Đoàn người nhìn theo ánh mắt của hắn, liền chứng kiến một thanh niên tư tư văn văn xuất hiện ở cửa, mặc áo sơ mi hoa văn, quần bò trắng bệch, mái tóc thật dài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đeo mắt kính gọng vàng, đang nhìn đông nhìn tây hiển nhiên không nhìn thấy Hồ Ngạn Bác đang vẫy tay.
Trình Sơn nói:
- Đào tử, cậu đi đón hắn. Tên mặt trắng nhỏ này đừng nên bị đàn bà xinh đẹp lắc đến hoa mắt mới được.
Tạ Chính Đào vội vàng đáp ứng một tiếng, vừa đứng dậy định đi qua, vừa lúc ánh mắt Cao Thăng nhìn qua, nhìn thấy Hồ Ngạn Bác trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ra dáng tươi cười, vội vàng chạy nhanh tới.
Trình Sơn nhìn Cao Thăng lại nhìn Hồ Ngạn Bác, nhỏ giọng nói thầm một câu:
- Mặt trắng nhỏ thì thích mặt trắng nhỏ, thật sự là vật họp theo loài người lấy đàn…
- Nói thầm gì đây?
Lỗ tai Hồ Ngạn Bác thật thính, lập tức trừng mắt liếc hắn.
- Nói…không nói gì…
Trình Sơn nhanh chóng rụt rụt cổ. Đối với Hồ Ngạn Bác hắn cũng khiếp hãi. Người này đầu óc xoay chuyển thật nhanh, mặc dù không có khí phách uy phong như nhị ca, nhưng âm người chính là một cao thủ. Sự tình gì làm không được hỏi chủ ý của hắn đều xử lý xong.
Vóc dáng Cao Thăng cao gầy, hai chân thon dài, rất nhanh đã tới bên cạnh.
- Tiểu Cao, sao muộn như thế, để nhị ca chờ lâu như vậy?
Hồ Ngạn Bác thật bất mãn hỏi.
Trên mặt Cao Thăng liền lộ ra dáng tươi cười ngại ngùng, ngượng ngập nói:
- Thực xin lỗi Ngạn Bác, có chút việc nhỏ nên chậm trễ thôi.
- Bản thân tôi thì không có gì, ai bảo chúng ta là bạn học cũ đây? Nhưng cậu để cho nhị ca phải chờ lâu như vậy, thật không nên. Chuyện khác không nói nhiều, tự phạt ba ly bồi tội đi! Tam nhi, rót đầy cho tiểu Cao!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Thăng nhất thời xanh mét. Xem thân thể gầy gò của hắn, có chút yếu đuối, chỉ sợ cũng không phải cao thủ uống rượu. Chỉ là vì sợ hãi “dâm uy” của Hồ Ngạn Bác nên không dám phản bác mà thôi.
Trình Sơn vốn có tính cách e sợ thiên hạ không loạn, thấy dáng vẻ này của mặt trắng nhỏ, trong đầu liền cao hứng, lập tức rót đầy một ly bia đặt trước mặt Cao Thăng, cười hì hì nhìn hắn, muốn nhìn xem vẻ mặt thống khổ của mặt trắng nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay cười nói:
- Ngạn Bác, đừng đùa dai, xem xem hù tiểu Cao kìa…Tiểu Cao, đừng để ý tới hắn. Nếu mọi người đều là bạn bè, uống một ly thôi rồi ngồi xuống nói chuyện.
Nói xong Lưu Vĩ Hồng bưng ly bia trước mặt mình lên. Hồ Ngạn Bác cũng cười hì hì bưng ly. Hắn chỉ là đùa với Cao Thăng, không hề xem là sự thật. Mấy ly bia khẽ cụng nhau trên không trung, rầm rầm liền uống cạn.
- Ai, tiểu Cao, đừng đứng, ngồi xuống đi.
Lưu Vĩ Hồng lại hô.
- Ai, cảm tạ nhị ca!
Cao Thăng vội vàng ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ Hồng. Đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt Lưu Vĩ Hồng, nhưng xem tư thế này cũng biết vị này chính là Lưu nhị ca mà Hồ Ngạn Bác thường xuyên nhắc tới, nhân vật cấp đại ca đại danh đỉnh đỉnh trong vòng luẩn quẩn công tử ăn chơi kinh sư…Hồ Ngạn Bác kiêu ngạo đến thế nào Cao Thăng hiểu rất rõ, vị này có thể được hắn tôn sùng như thế nhất định càng không tầm thường. Chỉ riêng về chiêu bài vàng của Lưu gia đã là khiến hắn sợ hãi.
- Hút thuốc không?
Lưu Vĩ Hồng hỏi, cầm hoàng gấu mèo đưa cho Cao Thăng. Tới thủ đô, bình thường Lưu nhị ca chỉ hút loại thuốc này. Đều lấy từ chỗ cha hắn Lưu Thành Gia.
Cao Thăng vốn không hút thuốc, nhưng tư thế bình thản của Lưu Vĩ Hồng lại làm cho hắn cảm giác một cỗ áp lực, tựa hồ không thể phản kháng, liền liên tục đáp ứng, lấy ra một điếu, Tạ Chính Đào vội vàng châm lửa cho hắn. Tuy Tạ Chính Đào không hiểu vì sao Cao Thăng đến đây, nhưng có thể trở thành bạn bè của đám người Hồ Ngạn Bác cùng Trình Sơn, nhất định là đời sau của thế gia, chức vụ của lão đầu tử trong nhà không thể thấp kém. Vòng luẩn quẩn của công tử ăn chơi trong thủ đô chính là như vậy. Bọn hắn không bài xích phú nhị đại gia nhập, nhưng “đãi ngộ” tuyệt đối là có phân biệt rõ ràng.
Phần ngạo khí bộc lộ trên người con cháu thế gia, không phải nhà giàu mới nổi có thể bắt chước được. Nói như vậy phú nhị đại ở trong hội công tử ăn chơi thủ đô, cũng chỉ có thân phận người hầu cùng chiếc ví mà thôi.
Theo Lưu Vĩ Hồng biết, tình hình như thế ở hai mươi năm sau cũng không hề thay đổi, ngược lại càng thêm có xu thế ngày càng nghiêm trọng. Quan nhị đại cùng phú nhị đại, cùng xuất hiện ở rất nhiều địa phương, nhưng lại có bản chất khác nhau. Phú nhị đại bình thường vĩnh viễn không thể dung nhập vào trong vòng luẩn quẩn chân chính trung tâm của quan nhị đại, trừ phi có con cháu thuộc “hồng sắc nhà tư bản”, đội màu đỏ trên nóc, như vậy thì không cần nói tới.
Tình hình như thế ở trong thủ đô càng thêm rõ ràng.
Khi cải cách mới mở ra, cả nước các nơi đều hứng khởi trải qua phong trào “quan chức bàng đại khoản”, thậm chí có vụ án thương nhân đem cán bộ cấp Tỉnh bộ cùng cấp phó Tỉnh bộ thực quyền đùa bỡn trong lòng bàn tay cũng xuất hiện. Một ít nhà giàu mới nổi nhờ vào chuyện này khoác lác hò hét, khẩu xuất cuồng ngôn, nói là chỉ cần có tiền là có thể bắt lấy toàn bộ thành phố.
Sở dĩ sẽ xuất hiện tình hình đổi chiều quỷ dị này, chủ yếu là vì xã hội thay đổi rất kịch liệt. Quan niệm của các quan viên chuyển biến không nhanh chóng được như thương nhân, đối mặt với con nước lớn của hàng hóa thị trường hóa mãnh liệt, có điểm hoa cả mắt, không biết phải làm sao, dễ dàng bị tiền tài của thương nhân đánh bại.
Thời đó dĩ nhiên sẽ có một chút phú nhất đại giàu có ngưu bức tột bực.
Nhưng theo thời gian trôi qua, các quan viên dần dần ý thức được diệu dụng rất nhiều của quyền lực trong thời đại kinh tế thị trường, liền “tự trọng”, không còn dễ dàng chịu vung vải bán rẻ quyền lực trong tay mình. Chẳng những chào giá càng ngày càng cao, cánh cửa cũng càng ngày càng cao, các thương nhân còn muốn chơi trò hò hét kêu gọi quan viên khó khăn càng lúc càng lớn. Trước đó hơn mười năm, bị người làm “đảo ngược” “quyền cùng tiền”, cứ như vậy mà được khôi phục lại bình thường. Ở một quốc gia mà chú trọng quyền lực, có quyền liền ý nghĩa có tất cả, kể cả tiền tài bên trong.
Nhưng địa phương phát sinh tình hình như thế, ở thủ đô tương đối ít thấy. Ở trong thủ đô, quan gia thật sự là quá nhiều, quyền lực thật sự quá lớn, các thương nhân luôn luôn chưa từng chiếm cứ qua “địa vị chủ đạo”, thủy chung đều dựa vào quyền lực mà tồn tại.
- Nhị ca, ngưỡng mộ đại danh…
Cao Thăng rít một hơi thuốc, cười nói với Lưu Vĩ Hồng, trong mắt lộ ra vẻ mặt tò mò.
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, khoát tay nói:
- Tiểu Cao, cậu đó, đừng để Ngạn Bác lừa dối. Hắn chỉ nói giỡn với cậu thôi. Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, nơi nào có đại danh nhũ danh? Lúc nhỏ không hiểu chuyện, thường xuyên đánh nhau nháo sự thì có, loại thanh danh này không cần cũng được.
- Không không, không phải như thế…
Cao Thăng liền liên tục xua tay, nói:
- Nhị ca ở Giang Khẩu nghĩ cách cứu viện một cô gái bị mắc nạn, đại triển thần uy, đem thế lực lưu manh tại Giang Khẩu biến thành hư không, đây thật sự uy phong, không thể giả được.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười khổ, chuyện mình ở Giang Khẩu “trùng quan nhất nộ vi hồng nhan” thế nhưng ở thủ đô lại thắng được “uy danh”thật lớn như vậy, đúng là vô tâm trồng liễu liễu xanh um.
Nhưng Cao Thăng bội phục không phải “võ dũng” của Lưu nhị ca mà là quyền uy hiển hách của Lưu gia. Động tĩnh lớn như vậy, thật sự đè xuống, ngay cả Phong gia cũng không làm được.
Ở trong mắt con cháu thế gia trong thủ đô, đây mới thật sự rất giỏi. Chẳng những chứng minh Lưu gia cường thế, cũng chứng minh địa vị của Lưu Vĩ Hồng tại Lưu gia. Nếu Lưu Vĩ Hồng thật sự là ăn chơi trác táng, bất kể như thế nào cũng không khả năng điều động được quân đội.
Hồ Ngạn Bác kinh ngạc nói:
- Tiểu Cao, tiểu tử cậu không phải là một người nhã nhặn sao? Như thế nào đối với chuyện này cũng cảm thấy hứng thú như vậy? Như thế nào, muốn đổi nghề hướng nhị ca học quyền cước? Đây chính là tìm đúng người, công phu của nhị ca thật lợi hại!
Sắc mặt của Cao Thăng lại đỏ lên, có vẻ như vị Cao công tử này tính cách có chút “kiều’, giống như một cô gái, động một chút lại đỏ mặt. Khó trách Hồ Ngạn Bác muốn “khi dễ” hắn.
- Ngạn Bác, cậu đừng quên, chúng tôi làm công tác gì chứ? Phóng viên chúng tôi đối với những sự việc mới lạ luôn mẫn cảm nhất! Nhìn xem hành động này của nhị ca quả thật có thể viết thành tiểu thuyết, nhất định nổi tiếng.
Dù Cao Thăng vẫn thường đỏ mặt, nhưng tính cách không phải thật ngại ngùng, ngược lại rất giỏi nói chuyện, nịnh nọt cũng giấu diếm dấu vết, được xem như là một cao thủ. Con cháu thế gia, chỉ cần không phải quá ngu ngốc, đều có bản lĩnh.
- Hắc hắc, lần này coi như cậu nói nghe được. Tam nhi, kêu mấy cô gái thuận mắt một chút lại đây, cùng nhau uống rượu, vui vẻ một chút nói sau.
Hồ Ngạn Bác a a cười, quay đầu nói với Trình Sơn.
- Được lắm, mọi người ngồi chơi, tôi đi một chút sẽ trở lại.
Trình Sơn đã sớm chờ đợi những lời này. Tuy nói tất cả mọi người là bạn thân, nhưng đêm thật dài, mấy người đàn ông uống rượu giải sầu, cũng thật nhàm chán. Thế nào cũng nên có thứ gì đó điểm xuyết một chút. Nhưng nhị ca cùng Hồ Ngạn Bác không lên tiếng, Trình Sơn cũng khó tự tiện chủ trương. Lỡ như bị nhị ca mắng cho một trận, ngượng ngùng bao nhiêu?
Thấy Lưu Vĩ Hồng cũng không có ý tứ phản đối, Trình Sơn lập tức đứng dậy kêu Tạ Chính Đào tung tăng đi ngay.
Chỉ cần là party của Trình tam công tử tổ chức, thật không khả năng thiếu được những cô gái đẹp. Đương nhiên sân viện lớn như vậy, cả trai lẫn gái mấy chục người, không phải tất cả những cô gái xinh đẹp đều do Trình tam công tử gọi tới, một ít con cháu thế gia khác tới tham gia buổi tiệc cũng sẽ mang bạn gái đi theo. Nhưng người mang theo bạn gái đều là danh hoa có chủ, không thể tùy tiện chạm vào, làm không tốt sẽ gặp “huyết án”.
Hôm nay đặc biệt mời nhị ca tới dự, Trình tam công tử tự nhiên phải chuẩn bị đầy đủ, giống như lời nói của hắn, có thể ở loại chuyện này ra chút khí lực. Trong giây lát, Trình Sơn cùng Tạ Chính Đào đã mang theo năm cô gái trang điểm xinh đẹp đi tới. Trong đó còn có hai ngôi sao phụ trách đoàn ca múa của chính phủ.