Quan Gia

Chương 563: Chương 563: Cùng tiến thoái.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 563: Cùng tiến thoái. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

Lần này thăm hỏi Lục Đại Dũng cũng có thể coi là hết sức thuận lợi, song phương đều có được “đáp án” của mình. 

Lưu Vĩ Hồng cũng ngầm nói cho Lục Đại Dũng, lần này trong tỉnh điều động nhân sự thì Lưu gia vào thời điểm thích hợp sẽ ra mặt. Lục Đại Dũng cũng không tệ, là người tương đối thích hợp với Lưu gia. Năng lực cá nhân, hành vi thường ngày cũng coi là hài lòng, được các lãnh đạo trong tỉnh đánh giá cao. Số tuổi cũng thích hợp, có thể coi là trẻ trung khoẻ mạnh. Điều mấu chốt còn Lục Đại Dũng còn là người Sở Nam. 

Bố cục chính trị Sở Nam trước mắt thì thế lực bản địa phát triển khá mạnh. Mấy năm nay trên cao tầng chính trị không ngừng xảy ra phong ba, đối với bộ máy cấp tỉnh chú trọng ổn định, chưa có ý định điều chỉnh lớn, chờ sau khi bố cục cao tầng kết thúc thì sẽ tiến hành. Trong bối cảnh như vậy, Lưu gia có muốn nhúng tay vào an bài nhân sự ở tỉnh Sở Nam cũng không dễ dàng. Cán bộ điều từ trên xuống cũng không quá thích hợp, chủ yếu là từ cán bộ tại chỗ. Lý Dật Phong, Lục Đại Dũng chính là người mà Lưu gia quan tâm, cả hai đều đã có cơ sở ở đây, chỉ cần bên trên Lưu gia có câu nói thì chuyện có thể thành. 

Chính là bởi vì như thế, Lưu Vĩ Hồng mới có thể cho ra lời khẳng định chắc chắn. 

Lẽ ra Lưu Vĩ Hồng trẻ tuổi như vậy, cho dù có là cháu ruột của Lưu gia, chỉ sợ cũng không có năng lực ảnh hưởng đến quyết định của cao tầng Lưu gia. Nhưng Lục Đại Dũng cũng không nghĩ như vậy, hắn và Mã Quốc Bình lần đầu tiên gặp mặt, chính là nhờ Lưu Vĩ Hồng thúc đẩy. Dường như Mã Quốc Bình rất khen ngợi đứa cháu này, lúc nói chuyện với Lục Đại Dũng thì đến gần một phần ba thời gian là nói chuyện về Lưu Vĩ Hồng. Trước đó không lâu Lưu Vĩ Hồng vừa đăng liên tiếp hai bài báo quan trọng ở tạp chí Hào Giác và nhật báo Nhân Dân, đều cho thấy ảnh hưởng không bình thường. 

Xa hơn nữa, Lý Dật Phong sở dĩ có thể chuyển sang làm Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy, còn cũng chẳng phải là do Lưu Vĩ Hồng đáp cầu dắt mối? 

Cho nên Lục Đại Dũng đối với câu nói của Lưu Vĩ Hồng rất tin tưởng. 

Về phần Lưu Vĩ Hồng cần có trợ giúp, Lục Đại Dũng tự nhiên cũng sẽ nghĩ phương cách. Nếu như chuyện này thật có thể hoàn thành, thời gian ở lại Địa khu Hạo Dương của Lục Đại Dũng còn rất ít, y phải nắm chắc mới được. 

Từ biệt thự số một của Đại Nghĩa Lĩnh rời đi, Lưu Vĩ Hồng tiếp tục tới bệnh viện nhân dân thành phố thăm La Dung Dung đang nằm điều trị. Ngày đó lúc khảo sát thôn Sa Sơn, Lưu Vĩ Hồng nhận thấy sắc mặt của La Dung Dung không bình thường, liên tưởng cha nàng vừa bị mất cách đây không lâu vì bệnh gan nên bắt nàng đi khám vì bệnh này là bệnh truyền nhiễm. 

Sau khi khám xong thì thấy bệnh tình tương đối nghiêm trọng. La Dung Dung sau đó nhập viện điều trị, bệnh gan cần chữa lâu dài mới có thể trị tận gốc, trong thời gian này Lưu Vĩ Hồng đã tới thăm nàng hai lần. 

Đối với cô gái trẻ kiên cường thiện lương này, trong lòng Lưu Vĩ Hồng tràn đầy thương xót, nếu như không trị lành bệnh cho nàng thì hắn thấy thật có lỗi. 

La Dung Dung nằm tại phòng số bảy của khoa truyền nhiễm, là phòng thường. Trong phòng có sáu giường, La Dung Dung nằm tại giường gần cửa sổ. 

Lúc Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng thì thấy La Dung Dung đang ngồi ở trên giường đọc sách. 

- Ánh đèn quá mờ đấy, sẽ làm tổn thương mắt đấy.  

Lưu Vĩ Hồng đi tới trước giường bệnh, cười nói, thuận tay để cái giỏ cam xuống. Thứ này là lúc nãy Trương A Di nhất định nhét vào tay hắn, mặc dù đã bộc lộ thân phận cho Lục Đại Dũng nhưng mỗi lần thăm hỏi, Lưu Vĩ Hồng cũng không tay không mà luôn mang một ít đồ, chủ yếu là thuốc và rượu. Trương A Di cứ áy náy, mỗi lần như vậy cũng đều đưa cho Lưu Vĩ Hồng ít trái cây hoặc thứ gì đó, coi như là tỏ tâm ý hàn huyên, vừa khéo mang sang thăm La Dung Dung. 

La Dung Dung đọc sách rất chăm chú, đến lúc Lưu Vĩ Hồng đi tới bên giường mới phát hiện, ngẩng đầu lên “a” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lắp bắp nói: 

- Lưu...... Anh đã đến rồi......  

Nàng đã biết Lưu Vĩ Hồng chính là Chủ tịch thành phố, mặc dù không hiểu rõ lắm chức quan này là lớn hay nhỏ nhưng cũng đoán là chức quan lớn nhất thành phố. Vì vậy mỗi lần Lưu Vĩ Hồng đến thăm đều cảm thấy lúng túng, bất quá nàng cũng biết không nên ở trong phòng bệnh này gọi là Lưu Chủ tịch, nếu không sẽ khiến cho cả phòng “Hỗn loạn” 

- Để em rót nước cho anh. 

La Dung Dung luống cuống tay chân, vừa định đi xuống giường. 

Lưu Vĩ Hồng cười khoát tay: 

- Không cần, em ngồi đi, anh mới vừa rồi đã uống rất nhiều nước trà. 

- Ừ......  

La Dung Dung đáp ứng một tiếng, biết điều ngồi xuống cúi đầu không dám nhìn hắn. 

Cô gái trẻ hay xấu hổ này đúng là làm cho Lưu Vĩ Hồng có chút dở khóc dở cười. Dường như Lưu Chủ tịch là một người tốt tới, không đến nỗi đáng sợ như thế chứ? Lưu Vĩ Hồng đang định cầm một quả cam bóc cho nàng lại thả xuống. 

Cũng không nên đem người vợ con cô nương gây sợ hãi cho. 

- Bệnh khỏe chưa?-  

Lưu Vĩ Hồng ngồi trên chiếc ghế đầu giường, thuận miệng hỏi. 

- Ừ......  

La Dung Dung gật đầu. Bệnh tình có trở nên tốt hay không thì thật ra nàng cũng không rõ, nhưng nghĩ đến những ngày ở trong bệnh viện, hàng ngày đều phải chích thuốc, truyền nước muối, đều đều như nhau. 

- Đọc sách gì đó?  

Lưu Vĩ Hồng nhìn mấy quyển sách đầu giường, vốn còn tưởng rằng là sách giải trí nhưng hóa ra lại là sách giáo khoa trung học cấp thứ hai. 

La Dung Dung thấp giọng nói: 

- Tôi không có việc gì làm, xem sách vậy...  

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Đọc sách là tốt rồi, để chữa xong bệnh thì về trường học đi học đi, phải đi ở trường của Hạo Dương. Sang năm, ừ, sang năm sau còn còn chuẩn bị thi đại học.  

La Dung Dung lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu lên, nhìn hắn: 

- Không được, tôi không có tiền đi học.  

Lưu Vĩ Hồng lại cười: 

- Tôi tạo điều kiện cho cô đi học. Chẳng những tạo điều kiện cho cô học trung học mà còn thi lên đại học nữa, tôi sẽ tạo điều kiện cho. 

- Điều này sao có thể?  

La Dung Dung bất giác há miệng, vẻ mặt ngơ ngác. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Đương nhiên là có thể. Em thích đọc sách như vậy thì nên đi thi đại học. Cha em đã một đời vì sự nghiệp giáo dục, con gái ông ấy sao có thể bỏ học?  

- Nhưng là..... . Nhưng …em......  

La Dung Dung nhất thời không biết nên như thế nào “bác bỏ” Lưu Vĩ Hồng, bất quá cảm thấy chuyện này không đúng, mình đâu có quen thân gì với Lưu Vĩ Hồng, làm sao có thể nhận được trọng ân này? 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, vung tay lên: 

- Cứ định như vậy đi, em an tâm chữa bệnh đi, sau này cứ gọi anh là anh nhé. 

La Dung Dung rất muốn phản đối nhưng lại không thể nói ra một câu. Giọng của Lưu Vĩ Hồng mang theo một thứ uy áp mà không phải ai cũng có thể chịu nổi. 

- Dung Dung, ánh sáng buổi tối phòng bệnh này quá mờ rồi, em đọc như vậy sẽ hại mắt đấy. 

Như vậy đi, để ngày mai anh bảo người đưa đèn nhỏ cho em tới đây, yêu cầu bệnh viện để họ lắp cho em ổ điện đầu giường, đọc sách tối như vậy sẽ không tốt đâu. 

Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu nhìn bóng đèn chừng hai lăm watt treo phía trên, lắc đầu nói. Đã vừa mới nhận La Dung Dung làm em gái, trong giọng nói của Lưu Vĩ Hồng tự dưng toát lên vẻ quan tâm. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Dung Dung đỏ rực, cắn môi gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng. Mẹ nàng qua đời từ lúc còn rất nhỏ, hai cha con sống nương tựa vào nhau. Trước đó không lâu cha cũng qua đời, nàng trở thành cô nhi. Hôm nay bỗng nhiên chui ra một anh trai làm “Chủ tịch thành phố”, quan tâm chăm sóc cho nàng như vậy, trong lòng thời tràn đầy cảm giác ấm áp, tựa hồ thân tình đã đi xa lại một lần nữa trở về bao chặt lấy mình, chỉ muốn nhào vào trong ngực Lưu Vĩ Hồng, khóc lớn một cuộc. 

Lưu Vĩ Hồng cũng không ở lâu trong phòng bệnh, đứng dậy nhẹ nhàng khẽ vuốt mái tóc hơi thô ráp, nói: 

- Em nghỉ sớm đi, mấy ngày nữa anh trở lại thăm. 

- Ừ!  

La Dung Dung cắn môi, gật đầu, cổ họng nghèn nghẹn. 

Lưu Vĩ Hồng rời đi bệnh viện, trở lại phòng 306 của khách sạn gọi điện thoại cho Mã Quốc Bình nói chuyện tối nay gặp Lục Đại Dũng. 

Bây giờ đã là đầu tháng mười hai, đại hội đại biểu tỉnh Sở Nam sẽ cử hành vào tháng hai năm sau, nếu như muốn tác động gì thì trước mắt phải làm tốt công tác chuẩn bị . 

- Dượng, có phải Chủ tịch tỉnh Chúc Liên Thịnh sẽ động hay không?  

Ở trong điện thoại, Lưu Vĩ Hồng không e dè hỏi. Hiện giờ sự liên lạc của hắn và Mã Quốc Bình rất mật thiết, cho dù là không hơn Lưu Vĩ Đông thì cũng không kém hơn bao nhiêu, dần dần tạo thành sự ăn ý. 

Mã Quốc Bình cũng không giấu diếm: 

- Đúng là có kiến nghị, có thể đi Chính phủ.  

- Người nào kiến nghị?  

- Hạ lão!  

Mã Quốc Bình nói gọn. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ nhếch miệng, xem ra tin tức của mình là chính xác, Chúc Liên Thịnh quả thật có quan hệ với Hạ gia. Sở dĩ lần này Hạ lão chủ động kiến nghị, để cho Chúc Liên Thịnh điều lên Chính phủ đoán chừng cũng có liên quan đến hai bài báo của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng tính chuyện như thần, tiên đoán đúng chính biến của Liên Xô, sau đó lên tiếng ủng hộ kiên trì cải cách, đã được thủ trưởng tối cao đồng ý, Chúc Liên Thịnh nếu ở tỉnh Sở Nam, sợ là có chút không ổn. 

Lưu Vĩ Hồng đã sớm không phải là thứ cậu ấm ngày xưa, địa vị ở Lưu gia đã lên rất cao, cũng không nên chọc giận Lưu lão gia tử. Rút đi cũng là một cách bảo vệ Chúc Liên Thịnh, rút lên chính phủ thì không phải bất kỳ một phe phái nào cũng có thể động. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Như vậy cũng tốt.  

Mã Quốc Bình cũng cười, ngầm ý của Lưu Vĩ Hồng, y làm sao không hiểu. Hạ gia chủ động “Rút lui” chính là cơ hội của Lưu gia, bất quá y nói: 

- Vĩ Hồng, nếu không có chuyện gì thì tháng này quay về một chuyến đi, có một số việc, chúng ta hàn huyên một chút.  

- Được rồi dượng.  

Lưu Vĩ Hồng khẽ nhướng mày, đoán chừng chuyện này khó mà tránh khỏi . 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.