Dù đã trải qua phân tích, khả năng hợp tác của Cao Thăng rất lớn, nhưng “đàm phán” tiến hành thuận lợi như thế, vẫn vượt qua ý liệu của Lưu Vĩ Hồng, trong lòng hắn rất cao hứng. Ba người lập tức liền chuyển đề tài tán gẫu. Mặc dù chính sự đã xong xuôi nhưng Lưu nhị ca cũng không vội rời đi. Cao Thăng nhìn qua thật giống một thiếu niên không rành thế sự, nhưng tính cách trầm ổn, ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng đối với hắn rất tốt, cố ý cùng kết giao thân với hắn. Ở trong chiến tuyến của hệ thống tuyên giáo có được thân tín của mình, có nhiều chuyện làm ít mà đạt được công to.
Chỉ chốc lát Trình Sơn đã cười a a đi tới.
Dù hắn đã “tránh mặt”, nhưng trên thực tế luôn chú ý tình hình bên này, thấy ba người đã cười ha ha nói chuyện phiếm, đã biết chuyện đứng đắn nói xong rồi, vì thế lại gần tương bồi. Ngày tháng của nhị ca ở lại trong thủ đô không nhiều lắm, trở về một lần thật không dễ dàng, mọi người phải từ từ tâm sự thật nhiều mới được.
Trình Sơn tựa hồ nhận định Cao Thăng thật dễ khi dễ, ngồi xuống cười hì hì nói:
- Ai, tiểu Cao, tiểu Vũ rất có hảo cảm với cậu, bây giờ còn đang ở bên kia tha thiết mong chờ nhìn cậu kia. Chỉ cần cậu gật đầu, đêm nay không cần về, tam ca an bài cho cậu. Yên tâm, bảo quản an bài thỏa thỏa thiếp thiếp, không hề có chút sai lầm nào. Thế nào? Cậu trả lời một tiếng đi chứ.
Cao Thăng nhất thời lại đỏ mặt, nói:
- Tam ca, anh đừng trêu chọc tôi mà…tôi quá thật không quen loại sự tình này.
- Thiết! Cậu thật không thú vị, có phải là đàn ông hay không đây? Hay là cậu không tin được tam ca, nghĩ tam ca sẽ hại cậu? Yên tâm, tam ca giới thiệu cho cậu, cậu phóng hết tâm đi, tuyệt sẽ không lừa cậu đâu. Chỉ là chơi đùa thôi, đâu có buộc cậu cưới nàng! Tôi cam đoan khi nào cậu muốn bứt ra, không có chút vấn đề gì.
Cao Thăng hoàn toàn không thể chống đỡ nổi, không biết làm sao ứng đối lòng nhiệt tình của tam ca, chỉ đỏ mặt cười.
Hồ Ngạn Bác cười cười nói:
- Cao Thăng, theo tôi nghĩ, lời đề nghị này của tam nhi có thể suy nghĩ lại. Cô bé kia quả thật không tệ lắm, cần chén đĩa có chén đĩa, cần mẩu giấy có mẩu giấy, không buộc cậu cưới nàng, chỉ là chơi đùa cũng đâu có gì. Nếu cậu da mặt mỏng, ngượng ngùng, vậy tối nay tôi đi cùng cậu là được rồi? Tam nhi, cậu đem địa phương an bài tốt, người cũng an bài tốt, đêm nay tôi cùng Cao Thăng đi qua. Có người đi cùng hắn sẽ không khiếp đảm.
Hồ Ngạn Bác diễn tả những cô gái xinh đẹp vào thập niên 80 cũng dùng từ ngữ khá đúng. Chén đĩa chính là khuôn mặt, mẩu giấy chính là dáng người, rất xinh đẹp gọi là phiêu lượng, vóc người đẹp gọi là dáng tốt.
Trình Sơn hưng phấn hai mắt tỏa sáng, liên thanh đáp ứng.
Khuôn mặt Cao Thăng trướng lên đỏ bừng, liên tục xua tay, trong mắt lại hiện lên vẻ như muốn thử.
- Được, cậu giả bộ đi! Cậu có thể giả vờ! Cậu mà giả vờ nữa là tôi mặc kệ đó!
Hồ Ngạn Bác là bạn học của Cao Thăng, đối với chút tâm tư này của hắn hiểu rất rõ ràng.
Lưu Vĩ Hồng cười nhìn Hồ Ngạn Bác cùng Trình Sơn thay phiên trêu chọc Cao Thăng, cũng không nói chen vào. Có lẽ Trình Sơn chỉ muốn trêu chọc Cao Thăng cho vui, nhưng Hồ Ngạn Bác lại có ý định khác. Hiển nhiên Cao Thăng cùng cha của hắn, muốn bước lên thuyền lớn của Lưu gia, sau này chẳng những thành bạn thân, còn là chiến hữu cùng một chiến tuyến. Đem quan hệ này gắn bó chắc một chút, sẽ không có gì tai hại.
Thái độ làm người của Hồ Ngạn Bác âm nhu, đầu óc xoay chuyển cực nhanh, đặc biệt luôn lấy được chủ ý, lại nói nghĩa khí, có một huynh đệ ở tại thủ đô tụ tập nhân mạch cho hắn, quả thật rất không sai.
Cao Thăng bị hai người trêu chọc một chốc, không còn gì để nói.
- Ha ha, vậy là được rồi nha, đây mới gọi là đàn ông, phải như vậy đúng không?
Trình Sơn vỗ vai Cao Thăng, cười thật vui vẻ. Nhưng người này đúng là không chịu ổn định, vừa chọc ghẹo xong Cao Thăng, lập tức lại tiếp cận nhị ca, có vẻ như đêm nay hắn đặc biệt hưng phấn.
- Ai nhị ca, ba chúng tôi đều đi hết, tôi xem anh cũng đi đi. Tiểu Phượng kia tôi bảo quản nàng sẽ khăng khăng một mực với anh đó.
Lưu Vĩ Hồng trừng mắt liếc hắn nói:
- Thiếu đánh phải không? Vũ Thường còn đang ở thủ đô, để cho nàng biết, tôi còn lăn lộn hay không đây?
- Nhé…nhị ca, nghe anh nói vậy việc này thật đúng là định rồi?
Trình Sơn liền mở to hai mắt, ồn ào, bộ dáng như không dám tin. Trước kia nhị ca thường mở miệng kêu “Vũ Thường tỷ”, hiện tại bỏ qua chữ “tỷ”, trực tiếp kêu tên, còn gọi thật thân thiết. Hơn nữa tán gái còn sợ bị Vân Vũ Thường hay biết, đây là vấn đề gì đây?
- Ngưu! Nhị ca, thật tốt, thật quá ngưu! Bàn tay vẫy vang bành bạch. Tôi xem sau này Hạ gia làm sao hung hăng càn quấy! Hắn tiếp tục ngưu, chẳng phải người vợ vẫn lọt về tay nhị ca sao?
Lưu Vĩ Hồng hờn giận nói:
- Tam nhi, nói cái gì đây? Cái gì là vợ hắn? Đó là vợ của tôi đúng không?
- Đúng đúng, được rồi, xem tôi há mồm con mẹ nó lại nói hưu nói vượn. Vốn anh và Vũ Thường tỷ là thanh mai trúc mã, hai người thành vợ chồng, được xem là trời đất tạo nên, mắc mớ gì tới Hạ gia chứ? Được, huynh đệ nói bậy, tự phạt một ly!
Trình Sơn nói xong, không đợi Lưu Vĩ Hồng mở miệng, bưng ly bia uống một hơi cạn sạch, lại kêu lên vài tiếng “thống khoái”, tựa hồ lần này đã lấy được thắng lợi cực lớn.
Cũng quả thật giỏi lắm!
Đừng nói trong thủ đô, coi như phóng mắt ra cả nước, ngoại trừ nhị ca, có ai dám cướp vị hôn thê của Hạ Mạnh Cường? Nhưng còn cướp thật gọn gàng dứt khoát!
Bên này đang náo nhiệt, bên kia lại tới thêm vài vị khách nhân, hai nam hai nữ, đều còn trẻ tuổi, có một cô gái còn rất xinh đẹp đang chào hỏi cùng một đám công tử thế gia.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi nhướng lên.
Nguyên lai bên trong hai người thanh niên kia, có một người hắn rất quen thuộc, chính là anh họ của hắn tên Hồ Thiên Hậu, là con trai của cô hai Lưu Thành Mỹ. Người cùng đi với hắn ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, quần áo rất ngăn nắp thể diện, trên mặt mang theo dáng tươi cười khiêm tốn, cúi đầu khom lưng giao tiếp với đám ăn chơi trác táng. Mấy tên công tử ca kia, Lưu Vĩ Hồng biết rõ, đều là con cháu thế gia, tuy rằng còn chênh lệch với Lưu gia, nhưng cũng thuộc quyền thế gia tộc danh môn rất có thanh danh. Nhưng mấy tên này ngày thường trà trộn tương đối gần với Hạ Vi Cường, trong đó có một hai tên từng bị Lưu nhị ca giáo huấn qua, đánh đến tè ra quần.
Party như vậy phân chia vòng luẩn quẩn cũng không được rõ ràng. Ngày thường Trình Sơn thân thiết với Lưu Vĩ Hồng, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy công tử ca này đến đây giải trí. Chỉ cần không đến gần trước mặt Lưu nhị ca là được.
Trước kia khi Hồ Thiên Hậu còn ở thủ đô vẫn thích chung chạ với hội công tử ăn chơi thế này, nhưng không ở chung một chỗ với Lưu Vĩ Hồng. Mặc dù là anh em bà con, nhưng hai người không học cùng trường, cũng không hỗn chung một chỗ thường xuyên. Hồ Thiên Hậu cũng có bạn bè cùng vòng luẩn quẩn của mình. Năm trước Lưu Vĩ Hồng đưa ra ý kiến giúp dượng cả Hồ Phấn Cường đạt được ước nguyện, điều tới tỉnh Giang Nam đảm nhiệm chức giám đốc chi nhánh, Hồ Thiên Hậu cũng đi theo qua. Không nghĩ tới lúc này lại nhìn thấy hắn trong buổi party thế này, có lẽ vừa mới quay về thủ đô.
Thuở nhỏ Hồ Thiên Hậu lớn lên tại thủ đô, tất nhiên xem như người thủ đô. Tâm tính người trẻ tuổi sau khi đến Giang Nam sợ rằng không được quen, vì thế thường thường chạy về thủ đô gặp bạn bè cũ cũng là rất hợp lý.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, tựa hồ lại có điểm không đúng. Hồ Thiên Hậu cùng bạn của hắn giống như đang a dua cho đám con cháu thế gia kia.
Vòng luẩn quẩn của công tử ăn chơi cũng rất có giảng cứu, trọng yếu nhất chính là “cấp bậc”. Mặc dù Hồ Thiên Hậu cũng là huyết mạch chính thống của Lưu gia nhưng chung quy vẫn mang họ khác, ở trong mắt đám con cháu thế gia cũng không được chân chính xem như người của Lưu gia. Hơn nữa Hồ Phấn Cường công tác trong quốc xí, chức vụ không cao lắm cho nên Hồ Thiên Hậu kết giao với vòng luẩn quẩn công tử ca tương đối mà nói, “cấp bậc” thấp hơn rất nhiều. Hiện tại hắn chào hỏi mấy con cháu thế gia này, trước kia không có khả năng quan hệ tốt với hắn.
Người ta chướng mắt hắn!
Lưu Vĩ Hồng không khỏi nhớ tới thời gian chảy ngược kiếp trước, ở thế giới kia từng phát sinh một việc. Khi đó có người rảnh rỗi sắp xếp danh hào cho các thiếu gia cùng công tử, kỳ thật thân phận thực sự còn chưa sánh bằng Hồ Thiên Hậu. Chỉ do ở bên ngoài ngang ngược càn rỡ, chứ khi đứng trước mặt con cháu thế gia chân chính, còn không dám thở mạnh.
Hạ Vi Cường mới là đại ca thực sự của những công tử ăn chơi trong thủ đô.
Nếu đời trước Lưu gia không suy sụp, Lưu Vĩ Hồng không tham chính, vô cùng có khả năng cũng giống như Hạ Vi Cường, là thủ lĩnh của một đám công tử ăn chơi khác. Người ngoài nghe đồn thiếu gia công tử gì đó, ở trước mặt Lưu nhị ca còn không có tư cách mở miệng nói chuyện.
Nhìn trước mắt, Hồ Thiên Hậu chính là rơi vào tình trạng như thế.
- Nhị ca, kỳ quái phải không? Đừng trách tôi nói lời đắc tội, anh họ của anh thật đúng là không tự trọng. Mấy ngày nay mang theo tiểu Cung chuyển động quanh thủ đô, bái người lung tung! Mấy tên kia rõ ràng là không muốn kết giao với họ.
Nhìn thấy tình hình bên kia, khuôn mặt Trình Sơn liền sầm xuống, không chút cao hứng “hừ” một tiếng nói.
- Anh họ tôi, Hồ Thiên Hậu đã về đây bao lâu?
Lưu Vĩ Hồng hỏi.
Từ sau khi trọng sinh, Lưu Vĩ Hồng quyết chí tự cường, toàn tâm toàn ý muốn thay đổi vận mệnh cho Lưu gia, toàn tâm toàn ý muốn phát triển trên con đường làm quan, đối với chuyện trong hội công tử ăn chơi thủ đô chú ý rất ít. Hắn không có thời gian để đi chú ý, huyện Lâm Khánh cùng khu Giáp Sơn cũng còn cả đống chuyện đang chờ hắn đi xử lý.
Hồ Ngạn Bác và Trình Sơn là bạn thân như vậy, cũng không nhắc tới tình huống của Hồ Thiên Hậu qua mỗi lần nói chuyện điện thoại với hắn. Thật sự mà nói, Hồ Ngạn Bác và Trình Sơn cũng giống như những công tử ăn chơi khác, không thích nhìn thấy “ngụy con cháu thế gia” như Hồ Thiên Hậu. Ngoại trừ ngày nào đó Hồ Phấn Cường có thể lấn sân lên vị trí cán bộ cao cấp có thực quyền ngoài cấp Phó bộ, Hồ Thiên Hậu mới được đám công tử ăn chơi thủ đô chân chính tiếp nhận.
- Đã có một thời gian, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm. Nhưng nghe nói hắn cùng tiểu Cung thường hỗn chung một chỗ.
Trình Sơn lắc đầu nói.
- Tiểu Cung? Là người thanh niên đi chung với hắn sao?
Trình Sơn liền nở nụ cười nói:
- Đúng rồi, chính là hắn. Anh có thể không biết hắn là thần thánh phương nào, hắn từ Minh Châu tới, là cháu của một đại nhân vật…
Nói xong, Trình Sơn liền nói ra một cái tên, nghe được khiến Lưu Vĩ Hồng sửng sốt.