Lầu ba khách sạn Thời Đại, sảnh Thái Sơn, địa thế không cao, ngoài ban công còn lơ thơ vài cây ngô đồng Pháp.
Tiêu Du Tình tựa vào ban công, nhìn xung quanh, thân hình cao gầy thon thả, hiện rõ những đường cong quyến rũ. Trịnh Hiểu Yến bưng chén trà, cũng uể oải tựa vào bên kia ban công, không nhìn Tiêu Du Tình, hơi ngửa đầu, sóng mắt lưu chuyển, dường như nghĩ đến tâm sự của mình.
Qua khỏi cửa kính khép lại kia, ban công trở thành một thế giới riêng.
Yên tĩnh.
Được một lúc, Trịnh Hiểu Yến kín đáo thở dài.
Đúng lúc đó, Tiêu Du Tình cũng xoay người nhìn lại.
- Đồng bệnh tương liên!
- Đồng bệnh tương liên!
Cũng không biết vì sao hai người lại cùng thốt ra bốn chữ đó. Sau đó liền ngây dại, mở to mắt, phá ra cười ầm ĩ. Tiếng cười của Trịnh Hiểu Yến hơi khàn khàn, tiếng cười của Tiêu Du Tình trong trẻo du dương, nghe rất hay.
Cửa kính tất nhiên cách âm không tốt, hai cô gái cười to như thế, Lưu Vĩ Hồng và Vương Thiện đang ngồi nói chuyện trên sô pha cũng nghe được, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, không rõ vì sao.
Các cô cười gì thế?
Có gì buồn cười chứ?
Thật không hiểu nổi!
Tâm tư của một người phụ nữ đã khó đoán, huống chi là hai. Đừng nói tới lại là Trịnh Hiểu Yến và Tiêu Du Tình này. Có lẽ những người như Lưu Vĩ Hồng hay Vương Thiện chắc chắn sẽ không đoán được.
- Đau đớn và sung sướng! Ha ha…
Vương Thiện cười, liên tục lắc đầu.
Lời nói của Lưu Nhị thật có ý nghĩa. Hai người phụ nữ của Lưu Nhị không phải đều như thế sao?
- Tình Nhi, đáng không?
Trên ban công, hai mắt Trịnh Hiểu Yến lóe sáng, lưu luyến nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Hiểu Yến, hỏi khẽ.
- Vậy còn chị, đáng không?
Tiêu Du Tình cũng hỏi lại, hai mắt long lanh sáng rực.
Trịnh Hiểu Yến khẽ lắc đầu, từ tốn nói:
- Chị không biết, chị chỉ muốn làm như thế. Có đáng giá hay không, chị bất chấp.
Tiêu Du Tình gật đầu, lại cúi người xuống ban công, nhìn vài cây ngô đồng bên ngoài, nói nhỏ:
- Chị có lựa chọn, còn em thì không.
Hai hàng lông mày của Trịnh Hiểu Yến khẽ giương lên, kinh ngạc hỏi:
- Sao em lại không có lựa chọn? Em có thể chọn lựa nhiều mà!
Tiêu Du Tình lắc đầu, không nói gì.
Trịnh Hiểu Yến cũng không hỏi nữa, nâng tách trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Thật lâu sau, Tiêu Du Tình mới khẽ thở dài, nói:
- Từ lần đầu tiên gặp anh ấy, em đã không còn lựa chọn. Lòng của phụ nữ, vốn ngu dại như vậy…
Trịnh Hiểu Yến ngẩn ra, trong mắt đầy vẻ dịu dàng, từ từ đến bên người Tiêu Du Tình, vỗ vai cô nhè nhẹ, cũng tựa vào lan can, nhìn cây ngô đồng run nhẹ trong gió đêm, suy nghĩ xuất thần.
Những lời này của Tiêu Du Tình, không phải đã miêu tả đúng nội tâm Trịnh Hiểu Yến sao?
Quả nhiên là đồng bệnh tương liên!
- Tình Nhi, đời người chỉ mấy mươi năm, không cần mua dây buộc mình. Muốn làm gì thì cứ làm đi.
Không biết bao lâu sau, Trịnh Hiểu Yến mới nói khẽ, dường như là nói với Tiêu Du Tình, dường như lại là nói với chính mình.
Tiêu Du Tình không hé răng.
Trên ban công, hai cô gái đa sầu đa cảm, trong phòng, bốn người đàn ông lại cùng ngồi xuống với nhau.
Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần bàn bạc trong phòng không lâu lắm. Dù sao để đám người con ông cháu cha như Lưu Vĩ Hồng và Vương Thiện phải chờ đợi lâu thì quá thất lễ. Hơn nữa, hai người họ cũng khá ăn ý, nhiều lúc rất nhất trí về cách suy nghĩ, việc kết nối với nhau rất dễ dàng.
- Chủ tịch Tăng, giám đốc Ngư!
Vương Thiệm mỉm cười, để gói thuốc lên bàn trà trước mặt hai người.
Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần cũng không khách sáo, đều tự châm thuốc hút.
Tăng Văn Mệnh rít một hơi, trịnh trọng nói:
- Bí thư Lưu, anh Vương, chúng ta thương lượng một chút. 20% cổ phần kỹ thuật kia, chúng tôi có thể bỏ qua…
Giờ có thể coi là chính thức đàm phán, tất nhiên phải do Chủ tịch Hội đồng quản trị Tăng Văn Mệnh nói là chủ yếu.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng khoát tay chặn lại:
- Chủ tịch Tăng, giám đốc Ngư, hai vị hiểu lầm rồi. Thật ra tôi không phản đối các anh dùng kỹ thuật nhập cổ. Tôi luôn tán thành việc tôn trọng trí thức, tôn trọng lao động trí óc. Đương nhiên, 20% là hơi nhiều, chiếm số cổ phần như vậy hơi không thích hợp. Nếu hai vị đồng ý bỏ qua việc lấy kỹ thuật nhập cổ, tôi có một đề nghị. Nếu chúng ta có thể hợp tác thành công, công ty sẽ vĩnh viễn chia 6% tiền lãi cho hai vị.
- Vương Thiện, anh cảm thấy thế nào?
Trên nguyên tắc, Lưu Vĩ Hồng cũng phải tôn trọng ý kiến của Vương Thiện.
Vương Thiện cười nói:
- Tất cả do anh làm chủ, tôi chỉ biết bỏ tiền.
Lời này thật hoành tráng.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không cảm kích, cười nói:
- Anh nói nghe dễ quá. Nói cho anh biết, anh đầu tư chút này, sau này kiếm được gấp cả trăm cả ngàn lần, lúc đó, anh sẽ phải lo rằng tiền nhiều quá!
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều cười ha hả.
Vương Thiện nói:
- Nói thật cho cậu biết, tôi rất nhát gan, chuyện gì cũng sợ, nhưng lại không sợ tiền nhiều.
Tăng Văn Mệnh cũng cười nói:
- Bí thư Lưu tin tưởng vào thị trường tương lai tràn trề vậy sao?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Chuyện này đương nhiên, đã khống chế được công ty C-CUBE, chẳng khác nào đã khống chế được nguồn gốc độc quyền trong nước, chẳng khác nào chặt đứt khả năng nổi dậy của người định làm nhái lợi hại nhất. Bọn họ có thể giả mạo, có thể làm nhái, nhưng không thể chính thức quảng cáo trên các phương tiện truyền thông, cũng vĩnh viễn không có cách nào xây dựng được thương hiệu của chính mình. Làm giả với quy mô nhỏ thì khó thể thật sự tấn công vào thị trường. Tuyệt đại đa số định mức thị trường vẫn thuộc về thương hiệu lớn.
Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần đều có thể hiểu được, lời nói của Lưu Vĩ Hồng là cho bọn họ thấy, sau khi cùng hợp tác, triển vọng của công ty là vô cùng rộng lớn. Mặt khác, đó cũng là lời cảnh cáo hai người bọn họ. Nếu chúng ta hợp tác thuận lợi, thì triển vọng to lớn các anh cũng có phần, còn nếu hợp tác không xong, đến lúc đó, thương hiệu và hai vị không liên quan nhau, hai người trở thành kẻ làm giả và xâm phạm độc quyền.
Có thể xin độc quyền được hay không là do Vương Thiện và Lưu Vĩ Hồng định đoạt.
Về phần Lưu Vĩ Hồng, hắn chỉ nói sự thật mà thôi. Bên thế giới song song kia, trong vòng mấy năm sau, ngành CD, VCD hỗn loạn không chịu nổi, rất nhiều người làm, nhưng tồn tại cuối cùng chính là công ty có thương hiệu, cũng chỉ khoảng ba bốn công ty mà thôi. Phần lớn công ty vớ vẩn, chỉ nhân dịp đại loạn kiếm tí tiền, rồi quay đầu bỏ đi.
Giờ Lưu Vĩ Hồng phòng ngừa chu đáo, diệt tất cả con đường của các thương hiệu khác trong nước. Phải như thế này mới có thể tạo nên một sản nghiệp thu âm và ghi hình lớn vô đối. Bí thư Lưu cũng không khỏi làm ngược quá khứ một chút.
Tăng Văn Mệnh bình tĩnh nói:
- Bí thư Lưu, anh Vương, chúng tôi rất vui lòng hợp tác với hai vị. Chúng tôi đề nghị cổ phần là 50%. Về phần quản lý kinh doanh, chúng tôi rất hy vọng hai vị đến phụ trách giúp chúng tôi. Dù sao dự án này cũng là tâm huyết của chúng tôi, về phương diện kỹ thuật thì chúng tôi cũng khá quen thuộc. Không biết ý kiến hai vị như thế nào?
Lúc này, Tăng Văn Mệnh lại trở nên hơi lo lắng.
Ngoại trừ cái cớ thành thạo kỹ thuật này, bọn họ không còn tìm thấy lý do gì khác. Rõ ràng, về quan niệm kinh doanh và sách lược tiêu thụ thị trường, họ không thể sánh được với Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng đã nhìn rõ được tương lai phát triển của thị trường VCD đến mấy năm sau.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chủ tịch Tăng, giám đốc Ngư, tôi nghĩ hai vị hiểu lầm rồi. Thật ra chúng tôi không nhất định phải quản lý công ty này. Ít nhất chúng tôi có thể khẳng định là không có thời gian để quản lý. Vương Thiện và Trịnh Hiểu Yến cũng không thường đến công ty được. Tôi nhắc lại, công ty thật sự lớn, nên buông tay ra, giao cho đội ngũ thật sự chuyên nghiệp. Chủ tịch Hội đồng quản trị và người quản lý không phải là một. Chuyện cổ phần, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến kia, chúng tôi nhất định phải có quyền khống chế cổ phần. Nhưng công ty vẫn có thể giao cho hai vị triển khai. Tình hình chung là chúng tôi không can thiệp.
Tác phong của Lưu Vĩ Hồng vẫn nhất quán, nhất định không buông quyền khống chế. Về chuyện buôn bán vận chuyển, Bí thư Lưu không để ý đến. Đây cũng là đặc điểm của đám con ông cháu cha.
Ngư Á Thần hơi nhíu mày, nói:
- Bí thư Lưu, như vậy, xin hỏi, việc gì mới là tình huống đặc biệt?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Tình huống đặc biệt chính là việc kinh doanh của công ty có xuất hiện sai lầm lớn, có thể rời xa thị trường. Xuất hiện tình huống như thế, đại cổ đông mới có thể dùng quyền phủ quyết.
Ngư Á Thần nói:
- Bí thư Lưu, xin thứ cho tôi nói thẳng, những việc này rất khó phân định.
- Do tôi phân định!
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói. Giọng điệu bình thản, dường như tất cả mọi việc đều là đương nhiên.
Vương Thiện không khỏi bật cười.
Lưu Nhị này, bất cứ lúc nào cũng ngang ngược như vậy.
Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần đưa mắt nhìn nhau. Ngư Á Thần nuốt nước bọt, khẽ hắng giọng, không nói gì nữa.
Tăng Văn Mệnh tiếp tục nói:
- Nếu Bí thư Lưu đã kiên trì như vậy, chúng tôi cũng không phản đối. Nhưng Bí thư Lưu, chúng tôi vẫn giữ vững, nhà máy phải xây dựng ở thành phố Ngọc Lan, không cần thiết phải xây dựng ở thành phố Cửu An chứ? Nói thật, điều kiện ở Cửu An còn kém thành phố Ngọc Lan.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Nhưng Cửu An gần Lĩnh Nam. Giai đoạn hiện nay, nơi tập kết sản phẩm thu âm và ghi hình vẫn là ở Lĩnh Nam. Chỉ riêng phí vận chuyển, thời gian vận chuyển, Cửu An đều tiện lợi hơn Ngọc Lan. Hơn nữa, trước mắt, tôi làm việc ở Cửu An.
Vương Thiện cười nói:
- Hai vị, địa phương mà Bí thư Lưu quản lý cũng cần có một ít hoạt động kinh tế. Thế này đi, tôi đề nghị, nhà máy thì xây dựng ở Cửu An, còn tổng bộ công ty có thể vẫn ở lại Ngọc Lan. Nơi sản xuất và trung tâm điều hành không nhất thiết phải ở cùng một nơi. Sau này chiếm được thị trường, có khả năng có thể phải xây dựng nhà máy ở Lĩnh Nam nữa.
Vương Thiện là bạn của Lưu Vĩ Hồng, rất hiểu suy nghĩ trong lòng hắn.
Người này, đúng là gian thương.
Bất kỳ chuyện gì, hắn không chiếm được hết ưu đãi thì sẽ không buông tay. Vương Thiện tất nhiên phải nói giúp hắn mấy câu. Dù sao, nếu việc này mà thành, anh ta cũng có lợi to. Lưu Nhị giúp anh ta kiếm tiền, anh ta cũng nên báo đáp.
Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần nhìn nhau, đều không còn cách nào khác đành gật đầu.
Đám con ông cháu cha này không phải là đèn cạn dầu!