- Bí thư, chúng ta có thể đơn giản phân tích một chút tình huống cơ bản của thành phố Hạo Dương. Hạo Dương nói đến cùng nghe qua là một thành phố, kỳ thật vẫn như là một huyện Hạo Dương mà thôi. Hai năm phát triển, chủ yếu chỉ là trên việc xây dựng cơ bản. Chỉ có thể xem là một loại phát triển dị thường. Hiện tại đơn vị chủ yếu trong địa khu trên cơ bản đều dời qua khu Tân Thành, việc chi tiền trong tỉnh sẽ giảm bớt từng năm. Việc này chỉ là hiệu quả và lợi ích ngắn hạn, cứ thế mãi sẽ không đủ để chống đỡ. Hoàn cảnh của chúng ta rõ ràng là xấu, giao thông không tiện, công thương nghiệp đều không có trụ cột, không có quá nhiều chính sách tới đỡ. Trong tỉnh tính toán đem địa khu Hạo Dương xây dựng thành căn cứ nguồn năng lượng toàn tỉnh, ngoại trừ phương diện có nguồn năng lượng, sẽ cho chi tiền nhất định, mặt khác chuyện ủng hộ những ngành khác, sẽ không quá lớn. Có thể nói địa lợi nhân hòa, chúng ta đều không chiếm được…
Uyển Trung Hưng hơi sững sờ ngơ ngác. Phải nói từ sau khi trở thành ủy viên Địa ủy, hai năm qua Uyển Trung Hưng vẫn sinh hoạt rất hài lòng, thăng quan, thành phố Hạo Dương biến hóa từng ngày, Uyển Trung Hưng cảm thấy rất có cảm giác thành tựu. Hiện giờ nghe Lưu Vĩ Hồng nói như vậy, trong lòng Uyển Trung Hưng tự nhiên dâng lên cảm giác “mâu thuẫn”, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lời nói của Lưu Vĩ Hồng rất có đạo lý.
Theo lâu dài mà xem, thành phố Hạo Dương chứng thật không có gì đáng giá kiêu ngạo, trái lại còn cất giấu nguy cơ nhất định.
- Vậy theo chủ tịch phân tích, tiền cảnh của chúng ta không có gì cơ hội gì sao? Hạo Dương thật không có chút ưu thế?
Dù cảm thấy được Lưu Vĩ Hồng nói thật có lý, nhưng Uyển Trung Hưng không thuận miệng phụ họa, trái lại còn đưa ra nghi ngờ với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng nhàn nhạt cười nói:
- Ưu thế đương nhiên cũng có, chính là khí hậu. Gọi là khí hậu tôi cho rằng chính là phương châm chính sách quan trọng trong việc quốc gia kiên trì mở ra cải cách. Chỉ cần điều này không thay đổi thì Hạo Dương liền có cơ hội quật khởi…
Uyển Trung Hưng lại không được lạc quan như Lưu Vĩ Hồng, chuyện này không chỉ có thành phố Hạo Dương có được cơ hội mà các nơi trong cả nước đều là như thế. Nhưng Uyển Trung Hưng không hỏi lại, chờ đợi Lưu Vĩ Hồng tiếp tục giải thích.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Hạo Dương cần phát triển, chỉ phải hạ công phu trong chính sách của trung ương đưa xuống. Tôi tính toán, sang năm ở bên khu Tân Thành mở một thị trường thương mại tổng hợp lớn. Vật liệu kiến trúc, vật liệu sắt thép, kinh doanh trang phục cùng những loại hàng hóa khác, đều cho đi vào.
- Kinh doanh hàng hóa nhỏ? Chúng ta không phải đã có thị trường tổng hợp hàng hóa sao?
Uyển Trung Hưng hơi khó hiểu hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười cười nói:
- Thị trường hàng hóa tổng hợp kia quy mô quá nhỏ. Lúc trước khi xây dựng, chỉ là lo lắng bao trùm toàn bộ khu vực huyện. Nhưng hiện tại Hạo Dương đã trở thành thành phố địa khu, địa vị không giống như ngày xưa, ánh mắt cũng nên phóng xa một chút. Thị trường thương mại tổng hợp lớn, ít nhất phải bao trùm cả một thành phố lẫn bốn huyện địa khu Hạo Dương, còn phải vươn tới địa khu Thanh Phong cùng địa khu Cửu An. Có mười mấy huyện làm cơ sở, có thể chống đỡ nổi một thị trường thương mại tổng hợp quy mô lớn. Trước tiên nói về việc vật liệu kiến trúc cùng sắt thép đi. Theo quốc gia cải cách không ngừng xâm nhập, kinh tế xã hội sẽ không ngừng phát triển, cứ như vậy càng lúc càng nhanh. Vô luận ở thời đại nào thì ăn, mặc, ở, đi lại vẫn là điều mà mọi người vĩnh viễn chú ý nhất. Kinh tế phát triển càng nhanh, nhu cầu về phương diện ăn, mặc, ở, đi lại càng thịnh vượng, các cơ quan làm việc, công ty, xây dựng kiến trúc, cũng sẽ tăng lên gấp bao nhiêu lần, cứ như vậy vật liệu kiến trúc cùng sắt thép còn có thị trường rộng lớn, tiền cảnh rất tốt.
Hai hàng lông mày của Uyển Trung Hưng nhíu lại, chậm rãi gật đầu. Hắn nhíu mày không phải không đồng ý quan điểm của Lưu Vĩ Hồng, mà là đang cẩn thận tự hỏi nội dung Lưu Vĩ Hồng phân tích.
Quả nhiên có vài phần đạo lý.
- Một khi thị trường thương mại tổng hợp được xây dựng lên, nếu muốn dẫn đầu chiếm cứ địa vị ưu thế, mấu chốt nhất chính là quy mô phải lớn. Quy mô càng lớn, cạnh tranh càng kịch liệt, ý thức cạnh tranh của các thương gia càng mạnh, phương diện giá cả lại càng ưu đãi, lực hấp dẫn đối với khách hàng lại càng lớn. Chỉ cần bên này chúng ta làm trước, đã hình thành ưu thế quy mô, những huyện hay thành phố khác muốn bắt chước, đều thật khó thành công như chúng ta. Làm tốt chúng ta có thể luôn luôn đem ưu thế dẫn đầu này bảo trì tiếp tục. Đây là một quy hoạch tương đối lâu dài, sẽ mang tới rất nhiều chỗ tốt. Phương diện thu nhập từ thuế cũng không cần nói, còn có thể cung cấp đại lượng công việc cho người dân, hình thành phúc lợi ở xung quanh, kéo theo rất nhiều sản nghiệp khác cùng phát triển, như vậy kinh tế cả tòa thành thị liền được chấn hưng.
Lưu Vĩ Hồng nói, ngữ khí rất kiên định.
Ánh mắt Uyển Trung Hưng dần dần sáng lên, tựa hồ có chút động tâm.
- Tiếp theo chúng ta lại phân tích về việc kinh doanh trang phục cùng những hàng hóa khác, Hạo Dương chúng ta đã có quy mô mới, mấy huyện chung quanh ngày lễ ngày nghỉ đều thích đến Hạo Dương dạo chơi, mua quần áo. Đây là trụ cột rất tốt, khi trong túi tiền họ chậm rãi tích tụ lên, tự nhiên phải tìm chỗ để tiêu xài.
Lưu Vĩ Hồng mang theo ý cười nói, lại nghĩ tới Đường Thu Diệp cùng “Thu Thủy Y Nhân”, trước mắt đã trở thành “đầu bài” về ngành kinh doanh trang phục cả Hạo Dương. Đường Thu Diệp còn mở thêm đại lý ở những huyện bên cạnh. Đối với kế hoạch này Lưu Vĩ Hồng thật ủng hộ. Không chỉ đơn giản chỉ là kiếm tiền, mấu chốt ở chỗ còn có thể rèn luyện năng lực quản lý cùng trù tính của Đường Thu Diệp. Những năng lực này ở trong sách vở học không được, nhất định phải trải qua thực tế chiến đấu tôi luyện. Bản thân Đường Thu Diệp không ngu ngốc, chỉ cần tiếp tục tôi luyện vài năm, thật có cơ hội thành tựu sự nghiệp một phen. Dù sao hiện tại tiền vốn của Đường Thu Diệp đã tương đối dày, một hai lần suy sụp thất bại hoàn toàn có thể thừa nhận được.
Uyển Trung Hưng cũng nở nụ cười nói:
- Điều này nói đúng, con của tôi cũng rất thích mua quần áo, cơ hồ mỗi tuần đều mua quần áo mới, còn đựng đầy ngăn tủ, tôi nhìn còn thấy chóng mặt.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.
Hắn nhớ rõ con gái Uyển Trung Hưng gọi là Uyển Hồng Thu, tuổi trẻ xinh đẹp, thích mua sắm chính là thiên tính của phụ nữ.
- Ngành kinh doanh trang phục là một nguồn vốn lớn, nếu như kinh doanh thích đáng, thật có hi vọng biến thành nguồn thu nhập tài chính cột trụ. Những loại hàng hóa sinh hoạt nhất định trong cuộc sống, cũng có đạo lý giống như vậy. Chỉ cần có tương quan chặt chẽ tới việc ăn, mặc, ở, đi lại của quần chúng, đều có nhiều triển vọng.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, vẻ mặt cũng có chút phấn chấn.
Uyển Trung Hưng gật đầu, bỗng nhiên như nhớ lại vấn đề trọng yếu, nói:
- Chủ tịch, ý nghĩ này thật tốt, nhưng nguồn cung cấp hàng hóa anh có nghĩ tới không? Một thị trường thương mại tổng hợp quy mô lớn như thế, phải cần rất nhiều hàng hóa mới điền đầy được đó.
Trong bất tri bất giác, Uyển Trung Hưng lại thay đổi cách xưng hô đối với Lưu Vĩ Hồng. Nếu là thảo luận nghiên cứu về công tác chính thức, tiếp tục từ trên cao nhìn xuống gọi thẳng tên Lưu Vĩ Hồng, liền có vẻ không được chính quy, vì thế thật tự nhiên đổi thành “chủ tịch”.
- Ha ha, bí thư không cần lo lắng việc này. Mấy năm nay xí nghiệp các nơi trên cả nước đều đang mạnh mẽ phát triển, nhất là vùng tỉnh duyên hải, làng quê và xí nghiệp càng phát triển kinh người, sản phẩm của họ đều cần một nơi tiêu thụ thật tốt. Chúng ta chỉ cần xây dựng nơi tiêu thụ này, hàng hóa không cần lo, đến lúc đó còn sợ quầy hàng của chúng ta còn không đủ phân phối.
Uyển Trung Hưng cũng cười.
Chủ tịch bé con này, bề ngoài tự tin trong lòng cũng quả thật có chút màu sắc, không đơn giản như vẫn nghĩ.
- Chủ tịch, hút thuốc đi!
Uyển Trung Hưng cầm thuốc lá trên bàn, đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu, mình cũng ngậm một điếu, Lưu Vĩ Hồng vội vã châm lửa cho hắn.
- Chủ tịch, vừa rồi anh nói dùng mấy chân đi đường, việc xây dựng thị trường thương mại tổng hợp được xem như một chân, còn có chân khác thì sao? Đều nói một chút đi, ha ha, tôi cũng rất muốn nghe.
Lần này Lưu Vĩ Hồng cũng không tiếp tục khiêm tốn, ở trong mắt hắn, hiện tại những quan chức trong địa khu Hạo Dương thật sự cần tiến hành “chỉ dạy” trong việc xây dựng kinh tế. Hai mươi năm kinh nghiệm cùng ánh mắt của tương lai, không phải dễ dàng nói chơi, có ý nghĩa thập phần quan trọng.
- Bí thư, còn có một thiết tưởng, kỳ thật vừa rồi bí thư đã đề cập tới.
- Nga? Đề cập tới?
Uyển Trung Hưng kinh ngạc.
- Đúng. Chính là bí thư vừa nhắc tới vấn đề nguồn hàng. Rất nhiều công nghệ sản xuất hàng hóa kỳ thật đều rất đơn giản, không phức tạp cũng không cần kỹ thuật quá cao, không cần tài chính của nhiều người khởi động. Chỉ cần có con đường tiêu thụ, chúng ta hoàn toàn có thể tự xây dựng nhà xưởng sản xuất hàng hóa này. Cho nên tôi còn dự định xây dựng một viên khu công nghiệp lớn tại khu Tân Thành, cổ vũ mọi người xây dựng nhà xưởng làm sản xuất công thương nghiệp, cộng thêm việc thống nhất quản lý tài chính nguồn năng lượng. Phương diện này còn đề cập tới chính sách. Tôi cho rằng chỉ xây viên khu công nghiệp còn chưa đủ, nhất định phải toàn diện cổ vũ các xí nghiệp phát triển tại làng quê thị trấn khu xã. Hiện tại cả nước còn đang bước chân vào giai đoạn cất bước, hiện tại tham dự cạnh tranh còn có lợi, áp lực không quá lớn, chỉ cần có chính sách cổ vũ, kiên trì ủng hộ, hoàn toàn có thể làm ra được một nhóm xí nghiệp có tiếng tăm…
Nói tới đây Lưu Vĩ Hồng thoáng ngừng lại một chút, trong đầu hiện ra đời sau những đại phú hào bài danh trên bảng, những đại phú hào của hai mươi năm sau, hiện tại còn đang ở trong giai đoạn cất bước, có lẽ vẫn còn là xưởng gia đình mà thôi. Ai có thể dự đoán được, trong hai mươi năm thời gian, bọn hắn có thể từ hai bàn tay trắng biến thành cự phú có hàng tỉ đồng? Lưu Vĩ Hồng tin chắc, chỉ cần chính sách thích hợp, phú hào hàng tỉ cũng có thể “đại lượng sản xuất”.
- Đến thời điểm đó, ngày tháng của chúng ta liền dễ qua, sẽ không giống như bây giờ, vừa đến cuối năm liền sầu. Ngay cả chút tiền cải tạo trường học cũng không lấy được, chỉ có thể đánh chủ ý với tài chính xây dựng cơ bản.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, trong lơ đãng đem chuyện tài chính xây dựng cơ bản nói ra.
Uyển Trung Hương bật cười ha hả, trong ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng mang theo vài phần thân thiết. Người trẻ tuổi này quả nhiên có chút hương vị, quanh quẩn một vòng lớn như vậy, liền làm cho mình thật ngượng ngùng nếu cự tuyệt ý của hắn.
- Chủ tịch, anh không cần khích tôi đi, phần tiền kia cho anh vận dụng trước, nhưng nói rõ, phải trả lại. Đến lúc đó khi xây dựng đại viện tân Thành ủy, tôi khẳng định tính lên đầu của anh, điểm này chủ tịch không có ý kiến đi?