Quan Gia

Chương 561: Chương 561: Đừng ngỗ ngược với Lưu chủ tịch!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 561: Đừng ngỗ ngược với Lưu chủ tịch! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

Hướng Vân bị Lý Thanh Mai chọc tức! 

Sau hội nghị thường vụ chính phó chủ tịch, y theo chỉ thị của Lưu chủ tịch, Giáo ủy thành phố thành lập tổ lãnh đạo cải tạo trường học tại những khu xã xa xôi, do chủ nhiệm Giáo ủy Trương Phục Minh tự mình đảm nhiệm chức tổ trưởng. 

Kết quả như vậy chính Trương Phục Minh cũng không ngờ, nguyên tưởng rằng Lưu chủ tịch chỉ là làm bộ dáng, quan tâm tình trường tiểu học các sơn thôn, tranh thủ thanh danh tốt “yêu dân như con”. Lưu chủ tịch còn đặc biệt đưa giáo viên ngoài biên chế La Dung Dung đến bệnh viện nhân dân kiểm tra chữa bệnh, nghe nói còn có bệnh gan. Trương Phục Minh còn đại diện Giáo ủy tự mình đến bệnh viện thăm viếng La Dung Dung. 

Nếu Lưu chủ tịch cần thanh danh, Trương Phục Minh tự nhiên cần phải phối hợp nhiều hơn. Thân là cấp dưới của chủ tịch, chút tính mẫn cảm tự giác cũng không có, Trương Phục Minh còn cần hỗn trong quan trường nữa sao? 

Không ngờ Lưu chủ tịch còn “chơi thật”, gẩy xuống một khoản tiền một triệu năm trăm ngàn lớn như vậy, còn chỉ tên do chính Giáo ủy phụ trách công việc này. Chẳng những Lưu chủ tịch phê chỉ thị, còn chuyên môn gặp mặt Trương Phục Minh, dặn dò tùy cơ ứng biến, dặn dò hắn nhất định phải đem chuyện này làm cho thật tốt. 

Trương Phục Minh lập tức liền phấn chấn làm theo. 

Một triệu năm trăm ngàn! 

Từ khi nào Giáo ủy thành phố có được nhiều tiền như vậy? 

Đương nhiên, số tiền kia là công khoản, không phải cho riêng Trương Phục Minh. Nhưng như vậy đủ để chứng minh Lưu chủ tịch tín nhiệm hắn. Trương Phục Minh quyết định phải đem chuyện này làm cho tốt nhất, làm thật hoàn toàn! Tựa như hắn cam đoan ngay trước mặt Lưu chủ tịch, mỗi một phần tiền đều phải dùng đúng chỗ, dùng trên người học sinh cùng giáo viên, tuyệt không lãng phí. 

Trương Phục Minh thật sự nghĩ như vậy, không muốn đánh chủ ý với số tiền kia. Có chút tiền có thể lấy, có chút tiền không thể lấy, trong lúc này cần nắm chắc giới hạn như thế nào, đây là sự khảo nghiệm lương tâm cùng trí tuệ của một người. Trương Phục Minh hiểu rất rõ ràng, số tiền kia mình không thể đưa tay, sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức đây là việc đầu tiên làm ra, nếu hắn dám đưa tay, chẳng khác nào dùng hai tay đưa đầu mình vào trong tay Lưu Vĩ Hồng, để cho Lưu chủ tịch khai đao tế cờ. 

Trương Phục Minh xem chuyện này là một cơ hội, là Lưu chủ tịch khảo nghiệm hắn. Chỉ cần chuyện này làm tốt, không dám nói Trương Phục Minh lập tức trở thành thân tín của Lưu chủ tịch, ít nhất có thể lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt Lưu chủ tịch. 

Trong lúc Trương Phục Minh xoa xoa tay chuẩn bị tinh thần làm một trận lớn, lại bị cục trưởng Cục tài chính Lý Thanh Mai xối một chậu nước lạnh xuống đầu. 

Lý Thanh Mai không chi tiền! 

Trương Phục Minh cầm văn kiện do chính Lưu chủ tịch phê duyệt vô cùng hứng thú đi tới Cục tài chính, tìm Lý Thanh Mai. Nói tới quan hệ giữa Trương Phục Minh cùng Lý Thanh Mai xem như không tệ, con của Lý Thanh Mai đang học tại trường tốt nhất trong thành phố, còn là do Trương Phục Minh đặc biệt an bài, phân tới lớp học tốt nhất. Cho nên Lý Thanh Mai rất khách khí với hắn, nhiệt tình tiếp đón Trương chủ nhiệm, còn tự tay rót trà. Sau một lúc hàn huyên, Trương Phục Minh lấy ra văn kiện đưa tới. 

Ngữ khí Lý Thanh Mai liền thay đổi, còn làm ra vẻ giải quyết việc chung nói với Trương Phục Minh, số tiền này cô ta không thể cấp cho hắn. 

Trương Phục Minh nhất thời trố mắt. 

Cục tài chính thành phố luôn thực hiện theo quy củ, chính là văn kiện có chữ ký của chủ tịch là phải cấp tiền. Cục trưởng Cục tài chính hoàn toàn không có quyền lực từ chối không chi tiền ra theo văn kiện. Cục tài chính thành phố chính là túi tiền của Ủy ban thành phố, mà người có quyền quyết định chi tiêu số tiền này không phải là cục trưởng Cục tài chính mà là chủ tịch Ủy ban thành phố. Đương nhiên, cục trưởng không muốn cấp cũng có rất nhiều cách nói. Sẽ không nói là không chi tiền, mà là kinh phí khẩn trương, phải cần thêm thời gian mới có tài chính. Đây cũng không còn cách nào, cho dù là có kêu hô trước mặt chủ tịch, hơn phân nửa cũng là vô dụng, nói như vầy, chủ tịch sẽ luôn bảo hộ cho Cục tài chính. 

Nhưng Lý Thanh Mai không kéo dài việc chi tiền, mà là lập tức nói thẳng với Trương Phục Minh, không thể đưa tiền ra! 

Ý tứ của những lời này nói trắng ra là văn kiện có chữ ký của Lưu Vĩ Hồng thì không có hiệu lực. 

Phản ứng đầu tiên của Trương Phục Minh chính là Chu Bằng Cử cùng Lưu Vĩ Hồng đang đánh nhau. Bằng không Lý Thanh Mai làm sao dám trắng trợn ngỗ ngược lệnh của chủ tịch Ủy ban thành phố? Có vẻ như lúc Lâu chủ tịch còn tại nhiệm, Lý Thanh Mai còn chưa tới mức dám lộng quyền như thế. 

Có phải Chu Bằng Cử muốn cấp cho Lưu Vĩ Hồng một chiêu hạ mã uy? 

Cũng may Lý Thanh Mai không che giấu vòng vo với Trương Phục Minh, nói cho hắn biết hiện tại trong tay Cục tài chính không có tiền, số tiền kia chỉ có thể cấp trong tài chính xây dựng cơ bản. Nhưng muốn dùng tới số tiền này, chỉ có Lưu chủ tịch ký tên còn chưa đủ, còn phải có Uyển bí thư tự tay phê chỉ thị. 

Trương Phục Minh đành quay trở về Giáo ủy, lập tức gọi điện báo cho Hướng Vân chuyện này. 

Vận dụng tài chính xây dựng cơ bản có cần Uyển bí thư tự tay phê văn kiện hay không Trương Phục Minh không rõ. Nhưng Uyển Trung Hưng thập phần xem trọng sự việc lần này, Trương Phục Minh cũng hiểu rất rõ ràng, nhưng lại không tiện hỏi thẳng Lý Thanh Mai phần văn kiện chỉ thị kia để xem xét. 

Dù sao là chuyện công, không đáng cho hắn đi đắc tội Lý Thanh Mai. Hắn cũng không đắc tội nổi. Lý Thanh Mai không nắm được Trương Phục Minh, nhưng Chu Bằng Cử thì có thể. 

Việc này cứ giao cho cấp trên làm thôi. 

Trương Phục Minh cũng là người linh hoạt, mặc dù Vương Trác Lập không giới thiệu hắn với Hướng Vân, nhưng hai lần đến văn phòng chủ tịch, Trương Phục Minh đã đáp lên quan hệ với Hướng Vân, không có việc gì thì gọi điện thoại hỏi thăm, tán gẫu vài câu. Vốn Trương Phục Minh còn muốn mời Hướng Vân đi ăn cơm, nhưng Hướng Vân từ chối khéo. Nhưng giữa hai người xem như cũng hữu hảo. 

Hướng Vân vừa nghe được chuyện này cũng có chút tức giận. 

Một cục trưởng dám hiêu trương như vậy, trước kia Hướng Vân chưa từng nghe nói qua. Lúc này tự mình gọi điện cho Lý Thanh Mai, mời nàng chấp hành chỉ thị của Lưu chủ tịch, lập tức chi tiền cho Giáo ủy. Hướng Vân nhắc nhở Lý Thanh Mai, việc này Lưu chủ tịch thập phần chú ý, thỉnh Cục tài chính phải nhất định phối hợp. 

Phải nói như vậy đã có thể xem như “cảnh cáo”. 

Mặc kệ Lý Thanh Mai là người của ai, Cục tài chính còn phải do chủ tịch quản lý. Hiện giờ chủ tịch phê duyệt văn kiện đưa xuống, Cục tài chính còn dám cự tuyệt không chi tiền, nào có đạo lý như vậy? 

Hướng Vân trẻ tuổi khí uy, lúc nói chuyện có lẽ không hề chú ý ngữ khí, lời nói thoáng cứng ngắc một chút, Lý Thanh Mai cũng nghiêm túc, trực tiếp nói cho hắn biết số tiền này phải có Uyển bí thư gật đầu mới có thể đưa ra, bằng không Cục tài chính không chịu nổi trách nhiệm. Sau đó không đợi Hướng Vân nói thêm lời nào, cô ta lập tức cúp điện thoại. 

Một chủ tịch bé con, một thư ký bé con còn muốn sĩ diện trước mặt lão nương? 

Không có cửa! 

Muốn ở Hạo Dương đi ngang sao, ngây ngốc tại đây vài năm rồi nói sau! 

Hướng Vân nhìn chằm chằm điện thoại, hồi lâu chưa kịp lấy lại tinh thần! 

Dữ dằn a! 

Hạo Dương quả nhiên không giống như trong huyện, cả đám cục trưởng dám hiêu trương tới như thế. Đặt tại huyện Lâm Khánh, đám cục trưởng dám ngạo mạn như vậy trước mặt thư ký của Đặng Trọng Hòa hay sao? 

Cục tài chính không chịu chi tiền, Hướng Vân tự nhiên phải lập tức hội báo với Lưu Vĩ Hồng. Hắn biết tính cách của Lưu Vĩ Hồng, làm việc lôi lệ phong hành, quyết không cho phép kéo dài đẩy đưa. Đương nhiên khi hắn hội báo với Lưu Vĩ Hồng, hắn đã điều chỉnh lại tâm tính rất tốt, đem lòng phẫn uất tràn đầy che giấu xuống, dùng ngữ khí rất bình tĩnh báo cáo. 

Đây kỳ thật là từ chỗ Vương Trác Lập học được một ít kinh nghiệm. Vương Trác Lập tùy ý theo hắn nói chuyện phiếm, nói nhân viên thư ký chỉ có thể đem tình huống chân thật báo cáo với lãnh đạo, tốt nhất đừng mang theo ý kiến tâm tư cá nhân xen vào. Như vậy lãnh đạo mới có thể cho ra kết luận khách quan nhất, sẽ không bị nhân viên công tác bên cạnh nói dối. Có thời điểm, nói dối lãnh đạo sẽ hỏng việc. Vạn nhất lãnh đạo bởi vậy mà tức giận, tiền đồ của thư ký liền ảm đạm. 

Nhưng cho dù ngữ khí của Hướng Vân có bao nhiêu bình tĩnh, sự thật cũng còn đó. Lý Thanh Mai không bán mặt mũi cho Lưu chủ tịch. 

Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nghe xong Hướng Vân hội báo, lập tức phân phó hắn gọi điện kêu Lý Thanh Mai tới văn phòng. 

Hướng Vân có chút hưng phấn, không ngớt lời đáp ứng, đi ra ngoài gọi điện thoại. 

Đám người trong thành phố Hạo Dương này, có thể đều chưa từng lãnh giáo qua uy phong của Lưu chủ tịch đi? Không cần qua bao lâu, các người liền sẽ hiểu được, ngỗ ngược ý của Lưu chủ tịch, là sự sai lầm đáng sợ tới bực nào! 

Phàm là những kẻ dám đối lập với Lưu Vĩ Hồng, cho đến tận bây giờ, sẽ không một ai có được kết cục tốt. 

Lý Thanh Mai tới rất nhanh, Hướng Vân gọi điện chưa đầy mười phút, Lý Thanh Mai đã xuất hiện trong văn phòng chủ tịch. 

Dù vừa rồi bị Lý Thanh Mai làm tức giận, nhưng khi gặp mặt Hướng Vân vẫn mỉm cười khách khí. Làm thư ký cho lãnh đạo, phải có loại tu dưỡng này, không lộ vui buồn ra bên ngoài sắc mặt. Nếu thứ gì cũng viết lên trên mặt, phỏng chừng chức thư ký này làm cũng không được lâu dài. 

- Chào Lưu chủ tịch! 

Lý Thanh Mai nhìn vị chủ tịch trẻ tuổi ngồi sau bàn công tác lớn bằng gỗ lim lên tiếng chào hỏi. 

- Chào Lý cục trưởng! 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, không hề có ý tứ đứng dậy bắt tay Lý Thanh Mai. 

- Lý cục trưởng, mời ngồi! 

- Cảm ơn Lưu chủ tịch. 

Lý Thanh Mai ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn công tác của Lưu Vĩ Hồng, tự nhiên hào phóng, có vẻ rất có phong độ. Kỳ thật trong nội tâm Lý Thanh Mai cũng thật khẩn trương, dù sao dám ngỗ ngược chủ tịch, cô ta lại không hề chiếm chút lẽ phải, có điểm ý tứ cầm lông gà xem như là lệnh tiễn. 

Hướng Vân đưa lên nước trà, lui ra ngoài. 

- Lý cục trưởng, tôi hi vọng cô cho tôi một lời giải thích hợp lý. 

Lưu Vĩ Hồng nhìn Lý Thanh Mai, không có nửa câu hàn huyên, gọn gàng cắt vào chủ đề, ánh mắt thật bình thản, ngữ khí thật bình thản, hoàn toàn không nhìn ra được trong lòng hắn rốt cục đang suy nghĩ chuyện gì. 

Càng là như vậy, Lý Thanh Mai càng cảm thấy áp lực tâm lý càng lớn, đối diện người trẻ tuổi này, đứng đắn là một chủ tịch, là người lãnh đạo trực tiếp của cô ta. 

- Chuyện này…Lưu chủ tịch, anh vừa mới nhậm chức, một ít tình huống cụ thể có thể còn chưa hiểu biết. Khoản tài chính xây dựng cơ bản này, là Uyển bí thư tự mình dặn dò qua, chỉ có thể tiền nào việc ấy. 

Lý Thanh Mai cắn chặt răng, kiên trì nói. 

Lưu Vĩ Hồng hờ hững nói: 

- Lý cục trưởng, văn kiện quy định, tôi nghĩ không cần tôi giải thích nhiều với cô chứ? Chỗ Uyển bí thư, tôi tự nhiên đi giải thích. Điểm này mời cô không cần lo lắng. Tôi hi vọng công tác của chúng ta có thể triển khai bình thường, đừng xuất hiện hiện tượng cãi cọ không cần thiết. 

- Chuyện này… 

Trên đường Lý Thanh Mai đến đây, nguyên bản đã chuẩn bị xong một đại đội lý do thoái thác, nhưng vào lúc này đối mặt Lưu Vĩ Hồng chợt cà lăm, nửa câu cũng không nói nên lời. 

Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng nhếch lên, xẹt qua chút ý cười, hỏi: 

- Như thế nào, Lý cục trưởng còn nghi vấn gì sao? 

- A…không có, tôi sẽ dựa theo chỉ thị của chủ tịch làm việc. 

Lý Thanh Mai đành thành thật đáp. 

- Tốt lắm! Cứ như vậy đi! 

Lưu Vĩ Hồng không chút khách khí hạ lệnh trục khách. 

Từ lúc triệu kiến tới lúc Lý Thanh Mai rời đi còn chưa tới hai ba phút, khi Lý Thanh Mai đi ra văn phòng của Lưu Vĩ Hồng dáng vẻ nhiều ít có chút chật vật. Bản thân Lý Thanh Mai cũng không rõ ràng, tiểu oa nhi này làm sao lại có thể gieo xuống áp lực cực lớn cho cô ta đến như vậy? Ánh mắt kia thấy thế nào cũng không giống một thanh niên hai mươi mấy tuổi. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.