Ngọc Hà, đi bộ tới căn tin, không tốn bao nhiêu thời gian.
Hai người cất bước trên đường mòn đầy bóng cây ở trường học, cũng nói chuyện gì mấy
- Hoàng Đào Hoa hiện tại tình hình thế nào?
Đi được một hồi, Lưu Vĩ Hồng lại mở miệng hỏi
Chu Ngọc Hà đùa giỡn đáp:
- Cậu đợi gặp được cô ta rồi, rồi tự mình phán đoán đi.
Lưu Nhị Ca đành phải lắc đầu.
Chu Ngọc Hà là như vậy, vào thời điểm có thể "Tiết kiệm" lời nói, tuyệt không nhiều lời. Hơn nữa lời cô nói cũng có đạo lý. Đợi Lưu Vĩ Hồng chính mắt nhìn thấy Hoàng Đào Hoa, tự mình phán đoán càng thêm chuẩn xác.
Đại học Ninh Thanh có mấy cái căn tin. Một căn tin cách ký túc xá Chu Ngọc Hà gần nhất, chỉ tốn mấy phút đi bộ. Căn tin một bên là cửa hàng, hoặc là nói là một quầy bán quà vặt, linh tinh vụn vặt gì cũng có.
Một cô gái yểu điệu mặc áo sơ mi trắng, váy hoa, mái tóc thật dài được một chiếc khăn tay buộc lại ở sau ót, đưa lưng về phía Lưu Vĩ Hồng, đang bộn rộn sửa sang lại hàng hóa ở quầy bán quà vặt
- Đào Hoa có người tới thăm cô này.
Chu Ngọc Hà đi tới trước quầy thủy tinh, mỉm cười kêu một tiếng.
- Là chị Ngọc Hà, ăn cơm ư… A… Bí…Bí thư Lưu?
Cô gái thon thả nghe vậy xoay người lại, cười nói, nói được một nửa, thanh âm đột nhiên dừng lại, đôi mắt phượng quyến rũ mở to ra, nhìn Lưu Vĩ Hồng với vẻ mặt không dám tin, niềm vui bất ngờ đến mức tận cùng, cả thân mình đều nhẹ nhàng run rẩy lên.
Chu Ngọc Hà mỉm cười nói:
- Lưu Vĩ Hồng, cậu dọa cho con gái người ta sợ hết hồn rồi kìa.
Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc liếc mắt nhìn Chu Ngọc Hà một cái, giống như Chu Ngọc Hà bỗng nhiên trở nên thay đổi khá nhiều. Chẳng lẽ là trong khoảng thời gian làm phụ đạo tâm lý cho Hoàng Đào Hoa đã có phát sinh biến hóa? Đây cũng là kỳ lạ, làm phụ đạo tâm lý cho người ta thì trước tiên phải thay đổi chính mình. Đương nhiên, Hoàng Đào Hoa là cô gái trẻ, Chu Ngọc Hà cùng cô ta kết giao, không cần thiết phải "Đề phòng" gì cả, có thể hoàn toàn thả lỏng, có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu
Chu Ngọc Hà dường như biết rất rõ trong lòng Lưu Vĩ Hồng đang suy nghĩ cái gì khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nói:
- Có gì kỳ lạ đâu, tôi chỉ là không thích nói chuyện với người nhìn không vừa mắt thôi
Lưu Vĩ Hồng liền rất buồn bực:
- Nói như vậy... tôi cũng là người cô nhìn không vừa mắt
Chu Ngọc Hà cười nhẹ thành tiếng
- Bí thư Lưu anh… anh ăn kem không? Chỗ tôi có loại kem rất ngon…
Hoàng Đào Hoa sửng sốt một hồi, mới tỉnh táo lại, vội vội vàng vàng nói, lại luống cuống tay chân đi mở tủ lạnh.
Lưu Vĩ Hồng cười khoát tay nói:
- Tiểu Hoàng, không cần đâu, tôi không ăn kem. Tôi qua đây mời cô cùng ăn cơm. Cô có thể đi được không? Có cần xin phép ông chủ hay không?
- Mời… mời tôi ăn cơm?
Hoàng Đào Hoa lại ngây ngẩn cả người. Từ Giang Khẩu trở lại Lâm Khánh, dọc đường đi đều là Lưu Vĩ Hồng mời cô ăn cơm, nhưng tình cảnh này lại khác. Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng không ngờ đặc biệt đến đại học Ninh Thanh mời cô ăn cơm, kêu Hoàng Đào Hoa làm thế nào có thể tin được? Trong cảm nhận của cô, Lưu Vĩ Hồng là thần thánh bình thường a!
Chu Ngọc Hà cười nói:
- Đào Hoa, hôm nay Bí thư Lưu đến đây để phô trương sự giàu sang, mời hai chúng ta ăn bữa lớn. Yên tâm đi, anh ta rất rộng rãi, lại có tiền, ăn không nghèo anh ta đâu.
- Không... Không phải, tôi... chị Ngọc Hà
Hoàng Đào Hoa hoàn toàn luống cuống tay chân, lắp bắp, không biết nên nói gì mới tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần hơi ửng đỏ
Lưu Vĩ Hồng cẩn thận quan sát Hoàng Đào Hoa một chút, thấy sắc mặt cô hồng hào, tuy rằng ở trước mặt mình vô cùng khẩn trương, nhưng dù gì cũng là tinh thần phấn chấn bồng bột mà một cô gái trẻ nên có, cho dù là kích động, cũng là phản ứng nên có khi một cô bé gặp phải “lãnh đạo lớn”. Xem ra, Chu Ngọc Hà làm phụ đạo tâm lý, làm được rất tốt.
- Đi đi, nói với ông chủ cô một tiếng, chúng ta chỉ ăn ngay căn tin kế bên, rất nhanh thôi, không mất bao nhiêu thời gian đâu.
Chu Ngọc Hà mỉm cười chỉ bảo nói.
- À… Vậy, Bí thư Lưu, chị Ngọc Hà, hai ngươi đợi chút, tôi đi nói với ông chủ
Hoàng Đào Hoa nói xong, hoang mang rối loạn chạy vào bên trong
- Đào Hoa là cô bé rất thông minh rất đáng yêu, tôi cũng rất thích cô ấy
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Nhìn thấy một cô gái từng sâu chịu thương tổn xã hội, cuối cùng bắt đầu thoát khỏi bóng tối của quá khứ, hướng tới cuộc sống mới, Lưu Vĩ Hồng trong lòng cũng đặc biệt vui mừng.