Quan Gia

Chương 690: Chương 690: Đàm phán




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 690: Đàm phán 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

- Điểm thứ hai là chính quyền đang nghiên cứu phương án khích lệ phát triển xí nghiệp tại các hương trấn. Một là ủng hộ về mặt chính sách, hai là trợ giúp tài chính.  

Tào Chấn Khởi nhướng mày, hỏi: 

- Cung cấp tài chính? 

Tào Chấn Khởi trước kia đảm nhiệm chuyên viên cơ quan hành chính, việc xây dựng kinh tế cả Địa khu là do ông ta chủ đạo . Hơn nữa mọi người công nhận, Tào Chấn Khởi ở phương diện này năng lực không không kém. Bây giờ Lưu Vĩ Hồng báo cáo với ông ta về vấn đề xây dựng kinh tế thì vẫn có thể nghe hiểu. Bất kể như thế nào thì ông ta vẫn là người đứng đầu Địa khu Hạo Dương, suy nghĩ phải theo toàn cục. 

Bây giờ Tào Chấn Khởi cũng rất muốn nghe một chút, chính quyền thành phố Hạo Dương tính toán làm sao để trợ giúp cho các xí nghiệp của hương trấn lẫn tư nhân. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Đúng vậy, Tào bí thư. Phòng nghiên cứu kinh tế của chính quyền thành phố đã điều tra toàn thành phố. Trước mắt, toàn bộ các xí nghiệp của hương trấn và tư nhân trên thành phố còn rất èo uột. Chủng loại cũng đơn điệu, chủ yếu là phục vụ xung quanh mỏ than. Ví dụ như luyện than cốc, rửa than, vận chuyển than, sản xuất đồ bảo hiểm lao động vào máy móc cơ giới cỡ nhỏ. Bình thường mà nói, những xí nghiệp nhỏ như vậy không có hàm lượng kỹ thuật cao, giá trị gia tăng không lớn, phần lớn chỉ dựa vào gia công thô sơ nhưng về phương diện tài chính cũng là tương đối dư dả . Mấu chốt là nếu chúng ta chỉ dựa vào những xí nghiệp nhỏ này thì sẽ rất khó kéo lên quy mô. Bởi vì một ngành nghề nào đó thường thiếu hụt tài chính. Vì thế về việc giúp đỡ tài chính chúng tôi cũng suy nghĩ chia ra hai phương hướng. 

Thứ nhất đương nhiên là vay ngân hàng, trợ giúp bọn họ tiến hành huy động vốn. Thứ hai là trực tiếp rót tài chính. Chúng tôi đã tính toán lập một quỹ hỗ trợ cho các xí nghiệp quy mô vừa, chính quyền thành phố sẽ chi ra 3 triệu làm vốn căn bản, sau đó chiêu tập các lượng tiền nhàn rỗi của các xí nghiệp nhỏ lại để hỗ trợ cho các xí nghiệp đang cần vốn. Tất cả các xí nghiệp nhỏ sau khi trở thành hội viên đều có quyền ưu tiên vay. Bên trong cắt cử chuyên gia quản lý quỹ, lãi suất hơi cao hơn ngân hàng đồng kỳ, chỉ chuyên cho các xí nghiệp hội viên vay. Hy vọng dùng phương thế này có thể trợ giúp phần nào các xí nghiệp nhỏ thiếu vốn.  

Lưu Vĩ Hồng vẫn một mực làm công tác chuẩn bị cho phương án này. 

Chính phủ tập trung tài lực đầu tư các xí nghiệp quy mô lớn làm cột trụ và động lực cho nền kinh tế. Các ngành nghề khác thì khuyến khích tư nhân phát triển, trăm hoa đua nở trăm nhà đua tiếng. Như vậy mới có thể tạo thành một công nghiệp phụ trợ đầy đủ, kéo các ngành nghề thành thị phát triển. Chỉ có chỉ lệ thuộc vào một loại phương diện, hiển nhiên là không đủ toàn diện . 

Nhưng muốn đẩy mạnh các xí nghiệp nhỏ phát triển thì cần một lượng lớn tài chính rót vào. Đơn thuần dựa vào vốn vay ngân hàng rõ ràng không thực tế. Mục tiêu đầu tiên của Hồng lão là chọn lựa chính sách khống chế điều tiết vĩ mô, chủ yếu chính là dựa vào điều tiết ngân hàng. Về quy định cho vay với các ngân hàng rất nghiêm ngặt. Hơn nữa Địa khu Hạo Dương là địa khu mới, tiềm lực ngân hàng cũng không quá nhiều, không thể đủ cung cấp cho nhu cầu của Lưu Vĩ Hồng. 

Dưới tình hình này, huy động vốn tư nhân là một phương thức hợp lý. 

Tào Chấn Khởi nhíu mày: 

- Lưu Chủ tịch, suy nghĩ rất tốt. Nhưng quỹ hỗ trợ này ẩn chứa nguy hiểm không nhỏ, thứ nhất là nếu một vài xí nghiệp vay nhưng không thể hoàn trả thì làm sao. Lỗ thủng như vậy làm sao để bổ khuyết? Điều thứ hay là nếu như vận hành chỉ trong vòng các xí nghiệp thì xuất hiện hành vi gian lận sẽ làm sao. Cũng không thể chỉ dựa vào nhân viên quản lý quỹ. 

Lưu Vĩ Hồng nhất thời âm thầm gật đầu. 

Tào Chấn Khởi quả nhiên không hổ là Bí thư địa ủy, ánh mắt tinh chuẩn, thoáng cái đã nhìn trúng điểm nguy hại mấu chốt. 

Sự thật thì theo trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng , trong đời sau, hai vấn đề mà Tào Chấn Khởi vừa nói đã xuất hiện rất nhiều khiến vô số xí nghiệp bị tổn thất, danh dự của chính quyền cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. 

- Đúng vậy, Tào bí thư, thành lập quỹ hỗ trợ này đúng là tồn tại hai sự nguy hiểm lớn. Nhưng không có phương án nào là hoàn mỹ, luôn có tồn tại nguy cơ. Mấu chốt là khi tiến hành lợi nhiều hơn hay hại nhiều hơn. Liên quan đến vấn đề nợ khó đòi thì tôi nghĩ có thể khống chế từ điều kiện vay, ngay cả ngân hàng quốc doanh lớn cũng tồn tại vấn đề này.  

Khởi đầu chỉ là vấn đề nợ khó đòi mà thôi. Các ngân hàng đời sau nợ khó đòi lên tới cả mấy chục tỷ, là vấn đề làm cho trung ương đau đầu, rất nhiều quan chức lãnh đạo vào tù. Nhưng nghề ngân hàng vẫn phải tồn tại, không thể chỉ vì vấn đề này mà dừng lại. 

Tào Chấn Khởi lập tức ngắt lời Lưu Vĩ Hồng: 

- Ngân hàng thương nghiệp quốc doanh có tài chính trung ương hậu thuẫn. Quỹ hỗ trợ của các anh lấy cái gì làm hậu thuẫn?  

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng đáp: 

- Lấy tất cả quỹ hỗ trợ của hội viên!  

- A? Lời này nói như thế nào?  

Tào Chấn Khởi hiển nhiên có hứng thú với câu nói của Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng lo lắng vấn đề này đã lâu, cho là để tránh được hai nguy hiểm này thì biện pháp duy nhất chính là lấy thủ đoạn thương nghiệp để cổ phần hóa. 

- Tào bí thư, theo ý nghĩ của tôi thì quỹ hỗ trợ này chỉ thuộc về chính quyền trên danh nghĩa còn trên thực tế sẽ tiến hành hình thức cổ phần. Tất cả hội viên đều là cổ đông, hàng năm triển khai hội nghị cổ đông hai lần lựa chọn ban quản lý. Cứ nửa năm thì nhân viên quản lý quỹ đều phải báo cáo tình hình quỹ. Mỗi tháng phải công bố báo biểu quỹ tài vụ, tiếp nhận thẩm tra không định kỳ của đại hội cổ đông. Ngoài ra còn phải chọn ra một ủy ban giám sát, cũng lựa chọn từ hội viên, nếu vượt qua một số tiền cho vay nhất định phải được quá bán thành viên ủy ban giám sát đồng ý mới có hiệu lực. Tôi nghĩ nếu quỹ cho các xí nghiệp hội viên vay thì cũng phải đặc biệt chú ý, không cho nhân viên quản lý thao tác ngầm để không tuân thủ luật định. Như vậy có thể đảm bảo quỹ vận hành tốt, giảm thiểu nguy hiểm đến mức thấp nhất.  

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng trả lời, cũng có suy nghĩ trước. 

Tào Chấn Khởi nhìn hắn một cái, trong lòng âm thầm kinh ngạc. 

Người trẻ tuổi này thật không không đơn giản. Thật ra thì hình thức mà Lưu Vĩ Hồng nói cơ hồ có thể áp dụng cho tất cả các ngân hàng thương nghiệp, một vài xí nghiệp hợp tác cũng thích hợp. Chẳng qua là xét thấy thực trạng nội địa hiện giờ không thể mở rộng trong các xí nghiệp quốc doanh. 

- Ừ, nếu như nói như vậy, quả thật có thể thử một chút. Bất quá, Lưu Chủ tịch, có liên quan đến vấn đề xây dựng kinh tế , anh phải báo cáo với đồng chí Chu Kiến Quốc nhiều hơn để xin chỉ thị. 

Lời này của Tào Chấn Khởi cũng rất hợp thân phận, hơn nữa còn ngầm ám chỉ Lưu Vĩ Hồng nói vào “chính sự”. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói: 

- Đúng vậy, Tào bí thư, tôi nhất định sẽ báo cáo nhiều hơn với Chu chuyên viên. Thật ra đây chỉ là những phương hướng cụ thể, không phải là căn bản phát triển kinh tế của địa phương.  

Tào Chấn Khởi nhướng mày, rốt cuộc Lưu Vĩ Hồng đã đi vào chính đề. 

- Chỗ căn bản để phát triển kinh tế địa phương là phải có một hoàn cảnh chính trị tương đối ổn định, có một đội ngũ cán bộ vượt qua được thử thách. Nếu như trong đội ngũ cán bộ chúng ta xuất hiện quá nhiều sâu mọt, suốt ngày chỉ muốn lục đục với nhau vậy thì đội ngũ này là không có lực chiến đấu, muốn có môi trường chính trị ổn định là không thể. Mọi người tâm không đồng, sức lực phân tán thì nói gì đến phát triển kinh tế địa phương? Chỉ riêng chấn chỉnh bộ máy cũng đã tổn hao hết thảy tinh lực!  

Lưu Vĩ Hồng không nhanh không chậm, lạnh nhạt nói, ngữ khí cực kỳ bén nhọn cơ hồ nhắm thẳng vào Tào Chấn Khởi đang cố ý gây sự điều chỉnh người là làm trở ngại Lưu Chủ tịch hắn xây dựng kinh tế. 

Tào Chấn Khởi lại nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. 

Tốt! 

Lưu Vĩ Hồng đang trực tiếp khiêu chiến ông ta! 

Lưu Vĩ Hồng đối với sự tức giận của Tào Chấn Khởi tựa hồ không hề nhìn thấy, mà cho dù nhìn thấy cũng không coi là gì. Hôm nay hắn tới đây không phải tính toán để “cầu xin” mà là đàm phán. Nếu là tới đàm phán thì có quản gì đối phương có tức giận hay không. 

Trên thực tế, quân bài trong tay của Lưu Vĩ Hồng thậm chí còn vượt qua quân bài trong tay Tào Chấn Khởi. Theo lý đúng ra phải là Tào Chấn Khởi chủ động tìm hắn đàm phán mới đúng. Hôm nay Lưu Vĩ Hồng chủ động tới cửa, còn lấy hồi báo xây dựng kinh tế làm cớ, coi như đã cho Tào Chấn Khởi đủ mặt mũi, cũng hoàn toàn biểu đạt “thành ý” đàm phán của mình. 

Bất kể nói thế nào, Tào Chấn Khởi cũng là Bí thư địa ủy, là lãnh đạo trực tiếp của hắn, tuổi cũng vượt xa, cũng nên cấp đầy đủ mặt mũi. 

Quân bài của Tào Chấn Khởi là sự cố của mỏ bảy hai, đây là chuyện mà Lưu Vĩ Hồng chủ động thỉnh cầu xử phạt. Còn quân bài trong tay của Lưu Vĩ Hồng lại là một nhóm lớn bao gồm Tôn Hoành, Đoạn Bảo Thành, Vương Ninh. Hết thảy đều là thân tín của Tào Chấn Khởi, hơn nữa đối với Tào Chấn Khởi “Bừng bừng dã tâm”, ông ta còn phải thực hiện cho được lý tưởng chính trị của mình, đi lên thêm một bước, nhất định sẽ phải đàm phán với Lưu Vĩ Hồng, không thể liều cá chết lưới rách. 

Tào Chấn Khởi cũng không còn lý do cùng với Lưu Vĩ Hồng cá chết lưới rách. Chỉ có trong tình huống hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, Tào Chấn Khởi mới có thể chèn ép Lưu Vĩ Hồng, hiện giờ nếu chèn ép sẽ mang đến nguy hiểm khổng lồ, Tào Chấn Khởi làm sao có thể ngoan cố cường ngạnh? 

Đây không phải là vờ ngớ ngẩn không? 

Lưu Vĩ Hồng có thể chủ động tới cửa, tỏ vẻ thành ý nhượng bộ, đây chính là chuyện tốt. 

Tào Chấn Khởi nghĩ như vậy thì lập tức đè nén lửa giận, mỉm cười thản nhiên, nhìn qua có chút thân thiết. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.