Quan Gia

Chương 564: Chương 564: “Luồn cúi” chung quanh.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 564: “Luồn cúi” chung quanh. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

Trung tuần tháng mười hai, Lưu Vĩ Hồng trở lại thủ đô, mời cơm hai cô là Lưu Thành Mỹ và Lưu Thành Ái, dĩ nhiên là gọi cả em gái Lưu Hoa Anh và anh họ Lưu Vĩ Đông. Lưu Thành Thắng có hai người con khác, con gái Lưu Hoa Linh lớn tuổi hơn Lưu Vĩ Hồng, đã tham gia công tác. Ban đầu là đi làm ở các bộ và ủy ban trung ương, sau khi Lưu Thành Thắng điều xuống Giang Nam thì Lưu Hoa Linh cũng đi theo. Nàng còn chưa kết hôn, theo sống cùng cha mẹ cũng là rất hợp lý. 

Con út Lưu Vĩ Xương, còn đang đi học, cũng đi Giang Nam tỉnh, bây giờ cả nhà bác cả chỉ có Lưu Vĩ Đông ở tại thủ đô. 

Lưu Vĩ Đông đã chính thức điều sang công tác ở ban nông thôn của trung ương đoàn, chức vụ vẫn Xử trưởng. Bất quá Lưu Thành Ái nói là sang năm nếu không có bất ngờ gì thì chức vụ của Lưu Vĩ Đông sẽ có biến hóa. 

Cố gắng làm ở đây một hai năm lấy kinh nghiệm thì Lưu Vĩ Đông cũng muốn ra ngoài lăn lộn. Bất kỳ một con cháu thế gia nào nếu có chí lớn thì không thể ở mãi ở thủ đô. 

Nghe nói Lưu Vĩ Hồng trở về thủ đô, còn muốn mời khách ăn cơm, Lưu Thành Mỹ và dượng Hồ Phấn Cường cũng rất cao hứng. Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, Lưu Thành Mỹ rất thân mật kéo tay nhìn đứa cháu rồi than thở. 

Vĩ Hồng nhà mình giờ đã là Chủ tịch thành phố rồi! 

Tiền đồ khó lường! 

Lưu Thành Mỹ sở dĩ thân mật đối với Lưu Vĩ Hồng như thế, không chỉ có bởi vì Lưu Vĩ Hồng đã có tiền đồ, nguyên nhân trọng yếu nhất là Hồ Phấn Cường sau khi điều sang Bộ điện lực làm cục trưởng đã có biến hóa rất lớn. 

Ban đầu Lưu Vĩ Hồng đề nghị Hồ Phấn Cường sang Bộ điện lực, Lưu Thành Mỹ rất không vui. Bà và Hồ Phấn Cường công tác ở công ty đã hai mươi năm, chưa từng ở vị trí lãnh đạo nên không cảm nhận được khoái cảm mà quyền lực mang lại. Sau khi điều xuống làm tổng giám đốc chi nhánh công ty ở Giang Nam mới hiểu được điều này, vì vậy ban đầu đối với Lưu Vĩ Hồng còn chút ý kiến. 

Chủ ý vớ vẩn gì đâu? 

Nhưng không lâu sau, quan điểm của Lưu Thành Mỹ đã thay đổi. Hồ Phấn Cường sau khi điều sang Bộ điện lực 

Thì mặc dù cấp bậc thăng lên chỉ một bậc, nói về quyền lực còn chưa bằng hồi ở Giang Nam. Bất quá địa vị của Hồ Phấn Cường trong Lưu gia tăng lên rất nhanh. Chẳng những mấy người Lưu Thành Thắng Mã Quốc Bình đối với y khách khí mà ngay cả lão gia tử cũng đem Hồ Phấn Cường trở thành một nhân vật, mỗi lần trở lại Thanh Tùng viên đều hỏi thăm cặn kẽ tình hình công việc, rất có ý cổ vũ. 

Đây là điều mà trước nay chưa từng có, trước kia địa vị của Hồ Phấn Cường ở Lưu gia không khác một “Công nhân”. 

Nhiều năm trôi qua, Lưu Thành Mỹ coi như là hiểu một đạo lý: Cho dù là bà gả cho người nào thì gốc rễ vẫn là Lưu gia. Lưu gia có thịnh vượng thì bà và Hồ Phấn Cường cũng là nước lên thuyền lên. Lưu gia đình trệ thì bọn họ cũng không ngóc đầu lên được. Cho nên chỉ cần Hồ Phấn Cường có ấn tượng tốt trước mặt lão gia tử thì sau này tiền trình là rất khả quan . 

Lão gia tử sở dĩ thay đổi cái nhìn đối với Hồ Phấn Cường chủ yếu là vì bản thân y đã làm tốt chức trách - đại sứ thân thiện- . Phía bên kia đã đón nhận cành ô-liu mà Lưu gia đưa qua nên quan hệ càng thêm hòa thuận. Trong chốn gió mưa quỷ dị của chính trị cao tầng, có một đồng minh hùng mạnh như vậy là một sự trợ giúp rất lớn. 

Nếu Hồ Phấn Cường phát huy tác dụng, lão gia tử tự nhiên sẽ đối xử với y thêm vài phần coi trọng. 

Nói ra thì công lao này thuộc về Lưu Vĩ Hồng. Hắn lấy phương thức này để hồi báo sự yêu thương của cô mình trước kia, Lưu Thành Mỹ tự nhiên sẽ càng quan tâm Lưu Vĩ Hồng. 

Mọi người đều biết Vân Vũ Thường hiện nay ở Giang Khẩu đã thành bà chủ lớn, làm ăn rất phát tài. Lưu Vĩ Hồng đi sau ăn theo cũng thành người có tiền, cho nên lúc gọi thức ăn rất tận tình. 

- Vĩ Hồng, cái chức Chủ tịch thành phố làm thế nào.  

Lưu Thành Mỹ uống một ngụm rượu nho rồi hỏi thăm. Mặc dù biết đứa cháu mình có khả năng nhưng tuổi còn quá trẻ đã làm chủ tịch thành phố, Lưu Thành Mỹ cũng thấy tò mò như người khác. 

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu: 

- Không dễ làm. Cuối năm đến nơi rồi mà tài chính thành phố còn rất khó khăn, tiền lương phúc lợi cho cán bộ đón năm mới giờ còn chưa có tin tức. Mấy trường học, nhất là trong vùng miền núi xa cũng cần một khoản kinh phí không nhỏ để cải tạo. Cháu bây giờ còn nháo nhào đi tìm tiền đây......  

Lưu Thành Mỹ kinh ngạc nói: 

- Khó như vậy sao? Vậy cháu về thủ đô đi, ở cơ quan lớn thủ đô sẽ không có khó khăn như vậy.  

Trong suy nghĩ của Lưu Thành Mỹ, đề nghị này của bà là đúng. Con cháu Lưu gia phấn đấu ở cơ sở bao lâu nay, cũng nên về thủ đô để hưởng thụ, nhân tiện đem cấp bậc nâng lên, vẹn toàn đôi bên. Lấy bản lĩnh của Lưu Vĩ Hồng cộng với uy danh của Lưu gia, ở cơ quan lớn của thủ đô có ai dám làm khó dễ? Tự nhiên là xuôi gió xuôi nước . 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười: 

- Tháng trước mới bổ nhiệm làm Chủ tịch thành phố, lập tức bỏ chạy thì không hay rồi.  

Lưu Vĩ Đông để chén rượu xuống: 

- Vĩ Hồng, về vấn đề trường học, anh thử nghĩ giúp em xem, liên lạc bên hội Thanh Cơ, bọn họ xây dựng công trình hy vọng, chắc là có thể giúp được.  

Lưu Vĩ Đông quả nhiên không hổ là người nối nghiệp Lưu gia, suy nghĩ hoàn toàn khác với Lưu Thành Mỹ. hằn bây giờ công tác ở trung ương đoàn, liên lạc hội Thanh Cơ cũng là gần quan được ban lộc. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Đại ca, không nói gạt anh, tôi cũng có ý này, muốn mượn gió đông của hội Thanh Cơ. Thành phố Hạo Dương có đáy quá kém, nếu không có giúp đỡ từ bên ngoài thì cuộc sống quả thật khó khăn.  

Lưu Vĩ Hồng lần này trở về kinh, bàn bạc việc lớn với Mã Quốc Bình là một chuyện, ngoài ra là tìm sự giúp đỡ bên ngoài cho thành phố Hạo Dương. Trước lúc trở về kinh, bản quy hoạch phát triển kinh tế cho thành phố Hạo Dương năm 92 vẫn đang là dự thảo, chưa đưa lên cho hội nghị thường vụ chính quyền thảo luận. Trong bản dự thảo này bao bao gồm thành lập công ty quản lý nhiên liệu, thống nhất quản lý toàn bộ khai thác tiêu thụ:tài nguyên khoáng sản thành phố; kiến tạo thị trường mậu dịch quy mô lớn; Xây một công viên công nghiệp tổng hợp; Khích lệ xã, thị trấn tự xây dựng xí nghiệp… 

Dự thảo phát triển kinh tế này của Lưu Vĩ Hồng làm rất lớn, rất có khí thế, dự toán theo đó cũng là con số không nhỏ. Chỉ dựa vào vốn tài chính thu vào của thành phố Hạo Dương cơ hồ chính là như muối bỏ biển. Với con mắt cán bộ bình thường, bản kế hoạch này của Lưu Chủ tịch chỉ là một cái bánh vẽ, trông thì ngon mà không đụng vào được. 

Kế hoạch của ngươi có làm khá hơn nữa, có hoàn thiện hơn nữa nhưng không có tiền thì cũng chỉ là một lời nói suông. 

Nhưng đối với những cán bộ đã tiếp xúc với Lưu Vĩ Hồng thì đều biết hắn nhất định đã có chuẩn bị, nếu đã dám làm kế hoạch lớn như vậy thì sẽ có bước kế tiếp cụ thể. 

Tối thiểu với kế hoạch này thì Lưu Vĩ Hồng đã báo cáo với Uyển Trung Hưng và Lục Đại Dũng. Lục Đại Dũng còn chỉ thị cơ quan hành chính đặc biệt cấp một khoản tiền trợ giúp Lưu Vĩ Hồng vượt qua cửa ải cuối năm. 

Dĩ nhiên, địa ủy và cơ quan hành chính của Hạo Dương cũng không giàu có gì, chỉ có thể gọi là tỏ chút tâm ý. Lục Đại Dũng hứa hẹn với Lưu Vĩ Hồng, đến sang năm đầu năm, Địa khu còn có thể cho thêm thành phố Hạo Dương thêm một khoản tiền, đồng thời sẽ lên tỉnh tranh thủ trợ giúp. Tóm lại toàn lực ủng hộ Lưu Vĩ Hồng làm tốt công tác xây dựng thành phố Hạo Dương. 

Trừ ủng hộ của Địa khu, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên còn có chủ ý khác, chỉ cần là có lợi cho việc phát triển kinh tế địa phương, Lưu Vĩ Hồng nhất quán tận hết sức lực “luồn cúi”. 

Về phần kiếm tiền cho khối giáo dục, Lưu Vĩ Hồng cũng không tính toán vận dụng quá nhiều tài chính, lần này đi hóa duyên hội Thanh Cơ, sau đó thông qua Vân Vũ Thường ở Giang Khẩu tìm kiếm vài xí nghiệp quyên góp cho thành phố Hạo Dương. Chỉ cần có tiền để cải thiện tình trạng giáo dục thành phố Hạo Dương, Lưu Chủ tịch có thể cần để ý thể diện. 

Vui vẻ với mấy ông chủ lớn, nói mấy lời dễ nghe là có thể đổi được một ngôi trường học mới, sao Chủ tịch thành phố lại không làm? 

Lưu Vĩ Đông khẽ mỉm cười: 

- Hội Thanh Cơ anh sẽ giúp em liên lạc, nhưng em cũng đừng quá hy vọng. Công trình hy vọng vừa mới bắt đầu xây cất, người quyên tặng còn chưa nhiều, các địa phương cần trợ giúp cũng không ít, chắc cũng không được quá nhiều tiền đâu, có lẽ chỉ là một chút ý tứ.  

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Một chút ý tứ cũng được. Thịt muỗi cũng là thịt, em không chê ít. Hơn nữa, em cũng muốn mượn tấm biển của hội Thanh Cơ để quyên tiền mấy xí nghiệp. 

Lưu Vĩ Đông cười gật đầu, rất có khí độ đại ca . Ở vài chuyện cụ thể, Lưu Vĩ Đông cũng không ngại cho Lưu Vĩ Hồng nhiều hỗ trợ. Bất kể nói thế nào, một nhà Lưu gia là “vui buồn tương quan”. Chẳng qua là Lưu Vĩ Đông cũng không nghĩ đến, Lưu Vĩ Hồng lên chức được nhanh như vậy, ngoảnh đi ngoảnh lại đã ngồi ngang hàng với hắn. Hơn nữa Chủ tịch thành phố ở cơ sở không phải là thứ mà cấp Xử Trưởng ở thủ đô có thể sánh được. Xem ra chính mình cũng cần cố gắng gấp bội mới được, nếu không thật có khả năng bị Lưu Vĩ Hồng đi sau vượt trước. 

Sau đó Lưu Vĩ Hồng lại cùng hàn huyên với Hồ Phấn Cường về công việc ở Bộ điện lực, trên bàn cười đùa vui vẻ . 

Mã Quốc Bình nói chuyện tương đối ít, đừng xem Hồ Phấn Cường và Lưu Thành Mỹ như vậy, trên bàn này thì chức vụ của y là cao nhất, thực tế lấy y làm trung tâm. Nghe Lưu Vĩ Hồng cùng Hồ Phấn Cường nói chuyện phiếm, trong lúc lơ đãng hỏi thăm tình huống nội bộ của Bộ điện lực, khóe miệng của Mã Quốc Bình thỉnh thoảng nổi lên nét cười. 

Lưu Vĩ Hồng càng ngày càng tinh thông thủ pháp chính trị, cho dù là đấu tranh hay hợp tung liên hoành đều rất có tâm đắc. Một con cờ này của hắn bây giờ khi phát sinh đại sự sẽ phát huy tác dụng rất tốt. 

Cả đại gia đình ăn uống đến hơn một giờ mới vui vẻ giải tán. 

Sau khi tiễn cả nhà Hồ Phấn Cường và Lưu Thành Mỹ về, Mã Quốc Bình bảo hai anh em Lưu Vĩ Đông Lưu Vĩ Hồng đến nhà mình đi uống trà nói chuyện phiếm. Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn nhau rồi mỉm cười gật đầu. 

Có một số việc, quả thật phải bàn bạc mới quyết định được. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.