Quan Gia

Chương 565: Chương 565: Thủ trưởng lại muốn hoạt động một chút.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 565: Thủ trưởng lại muốn hoạt động một chút. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

Đến trong nhà Mã Quốc Bình, không khí lập tức không còn nhẹ nhàng như lúc ở quán ăn. Mới vừa ngồi xuống trên ghế sa lon, sắc mặt của Mã Quốc Bình đã trở nên ngưng trọng, cầm lấy bao thuốc trên bàn trà rồi đưa cho Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Thành Ái tự mình pha trà cho bọn họ. 

Hôm nay hai đứa cháu đều đã trở thành hai nhân tố triển vọng, đại biểu ưu tú của thế gia đỏ đời thứ ba, Lưu Thành Ái rất vui mừng. Đối với sắc mặt ngưng trọng của Mã Quốc Bình, Lưu Thành Ái cũng không để ý. Người làm chính trị là như vây, cơ hồ không bao giờ có được lúc chân chính thoải mái. Nếu là trước kia, Lưu Thành Ái thỉnh thoảng cũng sẽ tham dự nhưng bây giờ căn bản không hỏi tới. Lưu Thành Ái mưu cầu danh lợi quyền thế, quyền thế mang đến nhiều chỗ tốt, bà có nhận thức thiết thân. Bất quá theo như tình thế hiện giờ thì không cần bà nhúng tay, rất nhiều chuyện cũng nhúng tay không được. Chính trị cao tầng quá nhiều biến số, Lưu Thành Ái chẳng muốn hao hơi tổn sức, để dành cho đám đàn ông đi, bà chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được rồi. 

Pha xong ấm trà , Lưu Thành Ái ngồi bên cạnh Mã Quốc Bình tiếp khách. Dù sao không cần bà làm chủ, chẳng qua nghe là được, không cần động đầu óc. 

Lưu Vĩ Hồng yên lặng hút thuốc không lên tiếng. Hắn có thể đoán được Mã Quốc Bình muốn thương lượng chuyện gì, nhưng nội tình cũng không phải là rõ ràng như vậy. Trải qua mấy lần hắn xuất thủ, đại cục chắc đã nổi lên chút biến hóa. 

- Dượng, nghe nói mùa xuân năm nay, thủ trưởng muốn đi ra ngoài đi một chút?  

Hít vài hơi khói, Lưu Vĩ Đông chậm rãi nói. 

Thủ trưởng, Đổng lão thường vào mùa xuân sẽ đi ra ngoài một chút xem tình hình. Mấy năm trước lúc thân thể lão gia tử còn tốt cũng hay đi Minh Châu vào mùa xuân cùng với thủ trưởng và Đổng lão. Cho nên lúc hỏi cái này, giọng Lưu Vĩ Đông tương đối bình thản. 

Cái này cũng là lệ thường. 

Dù sao bọn họ cũng không phải là từ hai mươi năm sau trở lại, không thể nào rõ ràng mùa xuân năm nay, chuyến xuất hành của thủ trưởng sẽ có ảnh hưởng khổng lồ và sâu xa tới đời sau. 

Lưu Vĩ Hồng mặc dù có tâm lý chuẩn bị, nhưng vẫn chấn động ngẩng đầu nhìn về Mã Quốc Bình. 

Mã Quốc Bình gật đầu: 

- Nghe Cửu Lăng nói, thủ trưởng có ý này.  

Nếu nói Cửu Lăng, chính là Trình Cửu Lăng cha của Trình Huy, nhân viên làm việc lâu năm nhất của văn phòng thủ trưởng, có quan hệ thân thiết với Lưu gia. 

Lưu Thành Ái bỗng nhiên chen lời nói: 

- Thủ trưởng tuổi lớn như vậy, nghe nói mùa xuân năm nay thân thể lại không tốt, mùa xuân lạnh như vậy, thật ra thì tốt nhất vẫn là ở lại thủ đô. 

Lưu Thành Ái dùng từ “Nghe nói” nhưng Lưu Vĩ Hồng tin tưởng, tin tức của bà cực kỳ chính xác . Theo Lưu Vĩ Hồng biết, cô của mình có quan hệ rất tốt với con gái thủ trưởng, hai nhà thường lui tới, được coi là bạn khuê phòng. Quan hệ những con cháu thế gia hào môn trong kinh thành cực kỳ phức tạp, có khi đời trước bất đồng về suy nghĩ chính trị nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến giao tình đời sau. 

Mã Quốc Bình nhẹ nhàng cười một tiếng, không trả lời. 

Thủ trưởng mỗi một lần mùa xuân đều đi tuần, cũng có nguyên nhân . Đầu năm nay ở bên Minh Châu đã đã dẫn phát một cuộc luận chiến chính trị khổng lồ. Với tình hình trước mắt mà nói, diễn tiến đang hợp ý với thủ trưởng. 

Lưu Vĩ Đông nhíu mày: 

- Dượng, lão gia tử không phải là đã biểu thị thái độ rồi mà, chắc bên Kim Thu viên cũng đã thay đổi suy nghĩ. 

Lưu Vĩ Hồng âm thầm gật đầu. 

Lưu Vĩ Đông không hổ là người được chỉ định nối nghiệp Lưu gia, ở lâu trong kinh sư nên rất hiểu rõ động thái chính trị cao tầng, chỉ ngay một câu đã nói vào điểm mấu chốt. 

Đời sau phân tích chuyến nam tuần nổi tiếng của thủ trưởng thì những nhân vật có trách nhiệm của chính quyền cũng không đưa ra một chút tin tức chứng thực, tuy nhiên đều tỏ vẻ nhất trí. 

Lão gia tử đã bày tỏ thái độ rõ ràng, suy nghĩ bên Kim Thu viên cũng đã chuyển biến, đây là điều kiện tiên quyết để nổi lên biến hóa. Lưu Vĩ Hồng từng một lần cho là, thủ trưởng năm nay có thể muốn ở lại thủ đô qua mùa xuân, bây giờ nhìn lại vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. 

Mã Quốc Bình khẽ lắc đầu: 

- Lão gia tử đã biểu lộ thái độ nhưng có mấy vị lão nhân gia vẫn có thái độ tương đối kiên quyết. Bên Kim Thu viên thay đổi suy nghĩ cũng không phải là quá rõ ràng, có lẽ thủ trưởng chưa hoàn toàn hài lòng.  

Đối với “mấy vị lão nhân gia” trong câu của nói vừa rồi của Mã Quốc Bình, mọi người hiểu rõ đều là đại nhân vật kinh thiên động địa, nằm trong đỉnh cao nhất của Kim tự tháp quyền lực nước cộng hòa. Quan niệm chính trị của bọn họ sẽ sinh ra tác động cực kỳ lớn đối với suy nghĩ chấp chính của Kim Thu viên. 

Lưu Vĩ Hồng hiểu rõ tính cách lão gia tử, lão gia tử bị hắn ảnh hưởng mà dần thay đổi cái nhìn, đã thông suốt với thủ trưởng nhưng đây chỉ đại biểu cho suy nghĩ bản thân lão gia tử. Lão gia tử chắc chắn sẽ không đi làm “công tác tư tưởng” cho mấy vị lão nhân kia, ý niệm chính trị hình thành qua mấy chục năm đâu dễ dàng bị người khác thay đổi . 

Thủ trưởng quả thật cũng không thể hoàn toàn yên tâm, hy vọng trong thời gian tới có thể xác định rõ vấn đề phương châm, cả nước trên dưới, đồng tâm hiệp lực xây dựng dân giàu nước mạnh. 

Xem ra đại thế lịch sử, cho dù vì một vài tác động mà chệch ra khỏi quỹ đạo thì cũng không chệch quá nhiều, vẫn theo quán tính mạnh mẽ mà tự tiến hành điều chỉnh. 

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Vĩ Hồng bất giác thấy kinh sợ. 

Nghịch thiên hành sự vốn là chuyện cực kỳ khó khăn. 

Thấy Lưu Vĩ Hồng vẫn không lên tiếng, Mã Quốc Bình nhìn vào hắn, trầm giọng hỏi: 

- Vĩ Hồng, cái nhìn của cháu là sao? 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Dượng, cái nhìn của cháu vẫn như cũ. Tư tưởng trên tầng tối cao nhất định phải thống nhất, phương hướng lớn không thể sai, dây là nguyên tắc lớn nhất. Có lẽ ý niệm chính trị của mỗi cá nhân cũng không như nhau, cũng không thể hoàn toàn chính xác, nhưng nhất định phải thống nhất. Nếu không sự phát triển của quốc gia sẽ rất lộn xộn. Hôm nay ngươi làm một cách, ngày mai ta làm một cách khác, đừng bảo là phát triển, sợ rằng ổn định căn bản cũng làm không được. Qua nhiều năm như vậy, chúng ta ở phương diện này đã đi theo nhiều đoạn quanh co, tổn thất cũng quá nhiều. 

Mã Quốc Bình cười khẽ. 

Tầm nhìn của Lưu Vĩ Hồng đúng là càng ngày càng khó lường, xuất phát điểm đều từ đại cục, không bị tiểu tiết làm nhiễu loạn. Có như thế thì tư tưởng của lão gia tử cũng có thể bị hắn từ từ ảnh hưởng. Đổi lại vào hai năm trước, thậm chí là một năm trước, Mã Quốc Bình tuyệt không tin tưởng ý niệm cách mạng của lão gia tử có thể sinh ra chuyển biến lớn như vậy. 

Lão gia tử là người nào? Sao có thể dễ dàng bị ảnh hưởng. 

- Cô nghe nói đánh giá của thủ trưởng đối với đồng chí Nguyệt Hoa rất không tệ, cũng thường xuyên nhắc tới ông ấy.  

Lưu Thành Ái bỗng nhiên lại chen vào một câu, nhíu mày vẻ khó hiểu. 

Vẻ mặt của Mã Quốc Bình, Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng thoáng cái lại trở nên nghiêm. Chuyện này, Mã Quốc Bình và Lưu Vĩ Đông tự nhiên cũng là nghe nói qua , Lưu Vĩ Hồng cũng biết, bất quá là đến từ trí nhớ đời sau, một chút “dã sử” cũng nói đến chuyện này. 

Hành động lần này của thủ trưởng sẽ chấn động tới rất nhiều người, , đoán chừng rất nhiều người buổi tối cũng ngủ không yên. 

Một lát sau, Mã Quốc Bình cầm chén trà lên uống một ngụm, nói: 

- Những chuyện này, thật cũng được giả cũng được, không nên đi suy đoán thì tốt hơn.  

Lưu Thành Ái chép miệng, nói: 

- Tôi mới không nhịn được đi suy đoán đây.  

Bà quả thật cũng không muốn đoán, chỉ cần bên Thanh Tùng viên, thân thể lão gia tử thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, thì có quản ai ngồi trên long đình đều sẽ khách khí với Lưu gia. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, bỗng nhiên nhìn Mã Quốc Bình, hỏi: 

- Dượng, trừ thủ trưởng muốn đi ra ngoài thì có vị lão nhân gia nào cũng muốn giãn gân cốt không?  

Cái này mới là vấn đề mà Lưu Vĩ Hồng chân chính chú ý. Trong ký ức của hắn, chuyến nam tuần này của thủ trưởng là có người đi cùng, vậy thì cần hỏi rõ ràng. Trước mắt xảy ra biến hóa, , cho dù thủ trưởng muốn đem phương châm chính sách quan trọng hoàn toàn xác định cũng cần phải có lực mạnh mẽ. 

Khóe miệng Mã Quốc Bình nhẹ nhàng thoáng qua một nét cười, tựa hồ hết sức khen ngợi tính nhạy cảm chính trị của Lưu Vĩ Hồng, nhưng ngay sau đó liền nghiêm túc: 

- Nghe nói bác Phong cũng muốn hoạt động một chút gân cốt!  

Lưu Vĩ Hồng âm thầm hít vào một hơi. 

Vẫn là giống nhau! 

Lưu Vĩ Đông cau mày nói: 

- Cái này có cần thiết không?  

Mã Quốc Bình khẽ thở dài, không có lên tiếng. Bất kể cái này có cần thiết không thì một khi làm ra sẽ dẫn phát chấn động đúng là chưa từng có, không biết có bao nhiêu người sẽ vì chuyện này mà khó an. Xem ra thủ trưởng là quyết định muốn nhất cử định càn khôn . 

Từ khi dựng nước tới nay, phong ba chính trị của nước cộng hòa không ít nhưng chân chính có quân đội tham dự mấy lần lại không nhiều. 

Đây mới thực là lực lượng chấn nhiếp không gì sánh kịp. Một khi quân đội tỏ thái độ minh xác, thường thường liền có thể định được đại cục. Chỉ bất quá từ đó sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ khổng lồ mà sâu xa. Dư ba cơn gió lốc chính trị hai năm trước vẫn chưa dứt, quốc tế vẫn còn rất nhiều lời phê bình kín đáo làm công tác ngoại giao rất khổ sở, đến nay chưa khôi phục nguyên khí. 

Điều này thì tính sau, mấu chốt là thủ trưởng và Phong nhị gia hành động như thế sẽ gây áp lực cực lớn cho lão gia tử, với tính cách cương cường của lão gia tử không biết sẽ phản ứng thế nào. 

- Lão gia tử nói như thế nào?  

Lưu Vĩ Đông lại hỏi. 

Lưu Thành Thắng sau khi xuất kinh thì người có uy tín lớn nhất trong đám con cái ở Thanh Tùng viên chính là Mã Quốc Bình. Lưu Vĩ Đông hỏi Mã Quốc Bình về ý hướng của lão gia tử cũng hợp tình hợp lý. 

Mã Quốc Bình lại nhẹ nhàng lắc đầu, cặp lông mày nhíu chặt. 

Điều này cũng quả thật đến lúc mấu chốt, sai một ly đi một dặm. 

Lưu Vĩ Hồng cầm chén trà uống một hớp, thần tình trên mặt dần dần trở nên kiên nghị, bỗng nhiên quay sang Lưu Thành Ái, hỏi: 

- Cô, dạo này sức khỏe ông nội thế nào?  

Lưu Thành Ái kinh ngạc nói: 

- Rất tốt, làm sao vậy?  

Lưu Vĩ Hồng cười cười, lại nhìn hướng Mã Quốc Bình. 

Mã Quốc Bình hai mắt sáng ngời, nhưng ngay sau đó ra vẻ khó khăn: 

- Vĩ Hồng, làm như vậy không phải là quá lớn nhưng dượng cảm thấy không tin lắm.  

Lưu Vĩ Hồng cười nhạt một tiếng: 

- Bất kể như thế nào, dù sao cũng phải thử một lần. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.