Chương 505: Quả nhiên là không làm cho người ta thất vọng.
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen.com
Gauss rõ ràng đã trải qua huấn luyện nghiêm túc, giơ tay nhấc chân đều rất phong độ. Nhưng hắn không thể che giấu được sự ngạo mạn từ trong xương cốt, hoặc là hắn chỉ muốn ra vẻ bề ngoài còn trong thực tế rất muốn thể hiện về sự ưu việt của bản thân.
Gauss chỉ là một nhân viên nhưng hắn lại là đại diện cho công tay nên rất có khí thế.
Đàm phán tiến hành suốt một buổi chiều, hiệu quả cũng không làm người ta vừa lòng. Cao Tư nói với Đặng Trọng Hòa, tiền không là vấn đề, thực lực công ty bọn họ là không thể nghi ngờ. Điểm này thì được Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường khẳng định. Đặng Trọng Hòa mặc dù không rõ ràng lắm về lai lịch công ty của Cao Minh nhưng thấy Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường cũng gật đầu thì cũng không nghi ngờ. Tuy nhiên sau đó thì người Mỹ nói ra rất nhiều điều kiện phụ làm Đặng Trọng Hòa rất khó đáp ứng .
Mặc dù Gauss hứa hẹn cho vay bốn trăm ngàn dollars với lãi suất rất thấp, Đặng Trọng Hòa rốt cục vẫn không dám đáp ứng, rất khách khí nói với với Gauss là cần suy nghĩ thêm, hôm sau sẽ bàn lại.
Làm chủ nhà, Vũ Thường tự nhiên muốn mời Gauss cùng đi ăn tối.
Mua bán không được thì cũng thành quen biết chứ sao.
Sau bữa ăn tối, Lưu Vĩ Hồng, Đặng Trọng Hòa, Hướng Vân ngồi trong đình viện ở vườn hoa uống trà nói chuyện phiếm. Đinh Dương và Dương Trân Ngọc đã đi Hồng Kông vào xế chiều. Vũ Thường còn phải đi tham gia câu lạc bộ hội nghị cổ đông. Nghe nói có công ty Tam Gia đề xuất với câu lạc bộ để trở thành hội viên không phải là cổ đông nên các cổ đông triển khai hội nghị để xem xét. Công ty Tam Gia là công ty có thực lực và danh vọng lớn tại Giang Khẩu. Bọn họ có hứng thú với mấy người Vũ Thường và câu lạc bộ này. Sau khi cải cách, bọn họ kinh doanh kiếm rất nhiều tiền, bây giờ lại cần địa vị xã hội. Tham gia vào câu lạc bộ này cũng là một phương thức để xóa đi cái tiếng “nhà giàu mới nổi”. Hơn nữa tài nguyên và tôn chỉ cũng rất được hoan nghênh.
Công ty Hoành Du vốn là công ty “chạy dự án” nổi tiếng ở Giang Khẩu, dĩ nhiên hậu đài sau đó cũng rất lớn, cùng hưởng tài nguyên với công ty như vậy thì là chuyện tốt đến mức nào?
- Lưu Trưởng ban, tiền này của người Mỹ không dễ cầm đâu.
Đặng Trọng Hòa cầm chén trà lên hớp một ngụm rồi lắc đầu, nói.
Sau khi giải quyết vấn đề thiết bị, trong lòng Đặng Trọng cũng muốn giải quyết vấn đề tài chính, nếu không công ty quản lý nhiên liệu trong huyện Lâm Khánh rất khó vận hành với hiệu suất cao. Nhưng vừa nghĩ lại điều kiện hà khắc của người Mỹ thì Đặng Trọng Hòa lại cảm thấy do dự, muốn nghe ý kiến của Lưu Vĩ Hồng. Trong cuộc đàm phán lúc chiều, Lưu Vĩ Hồng giữ nghiêm quy tắc, cũng không có đi quá giới hạn, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình công ty của Gauss, tuyệt đối không tác động tới Đặng Trọng Hòa.
Hướng Vân ngồi quy củ nghe hai vị lãnh đạo nói chuyện. Đối với hắn mà nói, đây là một quá trình học tập hết sức khó được, rõ ràng là Lưu Trưởng ban có ý bồi dưỡng cho hắn.
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày:
- Quả thật không dễ cầm. Công ty đó quả nhiên có ý đồ chính trị.
Đặng Trọng Hòa hừ một tiếng:
- Người Mỹ chính là như vậy, cứ muốn khi dễ người khác, trước kia là tàu chiến pháo lớn, bây giờ là xâm lược kinh tế. Tựa hồ muốn toàn bộ thế giới đều phải vây quanh cây gậy chỉ huy của bọn họ.
Làm một cán bộ đảng viên trên cương vị lãnh đạo, trên những vấn đề nguyên tắc, Đặng Trọng Hòa đều rất để ý .
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một hớp:
- Hiện tượng này là bình thường, một quốc gia cường thịnh thì tự nhiên sẽ nảy ra ý nghĩ duy ngã độc tôn. Cho nên người Mỹ nghĩ như thế nào không phải là mấu chốt, mấu chốt là tự chúng ta phải đầy đủ cường đại. Chờ đến khi thực lực đầy thì sẽ đủ sức dẫn dắt rồi.
Đặng Trọng Hòa nói:
- Đạo lý thì là vậy nhưng tiền của người Mỹ cũng không dễ cầm, để xem biểu hiện của người ta đã.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hy vọng “Quỷ lùn” * sẽ không để cho chúng ta thất vọng.
Hướng Vân liền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Quỷ lùn!
Lưu Trưởng ban muốn tiền của người ta nhưng vẫn không khách khí như vậy. Nếu là cấp tiền cho người ta chắc còn mắng đến mười tám đời tổ tông?
Bất quá biểu hiện của Nhật Bản đúng là tốt hơn người Mỹ.
Việc đàm phán với người Nhật Bản được tiến hành vào sáng hôm sau, vẫn ở biệt thự số chín.
Đại diện chính thức đàm phán của Nhật Bản là Vũ Điền Hoằng Nghị, khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc âu phục, vóc dáng không cao, nho nhã lễ độ, nhìn qua như một trí thức cao cấp chứ không phải là một thương nhân. Nhìn thấy mấy người Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng thì lập tức cúi gập người chín mươi độ để chào rồi nói mấy câu líu lo.
Người phiên dịch của câu lạc bộ phái tới giải thích ý là xin được chiếu cố nhiều.
Thật ra thì cũng không cần mời người phiên dịch.
Vũ Điền Hoằng Nghị là quản lý ngân hàng. Người này nói Trung văn rất tốt, thậm chí về tiếng phổ thông còn tiêu chuẩn hơn cả Đặng Trọng Hòa. Đây cũng là đặc điểm của những nhân viên của Nhật Bản sang Hoa Hạ làm việc.
Vũ Thường mỉm cười mời Vũ Điền Hoằng Nghị và trợ thủ của hắn ngồi vào bàn, cô gái mặt tròn nhanh chóng đưa trà ra rồi tất cả bắt đầu tiến hành đàm phán.
Tuân theo quy củ đàm phán, Đặng Trọng Hòa đem tình hình căn bản của huyện Lâm Khánh giới thiệu một lượt cho Vũ Điền Hoằng Nghị.
- Đặng Chủ tịch, việc có liên quan đến quý huyện sẽ mở rộng tiến hành khai thác tài nguyên khoáng sản, kẻ hèn rất cảm thấy hứng thú, cũng rất sẵn lòng vì Đặng Chủ tịch huyện ra sức. Kẻ hèn này lịch sử lâu đời và nền văn hóa bác đại tinh thâm của quý quốc vẫn vô cùng khâm phục. Có thể vì quý huyện cung cấp một chút khả năng trợ giúp là vinh hạnh của Vũ Điền Hoằng Nghị.
Sau khi Đặng Trọng Hòa giới thiệu, Vũ Điền Hoằng Nghị khom người chào, cung kính nói.
Vào lúc này thì hiểu biết của người Trung Quốc với người Nhật Bản còn rất hạn chế, chủ yếu thông qua các tác phẩm điện ảnh và truyền hình. Sau này mới có tiến bộ hơn, tuy nhiên đó là chuyện của hai mươi năm về sau.
Thấy Vũ Điền Hoằng Nghị khách khí như thế, Đặng Trọng Hòa và Hướng Vân đều hơi trố mắt. Nghe ý tứ này, nếu huyện Lâm Khánh chúng ta không nhận tiền của hắn thì đúng là không nể mặt?
Trên thực tế, Vũ Điền Hoằng Nghị quả thật cũng là thành ý mười phần, luôn mồm nói là bồi thường cho chuyện quân phiệt Nhật xâm chiếm quốc nội năm đó, nguyện ý cung cấp khoản vay ba tỷ yen không lấy lãi cho huyện Lâm Khánh.
Lúc ấy tỷ giá đồng yen so với đồng dollars là 120 ăn một, ba tỷ đồng yen tương đương với 2500 trăm vạn đô la, đổi sang tiền quốc nội chừng hơn 300 triệu.
Nghe nói là vay không cần lấy lãi, Đặng Trọng Hòa nhất thời mừng rỡ.
Điều này thật là dự liệu không tới.
- Vũ Điền tiên sinh, ngài nói là vay không lấy lãi?
Đặng Trọng Hòa nhịn không được hỏi tới một câu.
- Đúng vậy, Đặng Chủ tịch, đúng là vay không lấy lãi. Công ty của chúng tôi vẫn vì chuyện năm xưa mà tìm cách bồi thường. Chỉ cần chúng ta ký hợp đồng, khoản vay ba tỷ đồng sẽ rất đến rất nhanh. Chúng tôi rất thành tâm, không có bất kỳ điều kiện phụ nào, quý huyện chỉ cần đúng hạn trả khoản là được. Dĩ nhiên, căn cứ theo thông lệ hợp tác, cần có một cơ cấu đảm bảo trung gian. Điểm này, xin Đặng Chủ tịch hiểu cho!
Vũ Điền Hoằng Nghị vẫn nho nhã lễ độ như cũ nói, thần tình trên mặt rất thành khẩn.
Vũ Thường mỉm cười nói:
- Cái này xin Vũ Điền tiên sinh yên tâm, chúng tôi đã tìm xong cơ cấu đảm bảo rồi.
- Vậy thì tốt, vô cùng cảm tạ Vân tổng tài!
Vũ Điền Hoằng Nghị cúi người chào làm lễ với Vũ Thường.
Đặng Trọng Hòa vui vẻ, đang chuẩn bị đáp ứng thì bỗng nhiên Lưu Vĩ Hồng lên tiếng:
- Vũ Điền tiên sinh, vô cùng cảm tạ sự trợ giúp của quý công ty đối với huyện Lâm Khánh chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ đúng hạn trả khoản, bất quá cũng có một yêu cầu nho nhỏ.
- Chúng tôi hy vọng ba tỷ yen không chịu lãi suất này có thể đổi ra dollars để nhập vào, dĩ nhiên vào thời điểm trả lại thì chúng tôi cũng dùng dollars. Dù sao dollars mới là đồng tiền thông dụng, sau này chúng tôi mua thiết bị cũng tương đối dễ dàng. Tôi nghĩ cái này chắc là không khó khăn?
Lưu Vĩ Hồng vẫn nho nhã lễ độ nói.
Vũ Điền Hoằng Nghị khẽ biến sắc, trầm ngâm nói:
- Lấy đô la kết toán?
- Đúng vậy. Đây là yêu cầu duy nhất của tôi, hơn nữa cái yêu cầu này không thể thay đổi.
- Nếu như Vũ Điền tiên sinh cảm thấy không tiện thì cung cấp đồng yen cũng cũng được, nhưng vào lúc trả khoản thì chúng tôi sẽ kết toán bằng dollars. 2500 trăm vạn dollars không tính lãi suất.
Vũ Thường và Đặng Trọng Hòa đều cảm thấy hơi ngạc nhiên, không biết Lưu Vĩ Hồng tại sao muốn dây dưa về chi tiết này, đối với Vũ Thường mà nói, cho dù đối phương cung cấp là đồng yên hay đồng dollars thì đều rất dễ dàng đổi thành tiền nội địa. Lúc ấy hối suất căn bản ổn định, phí thủ tục và tổn thất hối suất cũng không lớn, hoàn toàn có thể trong phạm vi thừa nhận.
- Lưu tiên sinh, lấy đồng yen kết toán hay là lấy đô la kết toán, hẳn không phải là vấn đề mấu chốt chứ?
Vũ Điền Hoằng Nghị trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói, trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương, tựa hồ rất coi trọng.
Lưu Vĩ Hồng vẫn cười nhẹ nhưng nói rất kiên quyết:
- Vũ Điền tiên sinh, chúng tôi kiên trì muốn lấy dollars kết toán. Đây là điều kiện căn bản, không thể đổi!
Vũ Điền Hoằng Nghị lại biến sắc, nhìn thật sâu vào Lưu Vĩ Hồng:
- Vậy cũng tốt, nếu Lưu tiên sinh kiên trì, như vậy thì tôi cũng không có ý kiến, cứ dựa theo ý kiến của Lưu tiên sinh.