Lưu Vĩ Hồng im lặng, hắn biết Uyển Trung Hưng đang rối rắm, nhưng hắn không có ý định nhượng bộ. Tài chính của thành phố rõ ràng có tiền, hơn nữa còn không phải là tiền cứu tế hay quỹ chuyên nghiệp, chỉ là tiền chuẩn bị xây cơ quan làm việc mới, để cho hắn bỏ mặc số tiền này như không thấy, trơ mắt nhìn vô số nhi đồng đang học tập trong hoàn cảnh cùng cực nghèo khó, trơ mắt nhìn thấy những giáo viên ngoài biên chế như La Dung Dung bị bệnh mà không tiền chữa trị, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
Lưu nhị ca không tự xem mình là thánh nhân, nhưng vẫn có điểm mấu chốt của chính mình.
Cổ ngữ có nói: thiên lý đương khán chích vi tài!
Những lời này dùng trên người Lưu Vĩ Hồng không được thích hợp. Nếu chỉ vì muốn phát tài, ngay từ đầu Lưu Vĩ Hồng sẽ không tiến vào quan trường. Lúc trước nếu cùng Vân Vũ Thường ở tại Giang Khẩu kinh doanh, hiện tại hắn đã là phú ông ức vạn. Phú ông ức vạn vào đầu thập niên 90, vượt xa đời sau triệu vạn gia sản vẫn không thể so sánh. Lưu Vĩ Hồng không chỉ muốn làm quan là vì lợi ích bản thân, làm việc vô nguyên tắc làm cho những đồng nghiệp khác tự tư tự lợi.
Nếu như nói ngay từ đầu Lưu Vĩ Hồng chỉ vì muốn cứu vãn gia tộc của mình, sáng tạo cho mình một cơ hội mới, nhưng khi hắn ở tại khu Giáp Sơn hơn một năm thời gian, đã thay đổi rất nhiều ý tưởng trong lòng hắn. Cuộc sống nông thôn nghèo khó, thôn dân vùng núi khốn khổ, đã cho hắn sự rung động thật lớn. Tín niệm trong lòng Lưu Vĩ Hồng, chính là từ khi đó bắt đầu kiên định.
Lại có câu cổ ngữ từng nói: Nha môn là nơi tu hành rất tốt.
Người làm quan, một niệm hành thiện là có thể cứu sống vô số người, một niệm hành ác là có thể hại vô số người.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy được, nếu trời xanh cho hắn một lần cơ hội sống lại, hắn liền không thể bỏ qua, hẳn là nên mạnh mẽ vì nhân dân quần chúng làm chút gì đó, mới không có lỗi với ơn trên dầy yêu cho hắn thêm cơ hội: dùng một câu tục ngữ dân gian mà nói, đây gọi là tích đức.
- Đồng chí Vĩ Hồng, nghe nói trước kia khi anh ở khu Giáp Sơn công tác, từng thành lập nhiều nhà xưởng. Có thể nói rõ biện pháp về phương diện này với tôi không?
Trầm mặc khoảnh khắc, Uyển Trung Hưng chậm rãi nói, vượt ngoài ý muốn của Lưu Vĩ Hồng chính là Uyển Trung Hưng lại đột nhiên thay đổi đề tài, hỏi về tình huống của khu Giáp Sơn, nhưng vừa nghĩ lại, Lưu Vĩ Hồng liền hiểu được ý tứ của Uyển Trung Hưng.
- Được, Uyển bí thư…
Lưu Vĩ Hồng cũng không chối từ, đơn giản giới thiệu một chút về nhà xưởng chế biến thức ăn gia súc, nhà xưởng chế tạo máy móc cùng xí nghiệp chế biến sữa tại khu Giáp Sơn từ đầu đến cuối.
Khóe miệng Uyển Trung Hưng nổi lên tia mỉm cười, nói:
- Một khu lại có thể từ Ủy ban và các bộ trung ương cùng trong tỉnh hỏi được số tiền một triệu đồng, ha ha, đây thật sự là giỏi lắm. Đồng chí Vĩ Hồng có quan hệ rất tốt với các đồng chí trong Ủy ban và các bộ trung ương sao?
Lưu Vĩ Hồng khiêm tốn nói:
- Cũng chưa nói tới tốt lắm, có một vài người quen làm việc trong đó, họ cũng khá trượng nghĩa.
- Ha ha, đồng chí Vĩ Hồng đừng khiêm tốn. Vốn liếng của thành phố chúng ta quá mỏng, công tác quả thật xem trọng không đầy đủ, cũng quả thật có khó xử. Nếu có thể nói, đồng chí Vĩ Hồng xem có nên tranh thủ xin với thượng cấp xem trọng một chút về công tác giáo dục của thành phố chúng ta hay không?
Uyển Trung Hưng nói ra tính toán trong lòng mình.
Lại nói tiếp, Uyển Trung Hưng cũng biết Lưu Vĩ Hồng làm đúng, công tác giáo dục là đại sự, bản thân hắn cùng xuất thân từ giáo sư, biết rõ nghề giáo viên vất vả. Nhưng tiền tài thật khó khăn bỏ qua, bảo hắn đem số tiền hơn ba triệu thật cực khổ mới lấy tới bỏ vào việc cải tạo, Uyển Trung Hưng thật sự không đành lòng. Hơn nữa hắn còn băn khoăn về vấn đề thể diện. Trước kia Uyển Trung Hưng đã hạ mệnh lệnh cho Cục tài chính cùng Ủy ban, không cho ai dùng tiền vào việc khác, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Vào khi đó Lâu chủ tịch thiếu chút nữa bị các giáo viên đòi lương tới mức độ “thắt cổ”, nhưng vẫn không tài nào đụng chạm được tới số tài chính xây dựng cơ bản kia.
Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng vừa đến nhậm chức, vừa vung tay liền đem số tiền kia chuyển ra ngoài, còn không làm cho mọi người chê cười Uyển bí thư không có lập trường kiên định, “mềm nắn rắn buông” sao? Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng là thân tín của Lục Đại Dũng, liền nhân nhượng hắn. Nếu Lâu chủ tịch biết được việc này, không chừng trong lòng còn “thống hận” lão Uyển đến thế nào đâu!
Nếu Lưu Vĩ Hồng hỏi được tiền từ cấp trên, như vậy chẳng phải là một công đôi việc?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Bí thư, hôm nay tôi qua đây chính là muốn gặp ông hội báo chuyện này. Vì cứu trợ nhi đồng thất học ở khu nghèo khó, vào năm kia đoàn thanh niên trung ương cùng thanh thiếu niên cả nước phát triển hội quỹ, muốn làm ra một công trình hi vọng, nghe nói hiệu quả rất không tệ. Tôi dự định sẽ đi thủ đô một chuyến, nhìn xem có thể chuẩn bị được một chút sự giúp đỡ nào hay không, đồng thời cũng hi vọng đoàn Thành ủy chúng ta có thể xem trọng việc này hơn, phải lập ra một quỹ tài trợ cùng từ thiện. Giáo dục là kế hoạch trăm năm, quyết định con đường phát triển của cả dân tộc chúng ta về sau, quyết không thể không xem trọng. Đúng như lời nói của bí thư, Hạo Dương chúng ta đáy quá mỏng, trụ cột kém, tài chính thật không giàu có, riêng dựa vào tài chính chi tiền ra làm giáo dục, chỉ sợ sẽ không đủ, phải nghĩ thêm nhiều biện pháp.
Câu nói này Uyển Trung Hưng thích nghe, nhất thời liền nở nụ cười, liên tiếp gật đầu nói:
- Đúng vậy đúng vậy, đồng chí Vĩ Hồng, chúng ta nghĩ thật giống nhau, chính là phải chuyển động nhiều cân não, mở rộng nhiều con đường, mới có được biện pháp. Kế hoạch này của anh tôi hoàn toàn đồng ý.
Chỉ cần không động tới tài chính xây dựng cơ bản của hắn, cái gì cũng dễ thương lượng, Uyển bí thư không tiếc lời khen ngợi.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:
- Bí thư, mấy ngày nay tôi đã chạy vài chỗ, cũng hiểu biết tình huống cơ bản một chút, về chuyện phát triển kinh tế sang năm của thành phố, tôi có một chút thiết tưởng bước đầu, nếu như bí thư có thời gian, tôi hội báo cho ông một chút?
Uyển Trung Hưng cười nói:
- Vĩ Hồng, anh quá khách khí, bây giờ chúng ta đang hợp tác, công tác kinh tế trong thành phố lấy anh cùng bên Ủy ban là việc chính, tôi chỉ có thể làm tốt công tác trợ giúp hậu cần. Tôi đã sớm nghe nói, tuy anh còn trẻ, nhưng muốn làm xây dựng kinh tế rất có một tay, vừa rồi nghe được hạng mục anh làm tại khu Giáp Sơn, đúng là không sai, tôi thật ủng hộ ý nghĩ phát triển của anh. Sau này có chuyện cần làm ăn gì, anh cứ việc nói, chúng ta thương lượng mà làm, không cần nói chuyện quá khách khí.
Bất tri bất giác, Uyển Trung Hưng đã sửa lại cách xưng hô với Lưu Vĩ Hồng.
Tuy rằng gọi thẳng tên, có chút không lễ phép, nhưng suy nghĩ tới tuổi tác cùng thân phận của Uyển Trung Hưng, cùng với lời “phó thác trước đó” của Lục Đại Dũng, như vậy cũng có thể nói qua được, không tính là quá mức.
Bất kể nói như thế nào, Uyển Trung Hưng vẫn thật hi vọng có thể làm tốt quan hệ với Lưu Vĩ Hồng, cùng bắt tay hợp tác.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Bí thư, có quan hệ tới công tác xây dựng kinh tế sang năm, tôi có vài bước thiết tưởng. Thứ nhất giống như huyện Lâm Khánh, thành lập một công ty quản lý nguồn năng lượng thống nhất, thống nhất quản lý toàn bộ công tác khoáng sản công nghiệp của thành phố. Về phương diện tài chính cùng trang bị, tôi sẽ nghĩ biện pháp…
Uyển Trung Hưng thoáng vuốt cằm nói:
- Uhm, chuyện này là khả thi.
Chuyện này huyện Lâm Khánh đã làm, còn vay được ba tỷ Yên từ ngân hàng Nhật Bản, trang bị kỹ thuật của Nga nhập khẩu, ở địa khu Hạo Dương thậm chí cả tỉnh Sở Nam đều tạo thành hiệu ứng vô cùng náo nhiệt, còn lên “Sở Nam nhật báo”, địa khu đối với việc này cũng rất ủng hộ, Uyển Trung Hưng tự nhiên sẽ không phản đối.
Theo góc độ hoạt động quan trường mà xem, nếu Lưu Vĩ Hồng muốn nhanh chóng đứng vững gót chân tại thành phố Hạo Dương, trong tay nhất định phải nắm giữ “Lực lượng thân tín”. Mười một ủy viên Thường ủy của Thành ủy Hạo Dương, tám gã chính phó chủ tịch, quan hệ rắc rối khó gỡ, Uyển Trung Hưng là bí thư Thành ủy, nhiều khi còn không làm được “một tay che trời”, phải cần nhịp nhàng rất nhiều quan hệ. Lưu Vĩ Hồng mới đến, lại trẻ tuổi như vậy, muốn những phó chủ tịch có lão tư cách cúi đầu nghe theo, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không có khả năng làm được.
Nếu bây giờ chiếu theo cách phát triển của huyện Lâm Khánh, làm ra một công ty quản lý nguồn năng lượng, sau đó Lưu Vĩ Hồng tự mình kiêm nhiệm chức tổng giám đốc, có thể danh chính ngôn thuận đem nguồn tài nguyên khoáng sản nắm chặt trong tay của mình.
Phó chủ tịch thường vụ Chu Bằng Cử quá mức cường thế, Uyển Trung Hưng đã sớm xem hắn không vừa mắt, cử động lần này của Lưu Vĩ Hồng nếu có thể thuận lợi xác lập quyền uy, cũng là kết quả mà Uyển Trung Hưng vui vẻ khi nhìn thấy.
Huống hồ Lưu Vĩ Hồng đã nói rõ ràng, về phương diện tài chính cùng trang bị, đều do hắn suy nghĩ biện pháp, Uyển Trung Hưng chỉ cần biểu lộ chút thái độ, ủng hộ công tác của Lưu Vĩ Hồng, khó khăn không lớn. Xem như tặng một lần thuận nước giong thuyền, không cần phí nhiều công sức.
- Cảm tạ bí thư ủng hộ. Bí thư, tôi lo lắng, trước mắt giá cả thị trường than đá còn thấp, tuy rằng phó thủ tướng Hồng Trực Chính đã tỏ thái độ, cần từng bước đề cao giá cả than đá, dầu mỏ cùng nguồn năng lượng, nhưng khả năng trướng giá là một quá trình lâu dài, trong khoảng thời gian ngắn giá cả nguồn năng lượng khẳng định không thể thăng được quá nhanh, bằng không sẽ không chịu nổi. Một thành phố lớn như Hạo Dương, còn có phạm vi diện tích hơn 1000km2, tám mươi vạn nhân khẩu, đơn thuần dựa vào chuyện bán ra tài nguyên khoáng sản xa xa không đủ. Cho nên tôi nghĩ hẳn nên mang theo vài chân đi đường, không thể treo hết trên cùng một thân cây.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói.
Uyển Trung Hưng ủng hộ chuyện thành lập công ty quản lý nguồn năng lượng, theo ý của hắn hôm nay tới đây không chỉ là vì số tiền xây dựng cơ bản kia, so sánh mà nói, sự kiện kia không có phân lượng nặng trong lòng Lưu Vĩ Hồng. Xét đến cùng chỉ là phương hướng sử dụng hơn ba triệu kia thôi sao? Uyển Trung Hưng không phải có đầu óc “hoang tưởng”, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy được thuyết phục Uyển Trung Hưng không phải là chuyện gì quá khó khăn. Chủ yếu là hắn muốn cùng Uyển Trung Hưng bàn việc xây dựng kinh tế vào năm sau. Thoáng lợi dụng một chút tâm tư của Uyển Trung Hưng không muốn hắn đụng vào số tiền kia, như vậy khi Lưu Vĩ Hồng nói tới chuyện công tác khác, sẽ dễ dàng đạt được sự đồng ý của Uyển Trung Hưng, cuối cùng mới bàn lại vấn đề tài chính xây dựng cơ bản, miễn cho vừa lên liền cương cứng không khí, công tác đứng đắn trái lại không dễ nói chuyện, đây cũng là một kỹ xảo nói chuyện nho nhỏ.
Uyển Trung Hưng hiển nhiên không hiểu rõ chiêu số nhỏ này của Lưu Vĩ Hồng, phỏng chừng vẫn bị bề ngoài trẻ tuổi của Lưu Vĩ Hồng mê hoặc, một thanh niên hai mươi bốn tuổi, dù là chủ tịch, cũng không thể dễ dàng trở thành “Lão gian cự hoạt” như thế đi? Bởi vậy khi Uyển Trung Hưng nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng, trong lòng khá thả lỏng, có điểm ý tứ luôn đồng ý với lời của Lưu Vĩ Hồng.
Quả nhiên khi Lưu Vĩ Hồng nói ra câu “dùng mấy chân đi đường”, Uyển Trung Hưng liền hứng thú, cười nói:
- Nga, cách nói này thật mới mẻ, được, anh nói, tôi chăm chú lắng nghe.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chăm chú lắng nghe thì không dám, tôi chỉ là có chút thiết tưởng ban đầu, mời bí thư chỉ điểm nhiều hơn.
Người khác nói khách khí với hắn, Lưu nhị ca tự nhiên cũng đem diện mạo “ngang ngược” thu lại.