Quan Gia

Chương 558: Chương 558: Bí thư thành ủy “độc chiếm”




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 558: Bí thư thành ủy “độc chiếm” 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

Buổi hội nghị thường vụ chính phó thị trưởng hôm nay nếu nói về tổng thể, xem như thuận lợi. Mặc dù có tranh luận không ngừng, chung quy khá viên mãn, hai vấn đề nghị sự đều được thông qua, không gặp phải lực phản đối quá mạnh mẽ, thật có chút vượt ngoài ý liệu của Lưu Vĩ Hồng. 

Nhưng vừa mới trở lại văn phòng không lâu, Hướng Vân gõ cửa đi vào phòng, sắc mặt có chút khác thường. 

- Làm sao vậy? 

Lưu Vĩ Hồng đang xem văn kiện chợt ngẩng đầu lên hỏi. 

- Dạ, vừa rồi tôi có đi qua chỗ Vương Trác Lập một chuyến, nói chút chuyện. 

Lưu Vĩ Hồng liền nhìn hắn. 

Hướng Vân nói: 

- Vương Trác Lập nói, tài chính xây dựng cơ bản kia là do Uyển bí thư tự mình lên tỉnh kiếm về, vốn dự định giữa năm nay sẽ khởi công xây dựng đại viện tân Thành ủy, nhưng về sau có một số việc nên chậm trễ. Nhưng Uyển bí thư rất xem trọng việc này, cho nên số tiền kia vẫn gửi tiết kiệm trong Cục tài chính, không hề động qua. Ngẫu nhiên cần tiền dùng vào việc khác, nhất định phải báo cáo trước với Uyển bí thư, trong vòng hai tháng phải trả lại. 

Lời nói này thật ra cũng giống lời nói của Phàn Quốc Sinh trong buổi hội nghị. Xem ra Chu Bằng Cử không kiên quyết phản đối cũng là có nguyên nhân. Nếu Uyển Trung Hưng “độc chiếm”, Chu Bằng Cử cũng không cần làm tiểu nhân, Lưu chủ tịch cứ tự mình đi tìm Uyển bí thư mà giải thích. 

Lưu Vĩ Hồng là người được Lục Đại Dũng xem trọng, Uyển Trung Hưng cũng là thân tín của Lục Đại Dũng, đây là nguyên nhân Chu Bằng Cử không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tuy rằng Lưu Vĩ Hồng cùng Phàn Quốc Sinh “liên thủ” làm ra chuyện gì, tính toán đụng nhẹ hắn, Chu Bằng Cử cũng không nổi trận lôi đình. Mặc kệ Chu Bằng Cử cường thế bao nhiêu, địa đầu xà bao nhiêu, dù sao Lưu Vĩ Hồng cũng là chủ tịch, hơn nữa còn có chỗ dựa như bí thư Thành ủy Uyển Trung Hưng, Chu Bằng Cử cũng phải nghĩ kỹ mới làm. 

Hiện tại Lưu Vĩ Hồng không rõ ý tưởng, lại đưa tay thò vào trong nồi của Uyển Trung Hưng, Chu Bằng Cử càng thêm không cần hé răng. 

Lại nói, Lưu Vĩ Hồng đã nói ra trong hội nghị thường vụ chính phó chủ tịch, nếu Uyển Trung Hưng không đồng ý cho hắn vận dụng số tiền kia, Lưu Vĩ Hồng liền gặp phải sự lựa chọn khó khăn, hoặc là thu hồi lời nói của mình, tự tát tai mình, hoặc là gây chiến với Uyển Trung Hưng. 

Vô luận là kết quả nào, đều là điều mà Chu Bằng Cử thích nghe ngóng. 

Lưu Vĩ Hồng hơi cau mày. 

Bên tòa lầu cơ quan Thành ủy, Uyển Trung Hưng đang nghe thư ký tiểu Hầu hội báo tình huống hội nghị thường vụ chính phó chủ tịch. Đây là nhiệm vụ mới của tiểu Hầu, trước kia Uyển Trung Hưng không có sự an bài này. Là sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức mới có chỉ thị mới. 

Tiểu Hầu khoảng chừng ba mươi tuổi, đã đi theo Uyển Trung Hưng suốt ba năm nay, ở trong số những nhân viên thư ký trong văn phòng Thành ủy, chỉ riêng hắn được xưng là thư ký chính thức, những thư ký của lãnh đạo khác trong Thành ủy đối với bên ngoài được xưng là thông tín viên, cũng không kỳ quái, Uyển Trung Hưng là ủy viên Địa ủy, y theo văn kiện quy định, cán bộ cấp Sở có thể được bố trí thư ký riêng. 

Tiểu Hầu hiểu rất rõ ý đồ vì sao Uyển Trung Hưng truyền đạt mệnh lệnh này. Đoán chừng là Lục bí thư tự mình dặn dò Uyển Trung Hưng trợ giúp Lưu Vĩ Hồng nhiều hơn. Lời nói của Lục Đại Dũng, Uyển Trung Hưng khẳng định phải nghe theo, chú ý động tác thi hành biện pháp chính trị sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức cũng là hợp tình lý. 

Lưu bí thư thật sự quá trẻ tuổi, làm người ta thật không thể yên tâm. Hơn nữa ở trong lòng những cán bộ cổ hủ như Uyển Trung Hưng, người trẻ tuổi luôn rất dễ xúc động. 

Năng lực làm việc của tiểu Hầu rất mạnh, buổi hội nghị thường vụ chính phó thị trưởng vừa mới chấm dứt không lâu, tình huống đại khái hắn đã hiểu biết được khá rõ ràng. 

Nghe xong tiểu Hầu hội báo, Uyển Trung Hưng cau mày, nhìn qua có vẻ hơi hờn giận. 

Tiểu Hầu hiểu được Lưu chủ tịch thật không cẩn thận chạm trúng “nghịch lân” của Uyển bí thư. Uyển bí thư là một người phi thường để ý mặt mũi, những lãnh đạo Địa ủy khác đều làm việc trong đại viện Địa ủy tráng lệ, chỉ riêng hắn phải ở lại trong ký túc xá kiểu cũ, Địa ủy mở hội nghị, phải ngồi xe mười mấy phút mới có thể đến, có vẻ ủy viên Địa ủy như hắn so với những lãnh đạo khác trong Địa ủy lại thấp hơn một bậc. Cho nên hắn liên tục chạy lên tỉnh, còn đưa tay đòi tiền với địa khu, thật vất vả mới có được chút tài chính đầu tiên, tồn tại trong Cục tài chính được hơn ba triệu, đây chính là “kết tinh tâm huyết” của Uyển Trung Hưng. Trước kia không ai dám động tới số tiền này, mấy tháng trước kia những giáo viên gây náo nhiệt hung hãn nhất, Lâu chủ tịch không có biện pháp, đi tìm Uyển bí thư thương lượng, bị Uyển bí thư không chút khách khí bác trở về, hiện tại Lưu Vĩ Hồng mới vừa nhậm chức, liền đánh chủ ý với số tiền kia, khó tránh Uyển bí thư mất hứng. 

Bất quá Lưu chủ tịch không phải là Lâu chủ tịch, thật không biết Uyển bí thư làm sao xử trí chuyện này. 

- Tiểu Hầu, gọi điện thoại cho Lưu chủ tịch, mời hắn qua đây một chuyến! 

Sau thoáng nhíu mày, Uyển Trung Hưng trầm giọng phân phó. 

Xem ra có một số việc Lưu Vĩ Hồng còn chưa quen thuộc tình huống, có lẽ cần phải cùng hắn khai thông lại một chút. 

- Dạ! 

Tiểu Hầu vội vàng gật đầu, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại. Văn phòng của Uyển Trung Hưng trước khi hắn nhậm chức từng là phòng làm việc của Lục Đại Dung hơn một năm, Lục Đại Dũng cũng giống như Tào Chấn Khởi, từng tiến hành trang trí lại văn phòng, cũng có hình thức là phòng đôi. 

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Uyển Trung Hưng lại dồn dập vang lên. 

Uyển Trung Hưng cũng không lập tức bắt máy, chờ điện thoại vang lên vài giây đồng hồ mới chậm rãi đưa tay cầm lên, thật uy nghiêm “uy” một tiếng. 

- Uyển bí thư, chào ông, tôi là Lưu Vĩ Hồng! 

- Đồng chí Vĩ Hồng, chào anh! 

Trên mặt Uyển Trung Hưng cố nặn ra vẻ tươi cười, ngữ khí cũng khá ôn hòa. Trước kia khi hắn xưng hô Lâu chủ tịch, vẫn khá chính thức, có đôi khi cũng gọi là lão Lâu, rất ít xưng hô là “đồng chí”. Chỉ riêng đối với Lưu Vĩ Hồng là ngoại lệ. Có lẽ do tuổi tác của Lưu Vĩ Hồng đang “tác quái”, Uyển Trung Hưng lớn hơn Lưu Vĩ Hồng hai mươi mấy tuổi, gọi là gì cũng có thể xem như tùy ý. 

- Uyển bí thư, hiện tại ông có thời gian rảnh không? Tôi có chút công tác muốn hội báo với ông… 

Lưu Vĩ Hồng giữ gìn quy củ, vô cùng khách khí nói. 

- Được, mời anh lại đây đi, tôi đang chờ. 

Uyển Trung Hưng khẽ cười nói, tâm tình chợt tốt lên. Nhất định là Lưu Vĩ Hồng đã biết được nội tình, dự định đi qua giải thích với hắn, miễn cho hắn hiểu lầm. Người trẻ tuổi kia, vẫn còn hiểu được tôn ti cao thấp, không được cưng chiều mà kiêu căng. 

Tiểu Hầu vội lui ra ngoài, đứng bên ngoài chuẩn bị chờ đón Lưu chủ tịch quang lâm. 

Chỉ chốc lát, thân ảnh cao lớn của Lưu chủ tịch liền xuất hiện ngay tòa lầu làm việc của Thành ủy, tiểu Hầu vội vàng đứng dậy mỉm cười gật đầu chào hỏi. Lưu Vĩ Hồng hàn huyên vài câu với hắn, làm tốt quan hệ với thư ký của đồng chí lãnh đạo cũng là thói quen của Lưu Vĩ Hồng. Quả nhiên nụ cười trên mặt tiểu Hầu càng thêm thân thiết, tiểu Hầu cũng rõ ràng, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vị chủ tịch trẻ nhất trong toàn bộ tỉnh thậm chí là cả nước này không cần bao lâu sẽ lại thăng quan. Xe tốc hành trong quan trường chính là chuyên môn dành riêng cho người giống như Lưu Vĩ Hồng. 

- Chào Uyển bí thư! 

Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng Uyển Trung Hưng, hơi cúi đầu chào, Uyển Trung Hưng đứng dậy sau bàn công tác, mỉm cười vươn tay ra. 

Sau vài câu hàn huyên, Uyển Trung Hưng mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống sô pha đãi khách, tiểu Hầu liền bưng trà đến. Uyển Trung Hưng tuy xuất thân từ phần tử trí thức, khá chú ý với sinh hoạt, chuẩn bị đều là trà thượng đẳng, hương thơm mê người. 

- Đồng chí Vĩ Hồng, nhậm chức đã được nửa tháng rồi chứ? 

Uyển Trung Hưng thân thiết hỏi han. 

Nên bãi ra tư thế khẳng định cần bãi ra. Hơn nữa Uyển Trung Hưng đối với biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng lúc nhậm chức còn xem như vừa lòng. Tuy rằng tuổi trẻ, vẫn khá ổn trọng, không hề nói linh tinh, không tùy tiện hứa hẹn với cấp dưới, mà trực tiếp xuống cơ sở tuyến đầu tiến hành điều tra tìm hiểu, tác phong kiên định mà điệu thấp, tựa hồ có chút không giống với lời đồn đãi về một trưởng ban tổ chức Huyện ủy Lâm Khánh ngang ngược hiêu trương. 

Xem ra theo địa vị biến hóa, tính cách cũng sẽ biến hóa. Đi tới vị trí chủ tịch, phải có bộ dạng của một chủ tịch. 

Lưu Vĩ Hồng đến nhậm chức vào tuần đầu tiên của tháng mười một, hiện tại đã sắp cuối tháng. 

- Đa tạ bí thư quan tâm, đã sắp được hai mươi ngày… 

- Uhm, trong khoảng thời gian này, nghe nói anh luôn một mực chạy xuống cơ sở hiểu biết tình huống? 

Lưu Vĩ Hồng đáp: 

- Chạy xuống cơ sở, cùng đồng chí cơ quan tiến hành một ít khai thông, hiểu biết lẫn nhau thôi. 

- Ha ha, như vậy tốt, hiểu biết lẫn nhau là chuyện cần phải làm. Đồng chí bên Ủy ban, đại đa số kinh nghiệm phong phú, tiến hành khai thông nhiều với họ, có thể trợ giúp anh nhanh chóng quen thuộc tình huống trong thành phố. 

Uyển Trung Hưng mỉm cười cổ vũ. 

- Là như vậy. Hạo Dương dưới sự lãnh đạo của bí thư, mấy năm này phát sinh biến hóa rất lớn, rất nhiều địa phương thiếu chút nữa tôi nhận không ra. 

Lưu Vĩ Hồng thuận tay vỗ mông ngựa cho Uyển Trung Hưng. Theo trình độ xây dựng trong khu Tân Thành mà xem, lời này cũng không xem là nịnh hót thái quá. 

Uyển Trung Hưng mỉm cười, trên mặt hơi có vẻ mất tự nhiên. Dù thành phố Hạo Dương phát triển nhanh, chủ yếu là nhờ thượng cấp liên tục gẩy tiền xuống, nhưng Uyển Trung Hưng đứng giữa nhịp nhàng xử lý, không xem là vô công. Trước kia khi đảm nhiệm bí thư Huyện ủy Hạo Dương, Uyển Trung Hưng cũng thật không ngờ thành phố Hạo Dương lại có biến hóa được như vậy. 

- Uhm, đồng chí Vĩ Hồng trước kia công tác trong Cục nông nghiệp Hạo Dương, khi đó Hạo Dương thật sự lạc hậu phía sau rất nhiều. Hai năm đã nổi lên biến hóa… đồng chí Vĩ Hồng, hôm nay bên Ủy ban mời tham dự hội nghị thường vụ chính phó chủ tịch đi? 

- Dạ, cùng các đồng chí thương lượng một chút công tác sắp tới. 

Uyển Trung Hưng hơi gật đầu, chờ đợi câu nói tiếp theo. 

Lưu Vĩ Hồng hơi trầm ngâm, nói: 

- Bí thư, hôm nay trong buổi hội nghị thường vụ, chủ yếu nghiên cứu hai vấn đề. Thứ nhất chính là việc cải tạo toàn bộ trường học bên dưới những xã khu, thứ hai là cải tạo thăng cấp những con đường phía đô thị cũ của Hạo Dương. Hai vấn đề này đều khá khó giải quyết, cũng tồn tại tai họa ngầm nghiêm trọng… 

Lưu Vĩ Hồng đem hai tình huống đại khái cơ bản hội báo cho Uyển Trung Hưng. Tự nhiên không nói được chi tiết như trong buổi hội nghị, nhưng điểm tựa vẫn có thể nói được thật rõ ràng. 

Uyển Trung Hưng nhíu mày nói: 

- Tình huống trường học nghiêm trọng như vậy? 

- Quả thật nghiêm trọng. Bên Giáo ủy thành phố đã làm cuộc điều tra, còn có cả phim ảnh quay chụp lại. Khu Hoàng Sa xã Lương Thủy có trường tiểu học tại thôn Cát Sơn, tôi đã tự mình đi xem qua, chủ yếu không thể xưng là trường học, điều kiện rất sơ sài, thời tiết nếu lạnh hơn một chút, không thể tiếp tục đi học, lạnh không sao chịu nổi. Tình huống này còn không phải là hiện tượng riêng biệt, còn khá phổ biến. Quả thật đáng giá cho chúng ta xem trọng. 

Lưu Vĩ Hồng thu liễm nụ cười, nặng nề nói. 

Uyển Trung Hưng không hé răng, tùy tay cầm điếu thuốc châm lửa, đôi mày càng cau chặt lại. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.