Quan Gia

Chương 351: Chương 351: Hạ gia cũng không phải bền chắc như thép




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 351: Hạ gia cũng không phải bền chắc như thép 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

- Tiểu Cao, tham gia công tác khi nào vậy? 

Lưu Vĩ Hồng cười hỏi, lại đưa điếu thuốc cho Cao Thăng, ngữ khí rất tùy ý. 

- A, là năm trước, năm trước tôi tốt nghiệp đại học đã vào tòa soạn báo. 

Cao Thăng vội vàng đáp, trong giọng nói mang theo vài phần cung kính. Mọi người xấp xỉ tuổi tác, nhưng Hồ Ngạn Bác đều gọi Lưu Vĩ Hồng là “lão đại”, Cao Thăng cũng không dám lãnh đạm. 

- Uhm, công tác thuận lợi không? 

- Xem như thuận lợi. Bây giờ còn đang thực tập, chạy theo lão đồng chí, có thể học được không ít thứ. 

Khi nói lời này, khuôn mặt Cao Thăng lộ vẻ khâm phục. Vị trước mắt này, tuổi tác không sai biệt với hắn, nghe nói đã là bí thư Khu ủy, trực tiếp đi xuống từ dưới cơ sở thấp nhất. Cao Thăng chưa từng công tác dưới cơ sở, nhưng làm phóng viên trong tòa soạn báo, cơ sở cũng cần phải đi xuống. Tình huống dưới cơ sở phức tạp hay không bỏ qua một bên, tối thiểu so sánh với thủ đô đúng là một trời một vực. Lưu Vĩ Hồng là con cháu hào môn thế gia, có thể cất bước từ dưới cơ sở, bản thân đã là thật giỏi. Theo Cao Thăng biết, còn chưa có con cháu thế gia nào xuất thân từ hào môn thế gia giống như Lưu Vĩ Hồng, lại cất bước từ khu hương, bình thường đều ở trong nha môn tại thủ đô ngao phần tư lịch, sau đó mới thăng lên dần. 

Con cháu Lưu gia, quả nhiên phi phàm. 

Trên cảm giác, hắn là một phóng viên thực tập nhưng còn là một đứa trẻ trẻ người non dạ, người ta đã là “phụ mẫu một phương”, tự nhiên liền cảm giác được sự chênh lệch của đôi bên. 

Đối với vẻ “kính nể” của Cao Thăng, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên cũng cảm thụ được, trong lòng liền có thêm vài phần thân cận, cười nói: 

- Tiểu Cao, gần đây tâm tình của chú Cao được chứ? 

Con cháu thế gia lần đầu gặp mặt, lẫn nhau ân cần thăm hỏi trưởng bối đối phương cũng là lễ tiết cần đến. Bất quá tuổi tác của Cao Văn Vĩ tương đương Lưu Thành Gia, đều hơn bốn mươi, đúng là lúc tuổi tác trẻ trung khỏe mạnh, lại hỏi thân thể đối phương có an khang hay không, tựa hồ có điểm không thích hợp. Lưu Vĩ Hồng liền độc đáo, lại hỏi thăm chú Cao “tâm tình được hay không”. 

Cao Thăng không dám chậm trễ, vội vàng cúi người nói: 

- Cảm tạ nhị ca hỏi thăm, trong khoảng thời gian này công tác của cha tôi khá thuận lợi. Công tác trong tòa soạn báo chắc nhị ca khẳng định cũng biết, khá có quy luật. 

Cái gọi là quy luật, tự nhiên là nhằm vào tầng cấp như Cao Văn Vĩ mà nói, về phần lấy tin và biên tập, các phóng viên bề bộn tới rối tung, làm sao có thể nói là có quy luật? 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu. 

Cao Thăng lại theo quy củ hỏi thăm về tình hình gần đây của lão gia tử và Lưu Thành Gia. So sánh với con cháu cán bộ bình thường mà nói, Cao Thăng không thể nghi ngờ xem như con cháu nhà giàu có. Cao lão gia tử cũng từng chưởng quản đơn vị cấp Chính bộ, nhưng trong đại cách mạng lại bất hạnh ngộ nạn. Cao Văn Vĩ có thể đi tới vị trí như bây giờ, có thể xem là thực lực rất mạnh. Tự nhiên là có bạn cũ của lão gia tử bao che. Nhưng so sánh giữa Cao gia cùng Lưu gia mà nói, vậy hoàn toàn là hai cấp bậc. Đối mặt Lưu Vĩ Hồng, nội tâm Cao Thăng có vài phần lo âu thấp thỏm. 

Hôm nay hắn tới muộn không phải do chuyện khác ngăn trở, mà là trước khi đi hắn đã hội báo với Cao Văn Vĩ. Tính cách của Cao Thăng thật cẩn thận, kết giao với con cháu trực hệ đại tộc thế gia như Lưu Vĩ Hồng, Cao Thăng cảm thấy được phải báo qua với cha mình. Chức vụ Cao Văn Vĩ không phải rất cao, nhưng vị trí của gia đình đặc biệt mẫn cảm, chưởng quản lấy tiếng nói tuyên truyền của Đảng, cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn. 

Trước mắt vận mệnh chính trị trong thủ đô thật sự quá biến ảo, không cẩn thận liền bị cuốn đi vào, làm không tốt chính là tai họa ngập đầu. 

Lưu Vĩ Hồng tự nhiên không rõ ràng tình huống này, rít một hơi thuốc mỉm cười nói: 

- Tiểu Cao, hiện tại tôi đang công tác tại huyện Lâm Khánh Sở Nam, huyện Lâm Khánh cậu có nghe nói qua không? 

Trong lòng Cao Thăng cả kinh, vội vàng đáp: 

- Nghe nói qua, giống như trên “Sở Nam nhật báo” có một bài văn dài, chính là đăng tin công tác kiến thiết Đảng của huyện Lâm Khánh, được gọi là “Kinh nghiệm Lâm Khánh”. 

Cao Thăng là phóng viên “Nhân Dân nhật báo”, chú ý báo Đảng các tỉnh là chuyện vô cùng đương nhiên. Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng vừa mở miệng nói tới huyện Lâm Khánh, Cao Thăng liền đoán được mục đích chủ yếu hôm nay Lưu Vĩ Hồng hẹn hắn gặp mặt, trong lòng liền khẩn trương. 

Đối với cán bộ làm trong hệ thống tuyên giáo mà nói, đây là một vấn đề thật ác liệt. 

Cái gọi là “Kinh nghiệm Lâm Khánh” là chuyện gì xảy ra, bên trong hệ thống tuyên giáo rất nhiều nhân vật trọng yếu đều hiểu rõ ràng tin tức này. Lúc trước bên Ban tổ chức cùng Ban tuyên giáo liên hợp hạ xuống văn kiện này, không phải “lượng thân làm theo yêu cầu” cho huyện Lâm Khánh mà là cho huyện Vĩnh Lạc. Đó là chuẩn bị trước khi Hạ đại công tử rời khỏi thủ đô. Chỉ chờ đến thời cơ thích hợp, mọi người liền vì Hạ đại công tử phất cờ hò reo, đắp nặn ra một kỳ tài kiến thiết Đảng. Không ngờ bên này còn đang trong thời gian chỉnh sửa thì tư liệu “Kinh nghiệm Lâm Khánh” liền xuất hiện trước bên tỉnh Sở Nam, còn công khai đăng tin trên “Sở Nam nhật báo”. 

Trong khoảng thời gian ngắn, vô số người rụng cả mắt kính! 

Còn có người dám đùa như vậy? 

Bí thư Huyện ủy Chu Kiến Quốc của huyện Lâm Khánh, là thần thánh phương nào? Dám trực tiếp đoạt lấy quả đào lớn trong tay Hạ gia đại thiếu? 

Nhìn kỹ lại tác giả bài báo chính là bí thư Khu ủy khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh Lưu Vĩ Hồng, cũng đã xuất hiện ngay bên dưới bài báo. 

Lưu Vĩ Hồng! 

Hiểu được điểm mấu chốt của vấn đề. 

Không phải lá gan Chu Kiến Quốc lớn, mà là Lưu nhị thiếu muốn tranh đấu cùng Hạ công tử! 

Đây mới gọi là đối thủ thế lực ngang nhau. 

Chu bí thư chỉ là người được Lưu nhị thiếu đẩy lên mặc áo rồng, diễn viên chân chính giấu phía sau màn. Hiểu được nội tình này, mọi người vô cùng khiếp sợ, liền trở nên vô cùng cẩn thận. 

Muốn nói Hạ Mạnh Cường cùng Lưu Vĩ Hồng, không tính là gì. Một bí thư Huyện ủy cùng một bí thư Khu ủy, chức quan như vậy ở trong thủ đô chỉ là chuyện cười, đều ngượng ngùng khi mở miệng nói với người ta. Nhưng hai thế lực khổng lồ sừng sững phía sau lưng bọn họ, lại làm cho không có bất kỳ kẻ nào dám khinh thị. 

Hai vị công tử gia cứ đối chọi gay gắt như thế, lại khiến cho những người khác gặp khó khăn. 

Nhất là sau khi Ban tổ chức khẳng định “Kinh nghiệm Lâm Khánh”, những quan viên bên Ban tuyên giáo liền càng thêm khó khăn. Lúc trước văn kiện được liên hợp hạ xuống, đến tiếp sau hành động tự nhiên phải có nhất trí. Bên Ban tổ chức thông qua, nếu bên Ban tuyên giáo áp xuống, vậy rất khó coi. Tuy nói lực ảnh hưởng của Hạ gia bên Ban tuyên giáo rất mạnh, nhưng cũng khó làm được một nhà độc đại. Ở bất kỳ Bộ tổ chức và ủy ban trung ương nào trong thể chế, tình hình một nhà độc đại đều là phạm húy, thật dễ dàng bị người cầm chuôi. Nếu như chỉ là những nghiệp vụ bình thường, hoặc không quan trọng thì không sao, nhưng hệ thống tuyên giáo chưởng quản tiếng nói của quốc gia, như thế nào những bộ hoặc ban bình thường có thể đánh đồng? Quan chức cao tầng cũng tuyệt không cho phép xuất hiện tình hình như thế. 

Bên Ban tổ chức khẳng định “Kinh nghiệm Lâm Khánh”, nếu bên Ban tuyên giáo áp xuống, rõ ràng là không thực tế, sớm hay muộn phải đăng tin. Bất quá vấn đề mấu chốt ở trong này, mấu chốt là ở chỗ, do truyền thông nào đưa tin trước. Nói cách khác, là “lão đại” nào mở miệng trước. Vị “lão đại” mở miệng trước không hề nghi ngờ sẽ thu nhận sự ghen ghét của Hạ gia. 

Bất quá nói đi thì nói lại, nếu nhận được Lưu gia xem trọng, đó là “trao đổi” không sai. Ở ý nào đó mà nói, thậm chí còn có thể được tốt hơn là nhận được ích lợi bên Hạ gia. Lực ảnh hưởng của Hạ gia trong hệ thống tuyên giáo thật lớn, nói cách khác thân tín của Hạ gia cũng nhiều. 

Sự cạnh tranh giữa các thân tín tâm phúc thì càng khó tránh. Thân tín càng nhiều, cạnh tranh càng kịch liệt. Hạ gia cũng không có nhiều chức vụ cùng tài nguyên đến ổn định bọn họ, cuối cùng luôn luôn sẽ có người cao hứng người không như ý. Tương đối mà nói, tuy lực ảnh hưởng của Lưu gia trong hệ thống tuyên giáo không bằng Hạ gia, thân tín cũng ít hơn, nhưng nếu có cán bộ đủ trọng lượng được Lưu gia chăm sóc, lại vô cùng có khả năng trở thành người phát ngôn cho Lưu gia trong hệ thống tuyên giáo. 

Cũng như câu “hạc trong bầy gà”, sự khác nhau là vẫn phải có. 

Hiện tại Cao Văn Vĩ chính là bị vây trong tình hình xấu hổ như vậy. Ở trong hệ thống tuyên giáo, hắn không được Hạ gia xem trọng, người có khả năng hơn hắn còn có nhiều, rất nhiều. Những người đó càng dựa sâu vào tầng trung tâm của Hạ gia, Cao Văn Vĩ chỉ là một phần tử bên ngoài. 

Có lẽ lần này lại là một cơ hội thật không tệ. 

Đây cũng là sau khi Cao Văn Vĩ suy đi nghĩ lại cuối cùng đồng ý cho Cao Thăng đi gặp Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi: 

- Như vậy cậu đọc “Kinh nghiệm Lâm Khánh” rồi, thấy thế nào? 

Lưu bí thư không có tính toán chơi trò đánh Thái Cực quyền với Cao Thăng. Dù sao Cao Thăng còn quá trẻ tuổi, kinh nghiệm cùng lịch duyệt nhất định không đủ khả năng, nếu nói ra lời quá khó hiểu, vạn nhất hắn hiểu sai lầm, trái lại sẽ hỏng việc. Hôm nay kỳ thật Cao Thăng chỉ là nhận nhiệm vụ “ống loa”, Lưu Vĩ Hồng hi vọng hắn có thể đem lời mình truyền lại đầy đủ cho Cao Văn Vĩ. 

Về phần có phải bắt lấy cơ hội này mà dựa vào Lưu gia hay không, đồng thời cũng hướng người kế nhiệm lấy lòng, phải xem kiến thức cùng đảm phách của Cao Văn Vĩ. Căn cứ tình huống hiểu biết về kiếp trước mà xem, cuối cùng Cao Văn Vĩ làm ra lựa chọn chính xác, dựa vào người kế nhiệm. Đương nhiên nếu không có hiệu ứng hồ điệp của Lưu Vĩ Hồng, cũng sẽ không có “Kinh nghiệm Lâm Khánh”, càng thêm không có chuyện cùng xuất hiện giữa Lưu gia và Cao Văn Vĩ. 

Hiện tại đã có hiệu ứng hồ điệp, lại có nhiều khả năng đem Cao Văn Vĩ kéo vào phe cánh Lưu gia. Ít nhất tại trước mắt, thanh danh Lưu gia hơn xa người kế nhiệm, thậm chí có bộ phận cán bộ, đem Lưu lão gia tử xem là người ủng hộ lớn nhất của người kế nhiệm. Hướng Lưu gia dựa vào, cũng ý nghĩa nhận được người kế nhiệm xem trọng. 

Cao Thăng cẩn thận đáp: 

- Nhị ca, tôi vừa mới tham gia công tác, đối với việc công tác xây dựng cơ sở Đảng, quả thật không có quyền gì lên tiếng. Nhưng cha tôi có xem “Sở Nam nhật báo” cảm thấy được rất có kiến giải. 

Lưu Vĩ Hồng cùng Hồ Ngạn Bác liếc nhau, đều nở nụ cười. 

- Tiểu Cao, chúng ta cùng nhau kính nhị ca một ly, sau này tất cả mọi người là bạn bè. 

Hồ Ngạn Bác không mất thời cơ cầm ly bia lên, nhìn Cao Thăng nói. Hai người họ là bạn học, quan hệ không tệ, nếu có thể làm bạn tốt với nhị ca, vậy thì càng tốt hơn, đoàn người xem như đứng chung một chiến tuyến. 

Cao Thăng vội vàng giơ ly bia lên, mọi người cùng cụng ly. 

- Tiểu Cao, nếu có thể, trước khi tòa soạn báo gởi bản thảo đi, tốt nhất xin chỉ thị của Vân bộ trưởng bên Ban tuyên giáo. 

Lưu Vĩ Hồng uống xong một ly bia, mỉm cười nói. 

Cao Thăng liền thoáng lặng đi. 

Ánh mắt Hồ Ngạn Bác vừa chuyển, lập tức liền bưng ly bia lên, nói với Lưu Vĩ Hồng: 

- Nhị ca, chúc mừng anh! Xem ra không cần tới hai năm, tôi gặp lại Vũ Thường tỷ, nên gọi là chị dâu rồi, ha ha… 

Lưu Vĩ Hồng cũng cười ha ha, lại cụng ly với Hồ Ngạn Bác. 

Người này đầu óc xoay chuyển thật nhanh. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.