Lúc này Phiền Quốc Sinh lại nhảy ra nói một phen như vậy, làm Chu Bằng Cử thật bực tức, cũng càng thêm đề cao cảnh giác. Xem ra phân tích của mình thật đúng, dù tạm thời Lưu Vĩ Hồng còn chưa tới mức “thông đồng làm bậy” với Phiền Quốc Sinh, ít nhất Phiền Quốc Sinh đã có ý tứ lấy lòng Lưu Vĩ Hồng. Lão Phiền này cũng thật là, đảo mắt đã sắp về hưu, vẫn còn muốn ở nơi này làm mưa làm gió. Dù ông có bò lên được một hướng với Lưu Vĩ Hồng, lại có thể thế nào? Chẳng lẽ còn muốn nâng cao một bước? Phỏng chừng trong lòng không phục đang tác quái, người đã già, có lối suy nghĩ thật không bình thường, đem mặt mũi xem thật lớn, còn trọng yếu hơn cả thứ gì.
Tống Vạn Thanh báo cáo xong, liền tới phiên Phiền Quốc Sinh nói chuyện.
Lúc này Phiền Quốc Sinh chỉ có một đề tài thảo luận trong hội nghị xử lý thường vụ của chính phó chủ tịch, đó là chuyện có quan hệ tới vấn đề cải tạo đường sá của khu Tân Thành.
Vẻ mặt các vị chính phó chủ tịch lại nghiêm túc lên, trong đầu lại đang chờ đợi xem vở kịch hay sắp bắt đầu. Tính cách của Chu Bằng Cử, chỉ sợ sẽ không chịu trơ mắt nhìn Phiền Quốc Sinh giương nanh múa vuốt ngay trước mặt hắn.
Hôm nay Phiền Quốc Sinh đặc biệt trang phục một chút, âu phục màu đen, đầu chải chuốt, còn xịt keo, vô cùng bóng loáng, có vẻ thật tinh thần, rất có phong phạm của một “đấu sĩ”. Khi Lưu Vĩ Hồng vừa mời hắn nói chuyện, Phiền Quốc Sinh liền cầm lấy báo cáo trước mặt, thật nhịp điệu niệm lên.
Đề tài thảo luận của Phiền Quốc Sinh cũng chia làm hai bộ phận. Bộ phận thứ nhất chính là nói chuyện hiện trạng của khu đô thị cũ của thành phố Hạo Dương. Ở trong báo cáo, Phiền Quốc Sinh vạch ra từ sau khi địa khu Hạo Dương được thành lập, địa khu cùng thành phố đều tập trung lực chú ý trong việc quy hoạch cùng xây dựng, độ chú ý đối với việc cải tạo khu đô thị cũ thật không đầy đủ. Trước mắt ở khu cũ có rất nhiều đường phố đều là đường đá xanh của niên đại 50, 60, trong đó có một ít rất xa xưa, thậm chí còn là đường đá xanh trước giải phóng. Nhiều năm như vậy, không hề có chút đầu nhập, lâu năm không tu sửa, mặt đường lồi lõm không bằng phẳng, hơn nữa gặp phải thời tiết mưa tuyết, nơi nơi đều là vũng lầy, quần chúng căn bản không dám ra cửa. Mà nhà dân thi công dọc theo sông, đại bộ phận đều là kiến trúc niên đại 50,60, thậm chí không ít nhà gỗ, hỗn loạn không chịu nổi. Toàn bộ các con đường của khu đô thị cũ, toàn bộ đều không có đèn đường, hoặc là đều hư hỏng, không có chút tác dụng. Nhất là vào buổi tối, cả khu đường cũ đều tối om, quần chúng có ý kiến rất lớn. Một bộ phận quần chúng thậm chí còn biên ra câu vè thuận miệng, châm chọc chính phủ “có mới nới cũ”, sau khi xây dựng khu Tân Thành, khu đô thị cũ liền biến thành “bị bỏ rơi”, bà ngoại không đau cả cậu không thương.
Phiền Quốc Sinh chuẩn bị xem như thật đầy đủ, dù không có phim ảnh đèn chiếu như bên Giáo ủy, nhưng đã chuẩn bị nhiều ảnh chụp, còn phóng lớn ra, đưa ra cho các vị lãnh đạo ngồi xung quanh, ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng cùng Hướng Vân, còn lại đều xem như “lão Hạo Dương”, đã từng sinh hoạt trong thời gian rất dài ở khu đô thị cũ, đối với những việc này họ vô cùng quen thuộc, chính là mấy năm gần đây mới “bỏ rơi” khu đường này. Nhưng khi Phiền Quốc Sinh đưa ra ảnh chụp cho mọi người xem xong, lại cảm thấy được xấu xí không chịu nổi, hỗn loạn không thể thừa nhận, không khỏi đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, như thế nào chỉ vài năm không nhìn thấy, khu vực này lại biến thành bộ dáng đáng sợ như vậy?
- Căn cứ công tác thống kê, hiện tại dân cư trong thành phố Hạo Dương là năm vạn người, tổng cộng chia làm ba phần. Trong đó bên khu Tân Thành dân cư chưa tới tám ngàn người, trong khi bên khu cũ lại có tới hơn bốn vạn người. Nói cách khác, tuyệt đại bộ phận dân cư trong thành phố vẫn đang ở tại khu đô thị cũ. Mà hai năm qua chúng ta đầu nhập xây dựng trong thành thị, lại vừa vặn đem 90% tiền vốn xây dựng khu Tân Thành, bỏ bên khu cũ còn chưa tới 10%. Tám ngàn người hưởng thụ 90% tiền vốn công cộng, bốn vạn người cơ hồ hoàn toàn bị bỏ rơi không thấy. Làm như vậy khẳng định là không đúng, loại tình huống này nhất định phải tiến hành thay đổi…
Phiền Quốc Sinh phấn chấn tinh thần, thanh âm thật rõ ràng, có chút kích động.
Phó chủ tịch Chu Kỳ Phượng cười nói:
- Phiền chủ tịch, nói không thể nói như vậy. Trong thành phố không phải bỏ rơi khu đô thị cũ, chỉ là hai năm qua toàn lực xây dựng khu Tân Thành, nên có chút nghiêng một bên mà thôi. Vừa rồi Phàn chủ tịch nói ra chỉ là số lượng tương đối, như vậy cũng không xác thực.
Chu Kỳ Phượng hơn bốn mươi tuổi, là một người có bề ngoài khỏe mạnh.
Hắn được phân công quản lý nhân sự, công tác thống kê cùng quản lý đơn vị hành chính khu Tân Thành. Nói đúng ra, việc cải tạo khu đô thị cũ cũng được xem như công tác của hắn. Các phó chủ tịch được phân công, vốn rất dễ trùng lắp vào nhau.
Lúc này Chu Kỳ Phượng nhảy ra nói chuyện, ai cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chính Lưu Vĩ Hồng cũng không cảm thấy bất ngờ. Khi hắn đến nhận chức, Hướng Vân đã đại khái báo cáo cho hắn quan hệ giữa những vị phó chủ tịch trong Ủy ban. Nghe nói hai vị phó chủ tịch họ Chu này có vẻ “bạn thân”. Mấy năm trước khi Chu Bằng Cử được bổ nhiệm làm trưởng ban tổ chức, Chu Kỳ Phượng là cục trưởng Cục nhân sự, hai người bởi vì có quan hệ trong công tác, thường xuyên qua lại. Chu Kỳ Phượng lớn tuổi hơn Chu Bằng Cử, nhưng lại hiểu chuyện, xem Chu Bằng Cử là “đại ca”. Chính bởi vì Chu Kỳ Phượng thật hiểu chuyện, cho nên Chu Bằng Cử thật chăm sóc hắn, vì vậy đem Chu Kỳ Phượng ủng hộ lên chức phó chủ tịch đảm nhiệm việc quản lý nhân sự, hai người đúng là cùng mặc chung một chiếc khố.
Phiền Quốc Sinh hướng Chu Bằng Cử “nổ súng”, Chu Bằng Cử không tiện lập tức nhảy ra phản bác, Chu Kỳ Phượng đương nhiên đảm đương người dẫn đầu tích cực phản bác. Phiền Quốc Sinh vừa nghe lời này, nhất thời cũng phát hỏa, trừng to mắt nhìn Chu Kỳ Phượng nói:
- Chu chủ tịch, số liệu này vì sao không xác thực?
- Ha ha, Phiền chủ tịch, không cần nổi giận, chúng ta đang luận sự.
Chu Kỳ Phượng nhìn qua như có tính tình tốt, tiếng nói thô, lại cười ha ha không ngừng, đối với vẻ “phẫn nộ” của Phiền Quốc Sinh lại không tức giận:
- Có một vấn đề Phiền chủ tịch đã bỏ sót đi? Hai năm qua chúng ta bỏ tiền xây dựng khu Tân Thành, tuyệt đại bộ phận không phải tiền trong thành phố, mà là từ cấp trên chi tiền. Trong tỉnh mạnh mẽ ủng hộ đối với địa khu Hạo Dương, đem tài chính bỏ vào, nhưng chuyện chúng ta đầu nhập tiền vào khu đô thị cũ cũng đâu có giảm bớt, đúng không? Thượng cấp chi tiền chỉ là có quy định, tiền nào việc ấy. Nhưng không thể tùy tiện dùng vào khu đô thị cũ, đây là nguyên tắc. Quần chúng không rõ nội tình, nhưng chúng ta phải hiểu minh bạch thôi.
Chu Kỳ Phượng cười a a nhưng lời nói không chút bình thản, cơ hồ đang mắng thẳng vào mặt Phàn Quốc Sinh chỉ biết “nói hưu nói vượn”.
Phiền Quốc Sinh lập tức nói:
- Chu chủ tịch, tôi thừa nhận anh nói có đạo lý, rất nhiều tài chính chứng thật từ cấp trên gẩy xuống. Nhưng quần chúng rõ ràng không hiểu được đạo lý này, dù anh có đem sự thật nói với họ, họ cũng sẽ không tiếp nhận. Bất kể là vì lý do gì, hiện tại sự thật là tám ngàn người được cung cấp tài chính so với bốn vạn người được cung cấp tài chính lại gấp hơn chín lần. Chu chủ tịch, chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa khoa học, lấy việc cần phải chú ý sự hợp lý. Ý kiến của quần chúng nếu không thèm nhìn tới, như vậy không tốt đi? Hơn nữa thành phố Hạo Dương là một chỉnh thể, khu cũ hay khu mới đều không thể hoàn toàn tách ra. Nói cách khác, nếu khu cũ rớt về phía sau, dù anh có đem khu mới tạo thành minh châu, biến hóa thành thành thị lớn như Giang Khẩu, nhưng cấp bậc của thành phố Hạo Dương cũng không thể đi lên. Chúng ta cũng không thể nói khu đô thị cũ cũng không thuộc thành phố Hạo Dương quản lý đi?
Nếu nói tới việc “kinh nghiệm biện luận” phong phú, Phiền Quốc Sinh cũng không kém, thậm chí còn cao hơn Chu Kỳ Phượng. Dù sao người ta nhiều hơn lịch lãm quan trường cùng lịch duyệt nhân sinh suốt mười mấy năm, không phải là uổng phí. Chu Kỳ Phượng vẫn không tức giận, cười nói:
- Phiền chủ tịch, vừa rồi Lưu chủ tịch đã nói, sự tình phải phân nặng nhẹ. Chúng ta không phải mặc kệ khu đô thị cũ, chỉ là tập trung tinh lực xây dựng xong khu đô thị mới, chờ thêm vài năm kinh tế phát triển, tài chính giàu có, tự nhiên sẽ đầu nhập cải tạo khu đô thị cũ thôi.
Rõ ràng lời của Chu Kỳ Phượng nghe như có đạo lý, nhưng Phiền Quốc Sinh không phải là người ngu ngốc, nào dễ dàng “Lừa gạt” như vậy? Hắn hiểu rất rõ trong quan trường nói “nghiên cứu một chút”, “Ngày sau hãy nói”, là có ý tứ gì, lời này của Chu Kỳ Phượng chẳng khác nào lời nói vô ích.
Chỉ là vài năm?
Hôm nay những người ngồi trong phòng hội nghị này, quả thật chỉ sau vài năm đại bộ phận đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Quốc gia đang thực hiện chính sách lưu quan chế! (điều nhiệm một thời gian lại chuyển đi)
- Chu chủ tịch, tôi không có nói triệt để cải tạo khu đô thị cũ. Nhưng một ít cải tạo cơ bản nhất, phải được tiến hành. Trước mắt cần cải tạo nhiều nhất chính là đường sá, hệ thống thoát nước cùng hệ thống chiếu sáng thôi. Mấy hệ thống này nếu cải tạo, không tốn bao nhiêu tiền, hiệu quả thật rõ ràng. Tìm chút tiền làm đại sự, quần chúng được lợi ích thực tế, cớ sao mà không làm?
Phiền Quốc Sinh nói năng đầy lý lẽ hùng hồn, rõ ràng mạch lạc, Chu Kỳ Phượng còn định nói thêm, Lưu Vĩ Hồng đã khoát tay nói:
- Đồng chí Kỳ Phượng, đồng chí Quốc Sinh còn chưa nói xong, mời đồng chí Quốc Sinh tiếp tục đi!
Theo lý, khi Phiền Quốc Sinh còn đang nói chuyện, những người khác không nên xen lời, đây là lễ tiết cơ bản. Chu Kỳ Phượng lại không chút quy củ, tự nhiên là vì cảm thấy Phiền Quốc Sinh tuổi già dễ bắt nạt, không phải nhân vật gì, đã vậy còn không xem vị chủ tịch Lưu Vĩ Hồng vào trong mắt.
Chu Kỳ Phượng ha ha cười nói:
- Lưu chủ tịch, tôi chỉ là luận sự.
Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng hơi trầm xuống, nói:
- Chờ sau khi đồng chí Quốc Sinh nói xong, đồng chí Kỳ Phượng hãy tiếp tục phát biểu ý kiến. Đây không phải hội nghị biện luận!
Sắc mặt Chu Kỳ Phượng đỏ lên, có chút ngượng ngùng, không tiện nói thêm nữa. Nhưng ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, liền có chút biến dạng, mang theo vẻ hận ý.
Phiền Quốc Sinh nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng, ngồi lại đoan chính, tiếp tục nói, bàn tiếp phương thức giải quyết. Giống như lời nói vừa rồi của hắn, bước đầu tiên chính là cải tạo đường sá của khu đô thị cũ, hệ thống thoát nước cùng hệ thống chiếu sáng. Nhưng chỉ riêng hoàn thành công trình bước đầu tiên này, tiêu phí đã xa xỉ, không sai biệt lắm phải có dự toán hơn triệu.
Mọi người lại âm thầm hít sâu một hơi.
Thần sắc Lưu Vĩ Hồng vẫn như thường, nghĩ nghĩ nói:
- Đồng chí Quốc Sinh, đường bên khu cũ tôi chưa từng đi qua. Nếu không như vậy đi, hai ngày này tôi sẽ rút thời gian đi khảo sát tại hiện trường, nhìn xem tình huống sẽ làm ra quyết định cụ thể.
Lời nói này rất thích hợp, khí thế người đứng đầu tràn ra, mặc cho ai cũng không thể phản bác.
Phiền Quốc Sinh tự nhiên không có ý kiến, liên tục gật đầu nói: