Quan Gia

Chương 504: Chương 504: Đàm phán




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 504: Đàm phán 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Hiệu suất công việc của Vân Vũ Thường cực cao, sáng sớm hôm sau đã sắp xếp một nhân viên của câu lạc bộ, lái xe đưa Đinh Dương và Dương Ngọc Trân tới nội thành Giang Khẩu thăm quan. Buổi tối hôm qua khi ăn đồ nướng trên bờ biển, Đinh Dương rất uyển chuyển bày tỏ với Vân Vũ Thường ý định muốn tới Hồng Kông du lãm, Vân Vũ Thường mỉm cười đáp ứng. Câu lạc bộ vốn có “Chức năng” này, làm một số nghiệp vụ cho khách hàng. Hơn nữa trong mười lăm cổ đông của câu lạc bộ thì có ba công ty là đến từ Hồng Kông, còn hội viên cổ đông có công ty ở Hồng Kông lại càng nhiều, qua lại giữa Hồng Kông và Giang Khẩu đối với bọn họ mà nói, chính là chuyện thường như cơm bữa, hết sức tùy ý. 

Tất nhiên vị nhân viên của câu lạc bộ sẽ sắp xếp tất cả, về phần chi phí, đương nhiên đều do công ty Hoành Du gánh chịu, sau đó câu lạc bộ đem giấy tờ giao cho Vân Vũ Thường ký tên. 

Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng ở trong phòng khách biệt thự số chín triển khai tư thế đàm phán. Bên đàm phán còn lại chính là Vân Vũ Thường và giám đốc bộ phận nghiệp vụ Âu Châu công ty Hoành Du. Bộ phận nghiệp vụ Âu Châu công ty Hoành Du, chính là bộ phận vừa mới được thành lập hai tháng trước, đối tượng nghiệp vụ trước mắt cũng chỉ có một quốc gia, đó chính là Liên Xô. Bộ phận nghiệp vụ này được xây dựng chuyên môn lắp đặt thiết bị và vật phẩm quý giá khác từ Liên Xô. 

Giám đốc bộ nghiệp vụ họ Đổng, người Đông Bắc, ba mấy tuổi, là một người rất khôi ngô, nhìn qua rất khôn khéo. Nghe nói trước kia có một thời gian tương đối dài làm ăn ở biên giới, ở bên kia có một đám anh em, biết rất rõ chuyện ở Liên Xô. Nhìn trong thời gian ngắn ngủi hai tháng hắn có thể kiếm được từ Liên Xô một số lượng lớn thiết bị khu mỏ và thiết bị cỡ nặng khác, quả nhiên cũng là người có bản lãnh. 

Lần đàm phán này, Đặng chủ tịch và giám đốc Đổng chủ trì, Lưu trưởng ban và Vân giám đốc chỉ ở bên cạnh giúp đỡ, Hướng Vân chịu trách nhiệm ghi chép. 

Đổng giám đốc chuẩn bị đầy đủ, lấy ra một đống giấy tờ từ trong túi công văn dày cộm, trong đó không ít tờ là hình ảnh, giao cho Đặng Trọng Hòa xem qua. Đặng Trọng Hòa nhìn tương đối qua loa, không phải hắn làm việc không chăm chú, chủ yếu vẫn là tin Vân Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng. Vân Vũ Thường phô trương như vậy, có lẽ cũng không cần tạo sự chú ý với huyện nhỏ như Lâm Khánh. Mấu chốt là bản thân Lưu Vĩ Hồng đang phân quản khối công nghiệp khoáng sản ở huyện Lâm Khánh, chuyện này chỉ là hình thức, đây không phải là chiêu bài của mình đập mình sao? Lưu Vĩ Hồng cũng không giống nhân vật để ý đến tiền, cái hắn để ý nhất định là tiền đồ chính trị của mình. 

Đổng giám đốc làm việc rất chu đáo, giới thiệu cặn kẽ với Đặng Trọng Hòa tham số kỹ thuật chủ yếu và tính năng của nhóm thiết bị khu mỏ này, đổi ra tiền trong nước, tổng cộng là hơn bảy ngàn hai trăm vạn, tiền trả theo kỳ, thanh toán trong ba năm. 

Đặng Trọng Hòa rất hài lòng với thiết bị cơ giới, nhưng có cách nhìn khác với phương thức trả tiền, nhìn Vân Vũ Thường nói: 

- Vân giám đốc, nếu có thể, tôi vẫn đề nghị thanh toán tiền một lần. 

Vân Vũ Thường mỉm cười nói: 

- Nếu có thể trả tiền trong một lần đương nhiên là tốt nhất, phương diện giá tiền, còn có thể ưu đãi một chút. Chúng tôi đã bàn bạc với bên Liên Xô phân kỳ trả tiền trong ba năm. Nếu quý huyện thanh toán một lần, lợi tức bản thân chúng tôi sẽ gánh chịu, chỉ sợ khoản tiền này tương đối lớn, thanh toán một lần có thể tồn tại khó khăn nhất định? 

Đặng Trọng Hòa cười nói: 

-Cái này phải xem kết quả đàm phán phía sau như thế nào. Nếu có thể lấy được, tôi vẫn đề nghị thanh toán một lần thì tương đối tốt hơn. 

Đặng Trọng Hòa kiên trì như vậy, cũng là có đạo lý. Trước mắt hắn là Chủ tịch huyện Lâm Khánh, cũng là Tổng giám đốc quản lý công ty nhiên liệu huyện Lâm Khánh, trong nhiệm kỳ của hắn có thể bảo đảm trả tiền đúng hạn. Nhưng nước ta thực hành theo chế độ quan liêu, thời gian ba năm mặc dù không tính là quá dài, cũng đủ phát sinh rất nhiều biến cố, nhất là Đặng Trọng Hòa đã làm Chủ tịch huyện hơn bốn năm, cũng không dự định làm ba năm nữa, vạn nhất hắn điều đi, Chủ tịch huyện kế nhiệm diễn xuất gì đó thì không biết được, cũng không phải không có khả năng bị khất nợ. 

Dĩ nhiên, với chỗ dựa và thực lực trong nước của Vân Vũ Thường, cũng không sợ huyện Lâm Khánh trả chậm. Nhà nước thiếu nợ, cá nhân Chủ tịch huyện đắc tội quyền quý, chuyện như vậy, hoàn toàn không phù hợp với quy tắc ngầm của quan trường trong nước. Chẳng qua chung quy có chút phiền phức. Vân Vũ Thường đã giúp đỡ nhiều như vậy, nếu như cuối cùng vì chuyện tiền bạc mà “Trở mặt thành thù” với huyện Lâm Khánh, Đặng Trọng Hòa cảm thấy, bất luận như thế nào đều không hay. 

Nếu có thể thanh toán tiền trong một lần là tốt nhất, tiết kiệm phiền phức. 

Kết tiếp còn phải xem kết quả đàm phán của Mỹ và Nhật Bản như thế nào. Nếu thật sự có thể lấy được khoản vay này, vậy thì có cách rồi. 

Vân Vũ Thường xuất thân quan lại, Đặng Trọng Hòa vừa biểu thị ý tứ này, lập tức cũng biết suy nghĩ thật sự trong lòng hắn, khẽ mỉm cười nói: 

-Nếu Đặng Chủ tịch kiên trì, dĩ nhiên tôi không phản đối. Tôi tin tưởng, chỉ cần song phương đều có thành ý, chuyện vay tiền vẫn có thể đàm phán tốt đẹp. 

-Hy vọng như thế. Đổng giám đốc, tôi rất rất hài lòng với các thiết bị của anh, xin lấy hợp đồng ra! 

Đổng giám đốc liếc nhìn Vân Vũ Thường, thấy Vân Vũ Thường gật đầu. Đổng giám đốc liền lấy ra một chồng tài liệu rất dày từ trong túi giấy tờ. Điều khoản hợp đồng như vậy, cũng sẽ không quá đơn giản, nên viết rõ ràng, nhất định phải viết rõ ràng, tránh để phát sinh nghĩa khác. 

Đối với điều khoản hợp đồng, Đặng Trọng Hòa xem tương đối chăm chú. Hắn thân là Chủ tịch huyện, chủ quản xây dựng kinh tế một huyện , đối với các loại hợp đồng, tương đối quen thuộc, cũng không chịu qua loa. Một khi ký tên, đó chính là văn kiện luật pháp, sản sinh ra hiệu lực . 

Lưu Vĩ Hồng cũng cầm lấy bản hợp đồng lật xem cẩn thận. Đối với công việc đứng đắn, Lưu Vĩ Hồng cũng nhất quán không muốn qua loa xong việc. Bởi vì nguyên nhân sống lại, Lưu Vĩ Hồng rất hiểu rõ đại thế với quốc gia quốc tế, nhưng đối với sự vụ kinh tế cụ thể vẫn tìm hiểu chưa đủ, vừa lúc nhân cơ hội này để học tập. 

Đặng Trọng Hòa vừa lật xem hợp đồng, vừa cầm lấy bút, làm ký hiệu ở trên, cho thấy chỗ nào mình cảm thấy có nghi vấn, chờ sau khi xem xong hợp đồng, Đặng Trọng Hòa liền tìm những chỗ có ký hiệu, nhất nhất thỉnh giáo Đổng giám đốc. Đổng giám đốc cũng là người có tính cách hết sức nghiêm cẩn, hoàn toàn không biểu hiện vẻ thiếu kiên nhẫn, giải thích rõ cho Đặng Trọng Hòa. 

-Được, tôi thấy hợp đồng này có thể ký. 

Sau khi nghi hoặc trong lòng Đặng Trọng Hòa nhận được giải đáp, liền để hợp đồng xuống, ưỡn thẳng người nói. 

Đổng giám đốc lại dùng ánh mắt xin chỉ thị của Vân Vũ Thường, nhận được cho phép, liền nói: 

-Đặng Chủ tịch, phương thức trả tiền của hợp đồng này là tiền trả phân kỳ, chờ sau khi ngài xác định phương thức trả tiền, cho chúng tôi biết, chúng tôi có thể sửa bản thảo. 

Đặng Trọng Hòa gật đầu, nói: 

- Được. 

Đàm phán đầu tiên đại công cáo thành, tất cả mọi người tương đối nhẹ nhõm. Buổi trưa cũng không tới phòng ăn dùng cơm, Vân Vũ Thường gọi điện thoại báo cho phòng ăn đưa bốn món ăn một chén canh tới đây, dùng bữa trưa ở biệt thự, rồi ai về phòng người nấy nghỉ ngơi. 

Xế chiều, Gauss tiên sinh đại diện cho công ty Mỹ và trợ thủ của hắn Nhan tiểu thư đáp ứng lời mời tới biệt thự số chín, tiến hành đàm phán tương quan. Gauss tiên sinh là một người da vàng khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt phương Đông điển hình, sau khi giới thiệu mới biết hắn là đời sau gốc Hoa chính tông, tổ tiên là công nhân người Hoa. Tuy nhiên Gauss đã sớm nhập quốc tịch Mỹ, chỉ biết nói chút ít tiếng Hẹ, còn thường thường từ chối không diễn ý. Nhan tiểu thư là người Trung Quốc, du học ở Mỹ, chẳng những là trợ thủ cho Gauss, mà còn là phiên dịch của hắn. Trình độ Anh ngữ của Vân Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng cũng rất tốt, hội thoại không có vấn đề, nhưng vì thận trọng, vẫn điều một vị phiên dịch tinh thông Anh ngữ từ công ty Hoành Du tới đây tiến hành đàm phán. 

Công ty của Gauss tiên sinh là công ty con của công ty Cao Thịnh ở Mỹ, chịu trách nhiệm đầu tư nước ngoài khu vực châu Á. Công ty Cao Thịnh hiện thời ít có danh tiếng trong nước, trừ những người làm ăn tài giỏi và tinh anh tài chính đỉnh cao nhất ra tựa hồ có rất ít người nghe nói đến công ty này. Nhưng là nhân sĩ sống lại, Lưu Vĩ Hồng ngưỡng mộ đại danh công ty Cao Thịnh đã lâu. Biết công ty này trên thực tế rất lâu nữa có thể đại biểu chính phủ Mỹ, ít nhất là đại biểu bộ phận ích lợi của chính phủ Mỹ. Ở đời sau, công ty Cao Thịnh là một trong những công ty của Mỹ tiến vào nước ta sâu nhất, khống chế thành công rất nhiều dây xích sản xuất công nghiệp trong nước, có quan hệ liên lạc với hàng ngàn quan lớn, phát huy tác dụng hết sức quan trọng đối với sự vụ bên ngoài. 

Tuy nhiên trước mắt, vẫn chỉ vừa mới chuẩn bị tiến vào nước ta. 

Sau trận gió chính trị khổng lồ năm trước, quốc gia phương tây liên thủ với chúng ta tiến hành chế tài kinh tế. 

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ, bản chất giai cấp của quốc gia tư sản, quyết định lập trường cuối cùng của bọn họ. Chính trị gia phương tây căn bản cũng là vì phục vụ nhà tư bản, có lẽ đối tượng bọn họ phục vụ, không giới hạn ở nhà tư bản, nhưng nhất định phục vụ tư cách giai tầng, nếu không bọn họ không thể được chọn. 

Nước ta là quốc gia đông dân nhất trên thế giới, đặc biệt là quốc gia này đang tiến hành cải cách mở cửa, ý nghĩa chính là một trong những thị trường lớn nhất toàn cầu. Đối mặt với thị trường có tiềm lực khổng lồ như vậy, các nhà tư bản sẽ không phải người có mắt không tròng. Đối với những nhà tư bản và cơ cấu tư bản có chí chiếm cứ lợi ích khổng lồ ở quốc gia phương đông cổ xưa này mà nói, trước mắt là cơ hội tốt nhất để tiến vào Hoa Hạ. Căn cứ vào phân tích cớ cấu tình báo của bọn họ, bởi vì chế tài, trước mắt rất nhiều nơi ở quốc gia Hoa Hạ cũng tiến thêm một bước hạ thấp cánh cửa đầu tư với bên ngoài. Nhưng vì nguyên nhân chính trị nhạy cảm, hiện nay loại tiếp xúc này còn bị hạn chế ở tầng cấp tương đối thấp. Quan viên tương đối cao cấp, tương đối để ý ảnh hưởng chính trị, không muốn công khai quá mức tiếp xúc cơ cấu với đầu tư bên ngoài. Tuy nhiên đối với tiếp xúc cơ cấu đầu tư bên ngoài và cơ sở, cũng giữ thái độ khích lệ. Một khi xác định tổng phương châm lộ tuyến, đây chính là một công lao lớn. Vạn nhất hướng gió không đúng, cũng rất dễ nghĩ cách, chỉ cần chơi một chiêu “Thí xe giữ tướng”, là có thể dễ dàng thoát thân. 

Chính dưới loại tình huống này, Vân Vũ Thường thông qua một cổ đông hội viên của câu lạc bộ, tiếp xúc với Gauss tiên sinh, Gauss rất sung sướng đón nhận lời mời của Vân Vũ Thường, đến Trung Quốc tiến hành lần này tiếp xúc đàm phán. 

Mặc dù đối tượng chỉ là một huyện nhỏ nội địa, nhưng phàm là chuyện gì cũng cần mở đầu. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.