Những lời này được nói ra, khiến vẻ mặt mọi người đều như rung rẩy, như Lưu Vĩ Hồng đã truyền một mệnh lệnh chiến đấu nào đó. Sắc mặt Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần càng thêm chuyên chú.
- Tổ chức sản xuất như thế nào là chuyện của hai vị, tôi không tiện xen vào. Nhưng tôi muốn nhắc nhở một chút, trước khi đưa VCD ra thị trường, cần phải thiết lập một con đường tiêu thụ. Trước hết phải thành lập tổng đại lý cấp tỉnh và đại lý các cấp. Bắc Kinh, Hải Môn, Minh Châu, Lĩnh Nam, Giang Nam, Đông Hải, Hoàng Hải, trong các tỉnh này phải có các tổng đại lý đầu tiên, khu vực Giang Khẩu có thể mở một tổng đại lý để chú ý đến Hong Kong.
Tăng Văn Mệnh do dự một lúc, muốn nói suy nghĩ của mình.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chủ tịch Tăng, có chuyện cứ nói thẳng đi.
- Ừ, thế này, Bí thư Lưu, chúng tôi định xây dựng công ty tiêu thụ của chính mình. Tại các tỉnh thành này đều thành lập một chi nhánh tiêu thụ, trực tiếp nắm con đường tiêu thụ trong tay. Vì VCD là sản phẩm mới, trước đây chưa từng có, đại lý bán hàng rất khó tìm.
Tăng Văn Mệnh giải thích lý do của mình.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Điều này không mâu thuẫn đâu Chủ tịch Tăng. Chúng ta cứ thành lập đại lý của chính mình, đại lý bên ngoài cũng phải tìm thêm. Chủ tịch Tăng, sứ mệnh gánh vác con đường tiêu thụ là rất nặng nề, không chỉ đơn thuần là tiêu thụ, mà còn phải có dịch vụ hậu mãi, việc này cũng phải làm cho tốt. Đây là nhân tố mà mỗi một thương hiệu mới được thành lập đều phải suy nghĩ tới. Tâm lý người tiêu thụ khắp nơi trong cả nước không giống nhau. Chúng ta trực tiếp tiêu thụ đến cửa, tôi thấy không nên. Từ các đại lý ở tỉnh tiêu thụ thì con đường sẽ được mở nhanh hơn. Công ty tiêu thụ của chúng ta và các chi nhánh đóng ở các tỉnh chủ yếu phụ trách điều tra thị trường, tuyển chọn và giám sát các đại lý bán hàng, cùng với bán hàng qua mạng. Có chi nhánh cũng phải có đại lý, cứ tiến hành cùng lúc.
Ngư Á Thần ngắt lời:
- Bí thư Lưu, như vậy phí tổn có cao quá không?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Giám đốc Ngư, con đường tiêu thụ chính là hiệu quả và lợi ích trực tiếp của công ty, chỉ cần chế định chính sách tiêu thụ hợp lý, phân phối nhân viên hợp lý thì có thể khống chế phí tổn lưu thông. Mỗi một chi nhánh tiêu thụ và đại lý đều phải có nhiệm vụ tiêu thụ rõ ràng và khích lệ thi thố. Bán càng nhiều thì tiền lời càng nhiều. Chỉ cần chúng ta làm tốt con đường tiêu thụ này, có thể sẽ tăng gấp đôi lượng tiêu thụ. Giám đốc Ngư, xin anh nhớ kỹ, dù chúng ta tìm cách nào, phòng ngừa chu đáo như thế nào, nhưng có một mục tiêu được xác định vững chắc thì trong vòng một năm rưỡi, nhất định phải thu hồi được vốn đầu tư. Chỉ cần thu hồi được vốn đầu tư, sau này dù gặp cạnh tranh thế nào, chúng ta cũng có thể thong dong, không rối loạn.
Ở thế giới song song kia, tập đoàn Thiên Yến lụn bại rất nhanh, chủ yếu vì ba nguyên nhân sau: sơ sẩy quyền tài sản tri thức, không bảo đảm nguồn cung ứng linh kiện độc quyền, phí tổn đầu tư giai đoạn đầu quá lớn, tài chính phía sau lại bị thiếu hụt.
Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng muốn sửa chữa mấy khuyết điểm này, bảo đảm phần hùn vốn với tập đoàn Thiên Yến, phát triển thành một công ty đầu tư nghe nhìn không có đối thủ.
Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần lại gật đầu.
- Còn có một vấn đề, chính là sản phẩm ghi âm và thu hình. Thật ra, những việc này, trước đây hai vị suy nghĩ quá mức chu đáo, còn muốn liên hệ với nhiều nhà xuất bản ghi âm và ghi hình để mua quyền cải biên các sản phẩm thu âm và ghi hình. Hoàn toàn không cần phải…
Tăng Văn Mệnh nói:
- Bí thư Lưu, nếu không có nguyên bộ thì khó tiêu thụ được VCD lắm.
- Đương nhiên, nhưng không cần thiết phải tốn nhiều tiền như vậy. Liên hệ với hai nhà thu âm và ghi hình như vậy cũng đủ rồi. Chúng ta gởi năm sáu hay mười cái đĩa trắng cũng không khác biệt gì, chủ yếu là ca khúc thịnh hành và phim ăn khách. Chuyện này, Linh Linh, cô làm thế nào rồi?
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng liền quay đầu nhìn về phía Tiêu Du Tình đang ngồi cùng Trịnh Hiểu Yến.
Hai cô gái đang chăm chú lắng nghe.
Trịnh Hiểu Yến vội đáp:
- Có thể mà, không thành vấn đề.
Thu phục các nhà xuất bản ghi âm và thu hình, đối với Tăng Văn Mệnh, có thể phải tốn không ít tâm sức và tiền tài, nhưng đối với Trịnh Hiểu Yến thì không quá khó khăn như vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chỉ cần chúng ta đưa ra ngoài rồi, thì chuyện in đĩa không cần chúng ta phải quan tâm. Các nhà xuất bản sẽ phát hiện đây là cơ hội kinh doanh, giúp chúng ta tiêu thụ thêm một lượng đĩa lớn. Mấy việc này phí tổn không cao, kỹ thuật cũng không phức tạp, ngay từ đầu lợi nhuận đã rất lớn, bọn họ mà không thừa dịp này để kiếm lời thì đúng là đồ ngốc. Thị trường không nhất định phải được bảo hộ, VCD là một con rồng kéo từ hạ du đến thượng du, trước nay đều phải như vậy.
- Tôi cũng hiểu được như vậy
Vương Thiện ngắt lời.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống từng ngụm, mắt nhìn Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần, mỉm cười nói:
- Hai vị giám đốc còn gì không rõ không?
Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần nhìn nhau, đều lắc đầu.
- Như vậy, giờ chúng ta có nên thật sự bàn đến chuyện hợp tác không?
- Đương nhiên, đương nhiên…
Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần liên tục gật đầu, hơi ngượng ngùng. Vừa rồi, họ còn cho hắn là một kẻ phá gia chi tử, không nghĩ đến kết quả thế này.
- Tốt lắm, đầu tiên là kết cấu cổ phần. Hai vị, hiện tại còn kiên trì phải lấy kỹ thuật làm 20% cổ phần nhập cổ nữa không?
Nét cười trên mặt Lưu Vĩ Hồng càng thêm ung dung.
Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần đều có chút xấu hổ.
Cái gọi là kỹ thuật nhập cổ, sau khi được Lưu Vĩ Hồng phân tích và áp dụng thực hành toàn bộ, thật đúng là không nói nên lời. Một khi Lưu Vĩ Hồng thu mua công ty C-CUBE kia thành công, e là bọn họ cũng phải bị động theo.
Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần lại nhìn nhau, Tăng Văn Mệnh cười làm lành nói:
- Bí thư Lưu, anh Vương, Trịnh tiểu thư, xin bỏ qua cho. Hai chúng tôi phải thương lượng với nhau trước.
Vốn trước mặt khách quý mà làm như thế là rất thất lễ. Nhưng hai người thấy Lưu Vĩ Hồng rất có thành ý, cũng không muốn kéo dài thêm nữa, sợ đêm dài lắm mộng. Theo tình hình trước mắt như đã phân tích, thật sự chủ động làm chủ tình hình chính là Lưu Vĩ Hồng. Ưu thế duy nhất của họ là đã làm được VCD. Nhưng như Lưu Vĩ Hồng đã nói, việc nghiên cứu phát triển và kỹ thuật này cũng không cao, rất dễ bắt chước. Lưu Vĩ Hồng chỉ cần khống chế được công ty C-CUBE thì sẽ tìm vài nhân tài mà bắt chước làm theo, dù không dễ dàng thì cũng chỉ mất thời gian mấy tháng. Rất nhiều phương thức và thủ pháp mà Lưu Vĩ Hồng vừa nói lại phải nhờ vào thân phận con ông cháu cha của hắn. Chỉ cần chuyện xin độc quyền, không có đám người Lưu Vĩ Hồng nhúng tay vào, bọn họ đã phải chào thua. Nếu đám người Lưu Vĩ Hồng bắt đầu từ số 0, xin độc quyền thành công, trong nháy mắt, bọn họ từ người chế tạo sẽ thành người sao chép.
Dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng sự thật lại là như thế.
Trong nước, vào thời gian kinh tế thị trường vừa mới khởi động, khả năng xảy ra chuyện hoang đường như thế rất cao, người chịu thiệt còn không biết được tại sao.
Đêm nay, nhất định phải giải quyết xong chuyện này, dù thất lễ chút ít cũng đành phải vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Được mà, hai vị cứ tự nhiên, tôi cũng có chút chuyện muốn tâm sự với anh Vương. Nhưng hai vị cứ yên tâm, không liên quan đến dự án này đâu.
Trịnh Hiểu Yến lập tức trợn mắt lên:
- Đuổi chúng tôi đi sao? Cứ nói thẳng đi, đừng lòng vòng quanh co nữa!
Đầu Lưu Vĩ Hồng lại nhức bưng bưng, cười khổ nói:
- Chị Linh Linh, tôi nào dám có ý đó? Tôi và Vương Thiện nói chuyện phiếm, hai người hoàn toàn có thể ngồi nghe, tôi không dám có ý kiến gì.
- Hứ! Tôi thích lắm sao? Tình Nhi, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi. Người ta không thích chúng ta ở đây làm vướng tay vướng chân.
Nói xong, cũng không chờ Bí thư Lưu giải thích, Trịnh đại tiểu thư liền đứng dậy, nắm chặt bàn tay nhỏ bé như không xương của Tiêu Du Tình, lập tức đến đài Hướng Dương, không thèm để ý đến Bí thư Lưu.
Bí thư Lưu liền rất xấu hổ.
Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần thấy thế, vội liên thanh nói “thất lễ” rồi bước nhanh vào phòng nhỏ.
Nhìn theo bóng dáng hai cô gái thướt tha yểu điệu, Vương Thiện thở dài nói:
- Lưu Nhị, sau này cậu cũng lắm phiền toái, không phải đèn cạn dầu mà.
Ma xui quỷ khiến, Bí thư Lưu lại thốt lên một câu:
- Đau đớn và sung sướng!
Vương Thiện ngẩn ra, lập tức cười ha ha, đưa ngón tay cái lên:
- Hay! Lời này thật sự giàu tính triết lý. Lưu Nhị, tôi càng ngày càng phát hiện cậu thật sự rất thú vị.
Lưu Vĩ Hồng cũng học bộ dáng xem thường của Trịnh đại tiểu thư, nói:
- Tôi vốn rất thú vị, đến hôm nay anh mới phát hiện là lỗi của anh rồi.
- Đúng, đúng, là lỗi của tôi…
Vương Thiện trừng mắt nhìn một chút, liền với lấy bao thuốc trên bàn trà, đưa Lưu Vĩ Hồng một điếu, mình cũng châm một điếu. Vương Thiện và Lưu Vĩ Hồng cùng nghiện thuốc lá rất nặng, vừa rồi chủ yếu là ngại Tiêu Du Tình và Trịnh Hiểu Yến mới phải cố nhịn, Giờ hai vị “hồng nhan họa thủy” này tự động biến mất, Vương công tử khẩn trương hút một điếu cho đã thèm.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, cũng châm thuốc.
- À, có chuyện gì muốn nói với tôi?
- Chính là chuyện công ty internet Tân Triều. Tôi cảm thấy, hiện tại có thể bắt đầu tiến hành thử các thương vụ điện tử. Chúng ta lúc này phải bắt tay vào tạo nền móng cho các thương vụ điện tử. Mấy chuyện này, trong tương lai, là kế lâu dài. Trong tương lai, hàng năm có thể mang đến lợi nhuận ròng lên đến một tỷ.
- Quan trọng là bước càng sớm càng tốt, càng có tính đột phá. Còn mảng trò chơi cũng là một miếng bánh ngọt.
Lưu Vĩ Hồng vừa hút thuốc vừa nói.
Được, ở thế giới song song, người ta luôn hò hét đến các thương vụ điện tử “bốn mươi tên cướp” và “sửa mái nhà dột”, còn thế giới này thì không có. Bí thư Lưu giành lấy bát cơm, không thèm nháy mắt.
Vương Thiện cười nói:
- Chuyện này, tôi nói với cậu, là không. Tôi cơ bản là mặc kệ, nếu cậu có rảnh thì đích thân đến công ty của họ, tổ chức cuộc họp, hợp tác hay gì đó đi.
Bí thư Lưu bực mình!
Người gì mà!
Vương Thiện không thèm để ý đến Bí thư Lưu, tự hút thuốc, hai mắt híp lại, chăm chú hưởng thụ.