Bóng đêm phủ xuống, những biệt thự Đại Nghĩa Lĩnh lần lượt sáng đèn, đèn đường thì đã sớm bật sáng.
Đại Nghĩa Lĩnh chính là khu nhà của lãnh đạo Địa ủy, tên chính thức là Đại Nghĩa Đường số một, nhưng mọi người theo thói quen gọi khu vực này là Đại Nghĩa Lĩnh.
Trong biệt thự của người đứng đầu Địa khu, một chiếc Santana màu đen đang lặng lẽ đậu trong sân, chiếc xe đeo biển hai số của thành ủy Hạo Dương.
Lưu Vĩ Hồng đang làm khách trong nhà Lục Đại Dũng.
Trong phòng khách tương đối an tĩnh, chỉ có ba người Lục Đại Dũng, Trương A Di và Lưu Vĩ Hồng. Lục Đại Dũng và Lưu Vĩ Hồng nói chuyện phiếm, Trương A Di tiếp khách. Trương A Di bây giờ cũng đã biết vị Chủ tịch thành phố trẻ tuổi ngồi đối diện với bà là cháu ruột của Chủ tịch Lưu Trung Nguyên.
Lần thăm hỏi này là do Lưu Vĩ Hồng chủ động báo trước. Đến Hạo Dương cũng đã sắp một tháng, về tình về lý cũng nên báo cáo với Lục Đại Dũng. Lục Đại Dũng tự nhiên hết sức hoan nghênh, từ chối các cuộc thăm hỏi khác, ở nhà tiếp đãi Lưu Vĩ Hồng.
Phải đi phòng làm việc Lục Đại Dũng hay là đi đến nhà Lục Đại Dũng, Lưu Vĩ Hồng cũng cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đến nhà Lục Đại Dũng. Ở phòng làm việc phải nên để Uyển Trung Hưng trực tiếp chịu trách nhiệm với Lục Đại Dũng, hắn là trợ thủ của Uyển Trung Hưng, theo lý phải chịu trách nhiệm với Bí thư thành ủy. Lưu Vĩ Hồng không muốn làm cho Uyển Trung Hưng có cảm giác xấu là quá cưng chiều mà sinh hư. Hơn nữa đi thăm hỏi tại nhà Lục Đại Dũng, càng có thể làm gần thêm quan hệ song phương
- Vĩ Hồng, tiền nhiệm một tháng, cảm giác như thế nào?
Lục Đại Dũng cười nói, nụ cười hết sức thân thiết, giọng nói cũng rất tùy ý, tựa hồ ông ta với Lưu Vĩ Hồng đã là lão bằng hữu .
Chính là lão bằng hữu.
Mỗi lần đối mặt với Lưu Vĩ Hồng, Lục Đại Dũng đều có một loại cảm giác kỳ dị, vẻ ngoài và số tuổi của người trẻ tuổi trước mắt hoàn toàn không hợp, làm cho người ta có một ấn tượng hết sức bình tĩnh, giống như đối mặt với một người bạn cùng lứa tuổi.
Lục Đại Dũng không dám lên mặt với Lưu Vĩ Hồng không chỉ bởi vì Lưu Vĩ Hồng là cháu Lưu lão mà còn ở bản thân hắn làm cho ông ta có cảm giác ngang hàng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Khó khăn không nhỏ.
Lục Đại Dũng cũng cười nói:
- Phương diện nào?
- Chủ yếu hay là phương diện phát triển kinh tế. Căn bản Hạo Dương quá kém, hơn nữa vùng phụ cận có sự chênh lệch rất lớn.
Những gì mà Lưu Vĩ Hồng nói là sự thật, căn cứ theo trí nhớ từ kiếp trước của hắn, phần lớn Địa khu trong vòng mười năm sau này đều nâng cấp lên thành phố. Hạo Dương hai năm trước vẫn là một huyện nhỏ hẻo lánh trong nội địa, chỉ trong mấy năm muốn phát triển thành thành phố hạt nhân của tỉnh, khó khăn quả thật không nhỏ. Dĩ nhiên, sau khi đổi thành thành phố, Lưu Vĩ Hồng sẽ từ Chủ tịch thành phố Hạo Dương biến thành người phụ trách toàn bộ thành phố Hạo Dương mới, không cần phải chịu trách nhiệm nặng nề nhất về sự phát triển của cả thành thị. Nhưng ở giai đoạn hiện nay, gánh nặng xây dựng thành thị đang đè nặng lên vai hắn. Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn đến lúc trao quyền cho người khác lại có kết quả quá thấp.
Lục Đại Dũng âm thầm thở phào một cái, còn tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng tố cáo điều gì.
Một tháng qua, đây là lần đầu tiên Lục Đại Dũng nói chuyện trực tiếp với Lưu Vĩ Hồng nhưng nhất cử nhất động của hắn, Lục Đại Dũng cũng hết sức chú ý. Lục Đại Dũng biết rõ, ở ý nào đó mà nói, Lưu Vĩ Hồng ở thành phố Hạo Dương có thể thuận lợi thi triển quyền cước hay không quan hệ đến tiền đồ sau này của Lục Đại Dũng hắn. Đoán chừng trước mắt cả Địa khu Hạo Dương, cũng chỉ có ông ta và Trương A Di biết thân phận thực của Lưu Vĩ Hồng. Đám quan viên của thành phố Hạo Dương có lẽ trong lòng cũng có rất nhiều suy đoán, có nên liên tưởng đến Lưu gia hay không. Thực sự sợi dây liên hệ cũng quá mong manh.
Một tháng này, mặt ngoài nhìn qua rất bình tĩnh, trên thực tế cũng xảy ra một chút thử dò xét mang tính “Giao chiến”, quyền uy của Lưu Vĩ Hồng cũng chưa được dựng lên. Trong suy nghĩ của Lục Đại Dũng, Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên tới cửa thăm hỏi, tám chín phần là đi tìm viện trợ. Quả thật như thế, Lục Đại Dũng cũng không thể từ chối, chỉ có thể là nhiều hay ít mà thôi, cho dù vì vậy có thể khiến cho Tào Chấn Khởi bất mãn.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng không có ý tứ tố cáo, mở miệng là nói tới vấn đề phát triển kinh tế. Điều này làm cho Lục Đại Dũng càng tăng thêm cảm tình với Lưu Vĩ Hồng.
- Ha ha, Vĩ Hồng, cái này cũng không cần quá nóng lòng. Cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, Hạo Dương căn bản kém một chút nhưng tương lai cũng không tệ lắm. Tôi nghe nói anh làm kế hoạch tương đối lớn ...... Muốn xây ở Hạo Dương xây dựng một thị trường mậu dịch quy mô lớn, còn muốn khích lệ xã, thị trấn phát triển xí nghiệp. Điều này rất tốt.
Đồng chí Trung Hưng có hồi báo qua, tôi hoàn toàn đồng ý. Đồn chí ấy cũng rất đồng ý với kế hoạch này.
Lục Đại Dũng nói, vẻ mặt tương đối giã ra. Ông cũng như Uyển Trung Hưng, tương đối hài lòng với sự phát triển của thành phố Hạo Dương hai năm qua. Mặc dù có khoản chi từ cấp trên nhưng có địa phương nào phát triển mà có thể không cần cấp trên hỗ trợ? Giang Khẩu nếu không phải là đặc khu, không có chính sách và tài chính quốc gia ủng hộ thì cũng không thể phát triển được nhanh chóng như vậy.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu:
- Lục bí thư, nói là nói như vậy, nhưng những chuyện này mới chỉ là kế hoạch, tạm thời còn dừng lại ở trên giấy, muốn chứng thực đi xuống, khó khăn rất lớn. Tài chính, chính sách, nhân tài…đều còn chưa nắm bắt được.
Lục Đại Dũng ngồi thẳng lên, vỗ nhẹ vai hắn:
- Vĩ Hồng, tôi biết tính cách của cậu là nỗ lực phấn đấu, trong lòng chỉ mong phấn đấu cho quần chúng. Cái này rất tốt, tôi tuyệt đối đặc biệt ủng hộ. Nhưng là không thể quá nóng lòng. Về phương diện tài chính, Địa khu nhất định sẽ có dự chi đặc biệt cho các anh, chính sách cũng rất ưu đãi. Những điều này tôi sẽ trao đổi với đồng chí Tào Chấn Khởi. Bây giờ cậu cứ làm quen tình hình, chuẩn bị kế hoạch đầy đủ, đến khi hội đủ điều kiện sẽ triển khai. Về phần phương diện nhân tài, cậu có thể trao đổi với đồng chí Trung Hưng, hắn tương đối quen thuộc với tình hình cán bộ thành phố Hạo Dương, cũng nên tham khảo.
Vĩ Hồng vội vàng ngồi thẳng lên đáp:
- Thưa vâng, cảm ơn Lục bí thư chỉ điểm.
Lục Đại Dũng gật đầu:
- Ha hả, chỉ điểm thì chưa nói tới, chỉ là trao đổi một chút kinh nghiệm thôi.
Hy vọng có thể có ích với cậu.
- Vĩ Hồng, ăn cam!
Trương A Di khẽ cười nói, lấy cam từ trong đĩa để trước mặt Lưu Vĩ Hồng. Bình thường khi Lục Đại Dũng nói chuyện công việc với cấp dưới, Trương A Di sẽ không ngồi bên nhưng đối với Lưu Vĩ Hồng phá lệ, dĩ nhiên là vì thân phận bất đồng của hắn so với các cán bộ bình thường.
- Cám ơn Trương A Di.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng cầm lấy một quả cam, bóc rồi tách ra hai múi bỏ vào miệng.
- Vĩ Hồng, đại hội đại biểu hội đồng nhân dân thành phố sẽ triển khai vào thượng tuần thánh một sao?
Hàn huyên một hồi, Lục Đại Dũng nhắc tới chuyện đại hội đại biểu hội đồng nhân dân.
Đại hội đại biểu hội đồng nhân dân thành phố Hạo Dương vốn triển khai vào tháng ba hằng năm, lần này có điều chỉnh về thời gian. Cũng không phải vì để cho Lưu Vĩ Hồng sớm được chính thức tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thành phố Hạo Dương mà chủ yếu là để phối hợp với đại hội của tỉnh.
- Đúng vậy, trong tỉnh sẽ triển khai đại hội đại biểu vào tháng hai cho nên phải làm trước.
Vào tháng ba sang năm, vì Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc sẽ triển khai vào tháng ba nên trong tỉnh phải làm vào tháng hai.
Lục Đại Dũng khẽ vuốt cằm, giống như là tự nhủ:
- Trong tỉnh triển khai đại hội lần này không biết sẽ có biến động nhân sự như thế nào.
Lưu Vĩ Hồng cười khẽ.
Xem ra trong lòng Lục Đại Dũng cũng có chút ý nghĩ. Đại hội lần này là bầu cử nhiệm kỳ mới của tỉnh Sở Nam, bao gồm tất cả các bộ máy. Ngay từ mấy tháng trước, đã có tin đồn Chủ tịch tỉnh Chúc Liên Thịnh có thể sẽ điều động. Vốn là Chúc Liên Thịnh đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh thời gian cũng không quá dài, tất cả mọi người không có suy nghĩ điều động ông ta nhưng lần này bỗng nhiên nghe phong thanh. Hơn nữa còn rất cụ thể nghe nói là Chúc Liên Thịnh có thể sẽ điều tới các bộ quốc gia hoặc uỷ ban trung ương nhậm chức.
Chúc Liên Thịnh nếu quả thật đi rồi thì chức vụ Chủ tịch tỉnh Sở Nam sẽ khuyết, tự nhiên dẫn đến vô số ánh mắt. Chuyện điều động nhân sự trên quan trường thường thường là rút giây động rừng: Nếu như trung ương không điều động Chủ tịch tỉnh từ trên xuống thì tỉnh Sở Nam sẽ đề cử, như vậy sẽ phát sinh một loạt thay đổi nhân sự.
Ngoại trừ việc đó ra thì còn có hai vị Phó Chủ tịch tỉnh, tuổi cũng đã lớn rồi, có thể ở nhiệm kỳ này sẽ lui về tuyến hai, vị trí để trống là không ít .
Vốn là Lục Đại Dũng hai năm trước mới nhận chức Bí thư địa ủy Hạo Dương, lẽ ra cũng không có suy nghĩ gì. Nhưng đã biết được thân phận thực của Lưu Vĩ Hồng, lại gặp mặt Mã Quốc Bình, suy nghĩ của Lục Đại Dũng tự nhiên bất đồng. Thông qua đủ loại con đường, Lục Đại Dũng cũng mơ hồ nghe được một chút phong thanh, Lưu gia đang “Chiêu binh mãi mã”, đây chính là cơ hội rất tốt!
Bây giờ trung ương lại đang phổ biến trẻ hóa cán bộ, kiến thức hóa tiến trình. Tuổi tác của Lục Đại Dũng so với cán bộ cấp Địa khu thì không có ưu thế gì lớn nhưng trên cấp tỉnh lại là còn trẻ.
Thế lực bản địa của tỉnh Sở Nam cũng tương đối mạnh mẽ, trung ương những năm này tựa hồ cũng không “động sự giải phẫu” đối với cao tầng tỉnh Sở Nam . Ý tứ như là tạm thời chưa quan tâm. Thế lực truyền thống của Lưu gia ở tỉnh Sở Nam cũng rất không rõ ràng. Lần này nói không chừng chính là một cơ hội, trực tiếp bồi dưỡng thân tín trong cán bộ cấp tỉnh là rất khó khăn, dù sao càng đi lên tài nguyên càng khan hiếm, ngay cả Lưu gia cũng không thể dễ dàng . Còn không bằng từ cán bộ Địa khu chọn ra một vài cán bộ trẻ trung lại có năng lực đi lên, từ từ bồi dưỡng thành viên tổ chức, bất hiện sơn bất lộ thủy :
Lục Đại Dũng cảm thấy mình hẳn là phù hợp “Điều kiện”
- Đúng vậy, Lục bí thư, tôi cũng nghe trong nhiệm kỳ mới này của tỉnh sẽ có thay đổi nhân sự. Lần trước gọi điện thoại với dượng cũng hàn huyên chuyện này.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói, cũng bất động thanh sắc. Bất quá hắn tin tưởng, Lục Đại Dũng có thể nghe ra ý tứ bên trong. Nếu như không phải là liên quan đến thiết thân bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, Mã Quốc Bình có cần thông qua điện thoại nói đến chuyện này?
Lục Đại Dũng lại cười , rút một điếu thuốc đưa cho Lưu Vĩ Hồng: