Người khách tới ngoài dự liệu của Tào Chấn Khởi, dĩ nhiên là Chủ tịch thành phố Hạo Dương Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng lúc này bỗng nhiên tới cửa bái phỏng Tào Chấn Khởi, rốt cuộc là ý gì?
- Lão Tào, Tiểu Lưu nói có chút công việc, muốn hồi báo với ông!
Trên mặt Quách Lệ Ngọc hiện lên nụ cười hời hợt. Hơn nữa mấy từ “Tiểu Lưu” và “Hồi báo” hết sức nhấn mạnh, tựa hồ không nói như thế thì không thể biểu hiện Quách phó cục trưởng tài trí hơn người.
Lưu Vĩ Hồng đột nhiên xuất hiện tới cửa, làm cho Quách Lệ Ngọc cũng kinh hãi. Nếu như nói, biệt thự số hai của Đại Nghĩa Lĩnh muốn nhóm ra một số người không hoan nghênh nhất thì đồng chí Lưu Vĩ Hồng nhất định phải xếp ở vị trí thứ hai. Về phần xếp hạng vị trí thứ nhất, không nghi ngờ chút nào chính là Mông Khả. Kể từ khi Địa khu Hạo Dương thành lập, Tào Chấn Khởi nhận chức chuyên viên cơ quan hành chính thì đây là là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng tới nhà ông ta.
Chính là người này đã cùng với đám người Hạ Hàn, Long Vũ Hiên đã đem một nhà chị em Quách Lệ Ngọc, Quách Lệ Hồng hãm hại.
Sau khi Tôn Hoành cung khai, Quách Lệ Hồng đã tới biệt thự số hai Đại Nghĩa Lĩnh một hồi, bộ dạng nơm nớp lo sợ cẩn thận, Quách Lệ Ngọc thấy vậy trong lòng một trận chua xót.
Quách Lệ Hồng đang lo lắng!
Tôn Hoành bị người diệt khẩu, Quách Lệ Hồng đã bị dọa ngất một hồi, sau đó Tôn Hoành khai ra tuốt tuột một loạt yếu nhân trong thành phố, coi như đã đem đáy của quan trường Hạo Dương quấy lên đến trời làm Quách Lệ Hồng sợ đến chết đi sống lại. Đoạn Bảo Thành, Vương Ninh đều là thân tín của Tào Chấn Khởi, Tôn Hoành làm vậy không khác trắng trợn tát vào mặt Tào Chấn Khởi, phụ bạc chiếu cố của Tào Chấn Khởi đối với cả nhà họ từ trước đến giờ.
Điển hình lấy ân báo oán!
Nhưng Quách Lệ Hồng cũng phải tới cửa để xin lỗi Tào Chấn Khởi, van cầu ông ta cứu Tôn Hoành một lần cuối cùng. Vào buổi tối mà Tôn Hoành bị người đả thương, Quách Lệ Hồng nhất thời lửa giận công tâm, ở cục công an khích lệ Tôn Hoành phối hợp để khai ra bọn xấu. Lúc ấy, Quách Lệ Hồng chỉ có một suy nghĩ là không chừa lại một tên mưu hại Tôn Hoành, chỉ có như thế mới bảo đảm tính mạng cho con trai.
Tôn Hoành cũng đâu thể sống cả đời trong cục công an.
Song Quách Lệ Hồng nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong bụng Tôn Hoành thậm chí có nhiều “hàng” như vậy, lại xài chung một “bạn gái” với thường vụ phó chuyên viên cơ quan hành chính Đoạn Bảo Thành!
Tôn Hoành khai ra một lần đã khiến cho thiên hạ đại họa tám ngày.
Cho dù theo luật pháp của trong nước, có thể chiếu cố khoan hồng nhưng Tôn Hoành phạm tội quá lớn, có giảm đi chăng nữa cũng chỉ sợ là ba năm năm năm thậm chí chừng mười năm lao ngục là khó có thể miễn trừ. Điều này hoàn toàn vượt ra khỏi suy nghĩ của Quách Lệ Hồng. Chỉ cần vừa nghĩ tới con trai độc nhất rất có thể sẽ phải ngồi trong tù vài năm là trong lòng của Quách Lệ Hồng đã như có tang.
Nàng không thể làm gì khác là dày mặt cầu xin Tào Chấn Khởi .
Kết quả Tào Chấn Khởi không nói cái gì, cứ vậy nhìn Quách Lệ Hồng gào khóc mười mấy phút rồi cuối cùng để hai chị em Quách Lệ Hồng ở phòng khách, đi thẳng vào thư phòng để lại Quách Lệ Hồng tuyệt vọng khôn cùng.
Mấy ngày qua, Quách Lệ Ngọc anh rể Tôn nói Quách Lệ Hồng cơm nước không ăn, ngã bệnh đang nằm viện.
Cũng là do Lưu Vĩ Hồng gây ra chuyện!
Hắn không đến Hạo Dương, hết thảy đều gió êm sóng lặng, cả nhà Quách Lệ Ngọc, cả nhà chị gái sẽ sống vui vẻ. Lưu Vĩ Hồng vừa tới thì liên tiếp xảy ra chuyện, bao gồm cả đứa con không biết từ đâu chui ra của Tào Chấn Khởi cũng có liên quan với hắn.
Đây quả thực là sao xấu!
Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên tới cửa, phản ứng đầu tiên của Quách Lệ Ngọc chính là muốn đuổi thẳng hắn, nói cho hắn biết biệt thự số hai của Đại Nghĩa Lĩnh không hoan nghênh hắn, vĩnh viễn cũng không muốn hắn đến nhà!
Bất quá cho dù trong lòng Quách Lệ Ngọc nghĩ như vậy nhưng tuyệt đối không bao giờ làm như vậy.
Lúc này, Lưu Vĩ Hồng tới cửa nhất định là có nguyên nhân. Quách Lệ Ngọc rất rõ ràng, lão Tào thật sự gặp vấn đề khó khăn, nếu không đối phó tốt thì sẽ gặp phiền phức lớn. Bất kể Quách Lệ Ngọc gần đây có bất mãn ông ta như thế nào thì vẫn hiểu là Tào Chấn Khởi có phong quang thì mới đến lượt nàng phong quang!
Tào Chấn Khởi nếu là có vấn đề, Quách Lệ Ngọc nàng lập tức té xuống “Thần đàn”, không được tính là cái gì.
Quách Lệ Hồng chính là chứng cứ rõ ràng. Một khi Tào Chấn Khởi cự tuyệt giúp đỡ thì Quách chủ tịch phong quang hiển hách không đáng giá một đồng.
Quách Lệ Ngọc cũng không muốn kết cục như vậy rơi vào trên đầu của mình.
Hơn nữa thái độ Lưu Vĩ Hồng nhìn rất đúng mức, ánh mắt bình thản, tuyệt đối là lấy thân phận ngang hàng, không hề có tư thái tới cửa Bí thư Địa ủy, không bợ đỡ cũng không lên mặt. Khí độ này khiến Quách Lệ Ngọc phải mỉm cười tiếp đón Lưu Vĩ Hồng.
Bất quá chuyện phát sinh kế tiếp lại khiến cho Quách Lệ Ngọc càng bực bội.
Quách Lệ Ngọc căng thẳng nói với Lưu Vĩ Hồng, lão Tào đang ở hậu viện nghỉ ngơi, đợi nàng thông báo, xin Lưu Vĩ Hồng chờ một chút. Ngụ ý là bảo có bằng lòng gặp ngươi hay không còn phải hỏi ý kiến lão Tào nhà ta, ngươi chờ đi.
Ai ngờ Lưu Vĩ Hồng không hề có ý tứ ngồi chờ ở phòng khách, trực tiếp theo sau này đi ra hậu viện, lạnh nhạt cười nói một câu:
- Quách cục trưởng, Tào bí thư nhất định sẽ nguyện ý nói chuyện với tôi.
Cái này gọi là nói cái gì?
Có khách nhân ngang ngược như vậy chứ?
Rốt cuộc ai mới là cấp trên, ai mới là Bí thư địa ủy Hạo Dương?
Nhưng Quách Lệ Ngọc cũng không phản bác lời của Lưu Vĩ Hồng, nàng cũng mơ hồ cảm thấy, Lưu Vĩ Hồng lần này viếng thăm, có thể Tào Chấn Khởi đang hết sức chờ đợi. Nếu như đắc tội Lưu Vĩ Hồng, nói không chừng lại có chuyện gì xảy ra.
Thôi thôi, những thứ trò chơi quyền lực giữa đàn ông với nhau, không phải dành cho phó cục trưởng Quách Lệ Ngọc, tốt nhất là không nên tùy tiện dính vào.
Sự thật chứng minh, dự cảm của Quách Lệ Ngọc tương đối chính xác. Nàng rõ ràng đọc được trong mắt của Tào Chấn Khởi một tia vui mừng.
Dĩ nhiên, trên mặt Tào Chấn Khởi không hề lộ ra thất thố, vẫn ra vẻ đúng mực, tương đối bình thản. Cơ hồ chỉ ở trong một sát na, Tào Chấn Khởi ý thức được, Lưu Vĩ Hồng lần này đến biệt thự số hai Đại Nghĩa Lĩnh, là để “Đàm phán”. Nếu là đàm phán thì đương nhiên phải giấu lá bài tẩy của mình càng sâu càng tốt. Nếu là vui mừng lộ ra mặt thì quá là rơi xuống tiểu thừa, chắp tay đem quyền chủ động dâng cho đối phương.
Tào Chấn Khởi lúc này mới từ từ đứng dậy, khóe miệng khẽ hiện lên vẻ tươi cười, gật đầu, nói:
- Lưu Chủ tịch tới rồi, mời ngồi đi!
- Được rồi.
Lưu Vĩ Hồng đi tới thấy Tào Chấn Khởi không có ý định đưa tay thì cũng không chủ động đưa tay ra, ngồi xuống ngay ngắn ở bên cạnh.
Tào Chấn Khởi nhìn vợ một cái, Quách Lệ Ngọc vội vàng nói:
- Hai người trò chuyện, tôi pha trà cho Lưu Chủ tịch.
Nghe được Tào Chấn Khởi cũng gọi Lưu Vĩ Hồng bằng chức danh, “Tiểu Lưu” trong miệng Quách Lệ Ngọc cũng biến thành ”Lưu Chủ tịch”.
- Cám ơn Quách cục trưởng.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng khách khí một câu.
Tào Chấn Khởi đưa tay cầm gói thuốc bên cạnh, đấy sang cho Lưu Vĩ Hồng , lạnh nhạt nói:
- Lưu Chủ tịch, mời hút thuốc.
- Cám ơn Tào bí thư.
Lưu Vĩ Hồng rút ra một điếu rồi bình thản châm hút.
Chỉ chốc lát sau, Quách Lệ Ngọc tự mình đem ra một chén trà cho Lưu Vĩ Hồng, còn đem theo chiếc phích nhỏ, thuận tay rót thêm nước cho Tào Chấn Khởi rồi bước nhanh vào nhà. Tựa hồ trong chiếc đình nho nhỏ này có một loại không khí làm nàng thấy khẩn trương.
Sau khi Quách Lệ Ngọc, trong đình lại trở nên yên lặng, chỉ nghe tiếng gió xào xạc.
Hai người cũng yên lặng hút thuốc, không ai lên tiếng trước.
Một lát sau, Tào Chấn Khởi nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, ý tứ rất rõ ràng, bất kể hôm nay ngươi muốn đàm phán cái gì thì cứ việc nói ra, chẳng lẽ còn muốn ta chủ động mở miệng hỏi ngươi sao?
Tôn ti căn bản trên dưới còn phải giữ một chút .
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Tào bí thư, hôm nay tôi muốn báo cáo với anh một chút về các hạng mục xây dựng kinh tế.
Tào Chấn Khởi thản nhiên, lạnh nhạt nói:
- Được rồi, Lưu Chủ tịch nói đi.
Thật ra thì trong lòng Tào Chấn Khởi cảm thấy có chút kinh ngạc, dường như bây giờ đâu phải là lúc hồi báo công tác xây dựng kinh tế. Hơn nữa còn là ở nhà, trời đã sắp tối rồi, không phải là ở phòng làm việc. Tào Chấn Khởi ta có giao tình thân thiết như vậy với ngươi không?
Bất quá Tào Chấn Khởi vẫn trấn định, cứ để cho Lưu Vĩ Hồng muốn nói cái gì thì nói, cuối cùng cũng lộ ra mục đích.
Lưu Vĩ Hồng cầm chén tràn lên uống một hớp, chậm rãi nói:
- Có lẽ hồi báo về tình hình xây dựng Khu đô thị thương mại Hoa Nguyên đi. Trước mắt đầu nhập tài chính thực tế của Khu đô thị thương mại đã vượt qua năm trăm triệu, tiến độ thi công tiến triển tương đối thuận lợi, so sánh với tốc độ dự trù nhanh hơn một chút. Vào trước cuối năm có thể hoàn thành để sử dụng. Trước mắt công ty trí nghiệp Hoa Nguyên đã bắt đầu chiêu thương trong toàn tỉnh, phản hồi tương đối khả quan. Căn cứ theo chi tiết mà công ty Hoa Nguyên cung cấp thì chỉ trong một thời gian ngắn đã có trên một trăm khách ngỏ ý đến đây khảo sát thực địa. Đoán chừng đến khi hoàn thành thì có thể tiêu thụ hoặc là cho thuê ít nhất một nửa cửa hiệu mặt tiền. Chỉ cần mở đầu tốt thì việc xây dựng sang công trình thứ hai thứ ba sẽ rất nắm chắc.
Chưa xây dựng xong đã tiến hành chiêu thương cũng là một thủ đoạn kinh doanh mới. Tổng kinh lý Trương Quốc Khánh của công ty Hoa Nguyên chính là thạc sĩ kinh tế của đại học thủ đô, về phương diện tiếp thu cái mới rất có tâm đắc. Vương Thiện đặc biệt chọn lựa ông ta tới đây chủ trì công ty Hoa Nguyên, nhất định là có đạo lý .
Dĩ nhiên, Trương Quốc Khánh thường xuyên trao đổi với Lưu Vĩ Hồng nên cũng có thêm nhiều ý tưởng mới. Nhiều tư tưởng trong đầu Lưu Vĩ Hồng làm cho Trương Quốc Khánh hiểu ra rất nhiều thứ.
Tào Chấn Khởi khẽ xoa cằm, nói:
- Ừ, phòng ngừa chu đáo, đi trước mọi người, là một cách thức không tệ.