Quan Gia

Chương 353: Chương 353: Cút hết đi!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 353: Cút hết đi! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

Vào đời trước, Lưu Vĩ Hồng đã nghe đã nói đại danh vị Tiểu Cung này, là một điển hình con nhà giàu, hơn nữa có chút khuynh hướng ngốc nghếch. Sở dĩ vào lúc Lưu gia xuống dốc, Lưu Vĩ Hồng còn có thể nghe nói đại danh của hắn vì lai lịch vị này rất lớn. Dĩ nhiên, vào thời trước thì cậu của Tiểu Cung đã đứng vững vàng gót chân, uy phong trùm trong nội địa. 

Nhưng điều này cũng không giúp được gì cho hắn, Tiểu Cung rất ngu ngốc, thỉnh thoảng ra ngoài quậy một chút làm người ta chê cười, có lần còn suýt ra tòa. Nếu như không phải có tấm biển lớn hộ thân thì trong vòng cậu ấm đã sớm bị người ta cho ăn bùn rồi. 

Trước mắt, Tiểu Cung bất quá mới vừa vào kinh, cùng với người mà Lưu Vĩ Hồng nghe nói ở đời trước hoàn toàn không thể đánh đồng. Người sau lưng hắn bản thân đặt chân còn chưa vững, đang cẩn thận ổn định vị trí. Trong con mắt đám cậu ấm thế gia, Tiểu Cung chính là “Đồ chơi”, ai cũng lấy hắn làm trò cười, không hề có một chút tôn trọng, đãi ngộ của hắn so với Hồ Thiên Hậu còn kém xa. 

Bản thân Tiểu Cung tựa hồ không ý thức được vấn đề này, vẫn cười nói ngồi với mấy tên cậu ấm. Mặc dù Tiểu Cung có chút ngốc nghếch nhưng cô bé mà hắn mang tới lại rất xinh đẹp. Nếu như lớn lên chắc sẽ không thu Vũ Thường, Tiêu Du Tình, bất quá khí chất cách nhau xa, rõ ràng xuất thân nhà nghèo, ở trong một đám thế gia lộ ra vẻ rụt rè, lo lắng khép nép nhìn mọi người. 

Nói tương đối thì Hồ Thiên Hậu và bạn gái hắn tự nhiên hơn nhiều. 

Nói như thế nào thì Hồ Thiên Hậu trong vòng cậu ấm kinh sư là huyết mạch Lưu gia chính tông. Người khác cho dù không nhìn trúng hắn nhưng cũng nể mặt Lưu gia hai ba phần, không đối đã như Tiểu Cung. 

Trên mặt Trình Sơn lộ ra nụ cười vui mừng khi thấy người gặp họa, cười nói: 

- Nhị ca, chúng ta không vội vàng đi, chờ một lát, nhất định có trò hay để xem. Tiểu Cung lại ngu ngốc dẫn cô bé tới cho mấy tên khốn kiếp đầu trọc này.  

Lưu Vĩ Hồng cười khẽ, khẽ hỏi: 

- Dẫn cô bé?  

- Đúng vậy a, đất Giang Nam nhiều mỹ nữ, cô bé này từng đoạt giải trong một cuộc thi sắc đẹp. Nghe nói Tiểu Cung đã đem hai cô bé tới, chưa qua mấy ngày thì đã thành của người ta. Cô bé này xem chừng hắn giữ không được!  

Trình Sơn cười hì hì nói, nháy mắt một cái liếc sang bên kia vẻ châm chọc. 

Lưu Vĩ Hồng không vui nói: 

- Kỳ cục! 

Cũng không biết là nói bọn đầu trọc kỳ cục hay Tiểu Cung kỳ cục. 

Hồ Ngạn Bác cười nói: 

- Đúng là có chút kỳ cục, rõ ràng là khi dễ người ta. Bất quá, Tiểu Cung chính là đống bùn, làm sao lên nổi. Cái này phải dựa vào ngộ tính của mình. Ngộ tính không đủ, người khác cũng giúp không được.  

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu: 

- Vậy cũng không cần thiết. Mấu chốt là không ai chỉ điểm cho hắn. 

Hồ Ngạn Bác hơi có chút kỳ quái: 

- Nhị ca, ý của anh là chúng ta giúp hắn một lần?  

Lưu Vĩ Hồng không lên tiếng. 

Đang lúc này thì cô bé mà Tiểu Cung mang đến phát ra một tiếng thét chói tai, thanh âm rất sợ hãi, mang theo ủy khuất nói không ra lời. Một tên cậu ấm ngồi bên người nàng đang cười đùa thu tay lại. Mấy cậu ấm khác ngồi trong bàn đồng loạt cười lớn lên. 

Vẻ mặt Tiểu Cung rất lúng túng, không biết nên như thế nào cho phải. 

Hồ Thiên Hậu thì cười theo rồi nói với mấy tên, ở xa nên cũng không nghe rõ hắn nói cái gì, chắc là bảo mấy tên cậu ấm kia nể mặt. 

Mấy tên cậu ấm đều tỏ vẻ xem thường, trong đó có tên đầu trọ vung tay mắng Hồ Thiên Hậu sa sả. 

Lưu Vĩ Hồng trầm mặt, đứng dậy, bước đi tới. 

Trình Sơn và Hồ Ngạn Bác cũng liếc nhau rồi vội vàng đi theo phía sau. 

Nhìn qua, nhị ca có chút tức giận. 

Bất kể nói thế nào, Hồ Thiên Hậu cũng anh họ hắn. Trước kia bị tên cậu ấm đầu trọc kia xem thường không có tận mắt nhìn thấy còn chưa tính. Hôm nay làm trò trước mặt nhị ca, vậy thì không được! 

Ở đất kinh sư này, còn có tên quần áo lụa có thể áp đảo Lưu nhị ca trước đây? 

Mấy người Lưu nhị ca đang còn “trên đường” thì bàn bên kia lại nảy sinh biến cố. Nguyên là tên cậu ấm bên cạnh lúc nãy đã động thủ cước, lần này quá đáng hơn, trực tiếp ôm eo cô bé không chịu thả. 

- Tống Nghị, buông cái móng chó mày ra!  

Tên cậu ấm kia đang hỉ hả, không đề phòng Lưu nhị ca đã đến trước mặt, quát lạnh một tiếng. 

Tống Nghị lấy làm kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt đen sì của Lưu nhị ca, nhất thời vội vàng bỏ tay ra ngồi ngay ngắn, cười ngượng ngùng, trong mắt ra vẻ sợ hãi lẫn tức giận, còn thêm một chút không dám. 

Tất cả mấy tên cậu ấm trong bàn thoáng cái đã ngồi ngay ngắn, vẻ mặt lúng túng. 

- Ách, Lưu...... Nhị ca, hắc hắc, đã lâu không gặp......  

Tên đầu trọc này tên là Tịnh Lĩnh, vốn quen thói cậy mạnh hống hách, vẫn gọi lén Lưu Vĩ Hồng sau lưng là Lưu nhị, hôm nay đối mặt thì cũng không dám lỗ mãng, biết điều kêu một tiếng “Nhị ca”! 

Lưu nhị ca là loại người bất chấp quy củ, thuộc hạ cũng cứng rắn, có mấy tên đầu trọc đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ, nếu cứ mạnh mồm chẳng khác tìm đánh. Đằng nào cũng thua thì hạ mình cho xong. 

- Cút hết mẹ chúng mày đi!  

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng quát lên, không hề cho bọn chúng một đường lui. 

- Ách, nhị ca, chúng ta tới đây đùa...... Tam nhi, anh nói đúng không?  

Đầu trọc thấy vẻ mặt lạnh như băng của Lưu Vĩ Hồng thì biết hắn điên lên rồi, trong lòng sợ hãi. Dường như mới vừa rồi khi dễ Hồ Thiên Hậu nên tới? May mắn thế nào lại gặp phải Lưu nhị ca ở đây, xem ra hôm nay phải mất mặt rồi. 

Gã còn định quay sang Trình Sơn nói một lời, coi như là giãy dụa lần cuối kiếm chút mặt mũi. 

Trình Sơn nhún vai, giang tay nói: 

- Đầu trọc, tính nhị ca mày cũng biết, đó còn là mời đấy!  

Nói xong làm ra động tác đuổi khách. 

Sắc mặt đầu trọc lúc xanh lúc trắng, liếc Lưu Vĩ Hồng một cái rốt cuộc không dám dây dưa, cười tự giễu vài tiếng: 

- Được, nhị ca mất hứng, mấy anh em đi thôi.  

Vừa nói, liền đứng dậy, dẫn mấy tên quần áo lụa là, cũng không quay đầu lại mà bước đi thẳng. 

- Vĩ Hồng, hắc hắc.  

Hồ Thiên Hậu ngượng ngùng, sắc mặt đỏ bừng, không biết nên nói làm sao. 

Tiểu Cung và cô bé kia há hốc mồm nhìn Lưu Vĩ Hồng, khuôn mặt lộ vẻ khiếp sợ lẫn sùng bái. Mấy tên đầu trọc nào là khí thế như thế nào, thật giống như Tứ cửu thành này là sản nghiệp bọn hắn, tùy tiện ra vào! Không ngờ vị này vừa đến, chỉ bất quá một tiếng “Cút đi” thì đám người đầu trọc như chuột thấy mèo vậy, cái rắm cũng không dám đánh cứ thế cút thẳng! 

Đây mới gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân. 

Ngày hôm nay, coi như là được chứng kiến uy phong lão đại quần áo lụa là của kinh sư! 

- Anh họ, tại sao tụ tập với mấy tên kia vậy? Đây không phải là tự tìm phiền phức sao?  

Lưu Vĩ Hồng cau mày, giọng nói rất không vui. 

- Hắc hắc, cũng không phải là...... Vừa tiến vào thì đã thấy mấy người bọn hắn ở đây nên ngồi cùng thôi......  

Hồ Thiên Hậu đỏ mặt, ấp úng giải thích. Hắn cũng đúng là không thấy được Lưu Vĩ Hồng ở đây, nếu là thấy được tự nhiên đã dẫn Tiểu Cung tới, làm sao ngồi một chỗ với bọn đầu trọc. 

Hồ Thiên Hậu mặc dù trong vòng tròn của đám quần áo lụa lụa là kinh sư không tính là một nhân vật, nhưng cũng biết ai mới là lão đại ở đây. Trong tứ cửu thành, nói về quần áo lụa là, thật đúng là không có mấy người có thể đánh đồng với Lưu Vĩ Hồng. 

- Được rồi, sau này a, chớ cùng với bọn họ lăn lộn nữa. Cùng quá bên kia đi, mọi người cùng nhau uống rượu!  

Lưu Vĩ Hồng không nói thêm gì, Hồ Thiên Hậu chung quy là anh họ hắn, vốn cũng phải lưu lại cho hắn mấy phần mặt mũi nên dịu mặt, mời đám Hồ Thiên Hậu. 

Hồ Ngạn Bác cười tiến lên, vịn vào vai Hồ Thiên Hậu:- Đi một chút, Thiên Hậu, anh em mình đã lâu không gặp, hôm nay cùng nhau uống thống khoái, không say không về!  

Đối với Hồ Thiên Hậu rất thân mật. 

Bởi vì quan hệ với Lưu Vĩ Hồng nên Hồ Ngạn Bác trước kia cũng có quen biết qua với Hồ Thiên Hậu. Bất quá trước mắt muốn kiếm mặt mũi cho nhị ca thì làm huynh đệ phải như vậy. 

Hồ Ngạn Bác vừa chèo kéo Hồ Thiên vừa liếc mắt với Trình Sơn. 

Trình Sơn lập tức cũng không chậm, lập tức cười hì hì tiến lên, vỗ vai Tiểu Cung: 

- Bảo Nguyên, đi, cùng đi uống rượu, biết thêm nhiều anh em!  

Tiểu Cung có đại danh là “Cung Bảo Nguyên”. Hắn nhìn qua hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lớn hơn Trình Sơn năm sáu tuổi, nếu muốn tỏ vẻ thân mật, Trình Sơn dĩ nhiên là không tiện gọi người ta là Tiểu Cung. Trình Sơn láu cá, biết nhị ca đang nổi lòng chiêu dụ. Tiểu Cung mặc dù có chút ngốc nghếch nhưng có tấm biển lớn của cậu hắn, nhị ca cảm thấy cần thiết, vậy thì nhất định là có đạo lý. 

Cung Bảo Nguyên nhất thời rất cảm động, gật đầu lia lịa, ánh mắt bất giác liếc về Lưu Vĩ Hồng. Vị này, thật sự là bị uy phong sát khí của Lưu nhị ca trấn trụ. 

Lưu Vĩ Hồng ngay sau đó xoay người rồi cả đám kéo về bàn bên kia. 

Mọi người vừa ngồi xuống, Trình Sơn liền vẫy tay liền lập tức có phục vụ mặc áo đeo cà vạt đi tới. Buổi liên hoan này tuân thủ đây đủ quy củ của tiệc rượu của quốc gia tư bản chủ nghĩa, còn đặc biệt mời đầu bếp và phục vụ từ khách sạn khác của kinh sư. Đám con ông cháu cha của tứ cửu thành những thứ khác không nói, để ý nhất đúng là mặt mũi. 

Trình Sơn nếu làm party như vậy, dĩ nhiên là không thể thua kém. 

- Xin hỏi tiên sinh có gì dặn dò?  

Bồi bàn khẽ cúi người chào, một mực cung kính hỏi. 

- Anh dọn bàn đi, những thứ khác cất vào cả, thay rượu và thức ăn mới, phải nhanh lên!  

Trình Sơn vung tay lên. 

- Dạ, tiên sinh!  

Bồi bàn lại khom người chào. Rất nhanh có hai ba phục vụ đi lên, nhanh chóng dọn sạch bàn rồi đem rượu và thức ăn mới lên, bày tràn đầy một bàn. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.