Quan Gia

Chương 1108: Chương 1108: Đến Lũng Tây




Bình Nguyên là địa khu xa xôi ở phía bắc của Lũng Tây, kinh tế lạc hậu, giao thông không thuận tiện, không có sân bay. Đoàn người của Cục giám sát, chỉ có thể đi qua thành phố Tần Quan, sau đó từ Tần Quan, lên ô tô đi tới thành phố Bình Nguyên.

Đầu tháng 10 năm 94, máy bay phản lực chở khách cực lớn đáp xuống sân bay Tần Quan.

Tỉnh Lũng Tây tiếp đãi nhóm người của Phó cục trưởng Lưu vô cùng long trọng. Tuy ở sân bay không có biểu hiện đón chào, nhưng có một vị Phó chủ tịch tỉnh tự mình dẫn đầu, Bí thư Thành ủy Bình Nguyên - Trần Kiếm, Quyền Chủ tịch thành phố - Hạ Cạnh Cường, Phó bí thư Trương Bồi Hằng, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Cố Thiết Thành và các đồng chí lãnh đạo chủ yếu của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, phần lớn đều có mặt đông đủ ở trong phòng chờ.

Một đoàn cán bộ lãnh đạo áo mũ chỉnh tề như vậy tụ tập trong phòng chờ, tự nhiên làm những người khách khác phải “kinh hãi” rồi. Tất cả mọi người tự động tự giác tránh xa, không muốn tới gần, chỉ tò mò nhìn qua đánh giá, không biết có nhân vật quan trọng nào quang lâm tới thành phố Tần Quan.

Đám người của Phó cục trưởng Lưu trên phi cơ thật ra cũng không có chiếu cố đặc thù gì, mà lẫn trong đám khách bình thường, chậm rãi đi tới.

Đám người tới đón chợt vang lên tiếng vỗ tay đều đặn, khiến cả đoàn người giật nảy mình.

Phó chủ tịch tỉnh đứng ở bên cạnh Bí thư Thành ủy Trần Kiếm, giơ cao tay tiến đến, mỉm cười ra hiệu về phía Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng lập tức vội bước nhanh hơn một chút, đi tới.

- Xin chào xin chào, Phó cục trưởng Lưu, hoan nghênh Phó cục trưởng Lưu và các đồng chí Cục giám sát đến chỉ đạo! Phó cục trưởng Lưu, vị này chính là Vương Kiến Lâm - Phó chủ tịch tỉnh!

Chờ Lưu Vĩ Hồng đến gần, Trần Kiếm liền tươi cười bước nhanh tới trước đón chào, nhanh chóng giới thiệu Lưu Vĩ Hồng với các cấp lãnh đạo cao nhất ở đây.

Vương Kiến Lâm ước chừng năm bảy, năm tám tuổi, tóc hoa râm, mặt chữ điền trông rất uy nghiêm. Sau khi Trần Kiếm giới thiệu xong, Vương Kiến Lâm mỉm cười chìa tay về phía Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Phó cục trưởng Lưu, hoan nghênh đến Lũng Tây hướng dẫn công tác.

- Phó Chủ tịch tỉnh Vương, chào anh! Chúng tôi tới đây điều tra nghiên cứu, không dám nhận chỉ đạo công tác, còn mong Chủ tịch tỉnh Vương và các đồng chí Lũng Tây ủng hộ, giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn!

Lưu Vĩ Hồng vội vàng cầm tay Vương Kiến Lâm, rất khách sáo nói.

Trước khi đến, Lưu Vĩ Hồng đã tìm hiểu qua tình hình cơ bản về thành viên của hai bộ máy chủ yếu Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây, biết Vương Kiến Lâm là Phó chủ tịch tỉnh được phân công quản lý công tác doanh nghiệp nhà nước, kinh nghiệm lý lịch khá giá dặn, là nhân vật xếp thứ ba ở Ủy ban nhân dân tỉnh, đứng sau Phó chủ tịch thường trực tỉnh.

Vương Kiến Lâm còn lớn tuổi hơn Lưu Thành Gia, ông ta tự mình đến sân bay để đón tiếp hắn một cán bộ cấp Phó giám đốc sở mới hai mươi mấy tuổi, có thể nói đã cho hắn mười phần thể diện. Phó cục trưởng Lưu tự nhiên cũng muốn tỏ thái độ nhún nhường, duy trì sự tôn trọng nhất định.

- Ha ha, Phó cục trưởng Lưu rất khiêm tốn, hoan nghênh hoan nghênh!

Vương Kiến Lâm cười ha hả, tiếng cười rất là sang sảng, dường như thật sự vô cùng hoan nghênh Phó cục trưởng Lưu đại giá quang lâm.

Lại nói tiếp, thể diện này của Lưu Vĩ Hồng cũng xem như tự mình đấu tranh mà có. Ba tháng trước, Phó cục trưởng Lưu đi Liêu Trung cũng không có đãi ngộ như vậy.

Người ta ngay cả chủ nhiệm văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của một tỉnh cũng chưa từng lộ diện. Sau một hồi biến đổi ở Liêu Trung, Phó cục trưởng Lưu của Cục giám sát đã vang danh xa gần, hơn nữa hiện nay Cục giám sát cầm quyền to trong tay, đối với thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước cả nước có rất nhiều động tác trọng yếu, đều cần Phó cục trưởng Lưu ký tên cho phép mới có thể thi hành, tự nhiên giá trị con người vì vậy lớn lên. Đừng nói là Phó chủ tịch tỉnh Lũng Tây tự mình đến sân bay nghênh đón, cho dù là tất cả thành viên của bộ máy Tỉnh ủy đều đến, cũng không có gì là đặc biệt.

Trong quan trường, cho tới bây giờ cũng không thể đơn thuần lấy cấp bậc để luận cao thấp, mấu chốt còn phải xét tới thực quyền.

Chờ Vương Kiến Lâm ra mắt xong, Trần Kiếm lập tức giới thiệu Lưu Vĩ Hồng với 3 nhân vật trọng yếu khác. Tuy rằng Vương Kiến Lâm tự mình ra mặt, nhưng mục đích chuyến đi này của Lưu Vĩ Hồng, chính là thành phố Bình Nguyên. Trần Kiếm mới là chủ nhà chân chính. Vương Kiến Lâm và các đồng chí Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, chỉ giúp anh ta hoàn thành nhiệm vụ tiếp đãi này một cách chu đáo hơn. Nghi thức đón chào tất nhiên cũng là do Trần Kiếm chủ đạo.

- Hoan nghênh Phó cục trưởng Lưu!

Hạ Cạnh Cường mỉm cười và bắt tay Lưu Vĩ Hồng. Nhìn qua, Chủ tịch thành phố Hạ vẫn như trước vẫn bình tĩnh, tao nhã, phong độ như vậy, Thậm chí lúc bắt tay với Trịnh Hiểu Yến, anh ta còn cười khen Trịnh Hiểu Yến xinh đẹp, quả nhiên là thoải mái tự nhiên, không cảm nhận được chút áp lực nào.

Tuy nhiên Chủ nhiệm Trịnh trái lại rất cẩn thận dè dặt, kính cẩn thủ lễ. Cách ăn mặc cũng vô cùng mộc mạc. Quần áo mang nhãn liệu Chanel Louis Vuitton hàng hiệu thế giới, đều thu lại. Trên cổ cũng là một vòng cổ trân châu, trang sức kim cương sáng chói, đều được giấu kín không thấy nữa.

Chỉnh thể mà nói, tổng sản lượng kinh tế của Lũng Tây trong bảng xếp hạng ở các tỉnh thị khu tự trị cả nước, chỉ ở vị trí bậc trung, không được coi là một tỉnh giàu có, rất nhiều quần chúng cũng còn phải lo giải quyết vấn đề ấm no. Đồng chí Trịnh Hiểu Yến thân là cán bộ các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, tự nhiên phải mộc mạc gian khổ, nghiêm khắc thi hành chế độ tiết kiệm, sao có thể ở trước mặt quần chúng Tây bộ lộ ra bộ dáng xa xỉ thái quá?

Trường hợp nào nên khoe khoang, trường hợp nào nên khiêm tốn, trong lòng Trịnh Hiểu Yến đều tự biết.

Mọi người ở sân bay gây ra một trận rối loạn ầm ĩ, thật vất vả mới chào hỏi xong.

- Mời Phó cục trưởng Lưu!

Vương Kiến Lâm tự mình giơ tay mời Lưu Vĩ Hồng cùng mình, lên chiếc xe nhỏ hiệu Audi mang biển hiệu của Ủy ban nhân dân tỉnh. Trần Kiếm thì cùng đi Long Vũ Hiên về thành phố Bình Nguyên trên một chiếc xe Toyota Crown. Trịnh Hiểu Yến ngồi cùng xe với Hạ Cạnh Cường. Phó cục trưởng phòng Giám sát 2 - Liễu Tề thì tự mình đi cùng chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh. Các đồng chí khác ở Cục giám sát, cũng đều có chuyên gia cùng đi. Trên thực tế tất cả đều “có tố chất huấn luyện”, đâu vào đấy. Những cán bộ tới sân bay đón tiếp, vượt xa số người của Cục giám sát, tiếp đãi một chọi một, vẫn còn dư dả.

Từ thành phố Tần Quan đến thành phố Bình Nguyên, lộ trình ước chừng sáu trăm dặm, hiện tại đã là buổi chiều, phải ở thành phố Tần Quan trụ một tối, ngày mai mới khởi hành về Bình Nguyên. Nếu đi suốt đêm, với tình hình giao thông không tốt, sợ là phải đợi đến hừng đông mới có thể tới thành phố Bình Nguyên.

Như vậy thật không phải với đạo đãi khách!

Đường giao thông từ sân bay đến thành phố Tần Quan vô cùng rộng lớn và bằng phẳng, dọc đường đi cũng không có quá nhiều xe cộ, dù sao năm 94, máy bay cũng không phải là phương tiện giao thông được lựa chọn nhiều, ngay cả xe tư nhân cũng còn xa mới có thể so sánh với thế hệ sau. Bất kể là máy bay hay là ô tô con, lúc ấy đều chỉ là tượng trưng.

Đoàn xe chậm rãi nhưng đã rất nhanh vào tới nội thành thành phố Tần Quan.

Thành phố Tần Quan chính là thành phố nổi tiếng nhất của đất nước ta, là cố đô văn minh đứng hàng thứ tư trên thế giới, đứng đầu trong bốn cố đô cũ của Trung Quốc. Đất nước ta trong lịch sử có thời gian xây dựng thủ đô dài nhất, có nhiều triều đại, lập nhiều thủ đô nhất, là đô thành có lực ảnh hưởng lớn nhất. Tuy nhiên sau đời nhà Đường, liền dần dần mất đi “khí Vương giả” không được xưng là đô thành của Trung Quốc. Hiện tại với chín khu bốn huyện, quy mô thành phố không nhỏ, thuộc loại thành thị lớn nhất tại khu vực trung tâm của Tây Bắc. Bản đồ lục địa Trung Quốc và tây trung bộ là khu vực kết hợp của hai đại khu kinh tế, giao thông phát đạt, ưu thế rõ ràng.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng tiến đến thành phố Tần Quan.

Lúc trước, cuộc sống sinh hoạt của Phó cục trưởng Lưu khi còn là một nghiên cứu sinh cũng không được như ý, chưa nói tới phải sống trong khu ký túc xá nam, ngay cả thú vui du lịch cũng không có. Người cô đơn du lịch một mình cũng không có điều gì lý thú không phải?

Thành phố Tần Quan năm 94, đang trong giai đoạn kinh tế phát triển, nhưng thành phố có quy mô lớn đã bắt đầu được mở rộng, trên đường đi, đoàn xe có thể thấy được tiếng máy móc nổ vang, công trường bận rộn xây dựng, những tòa nhà chọc trời thi nhau đột ngột mọc lên từ mặt đất, như muốn rót vào thành phố cổ kính này một sức sống hoàn toàn mới. Đương nhiên, sự cổ kính của thành phố cũng không thể tránh khỏi những thiệt hại nhất định.

Đây là khuyết điểm chung của việc xây dựng thành phố ở đất nước chúng ta. Xây dựng thành phố mới luôn đi cùng với việc thành phố cũ bị xuống dốc thậm chí là biến mất. Trong con mắt của người xây dựng thành phố như chúng ta, thành phố cũ không phải lịch sử, cũng không phải chi tiết bên trong, mà là trói buộc, nên muốn trừ bỏ càng nhanh càng tốt. Nền văn minh năm nghìn năm của quốc gia cổ kính, sau hai ba mươi năm xây dựng hiện đại hoá, vô số di tích xa xưa, mai một không còn thấy nữa. Gần như tuyệt đại bộ phận thành phố lớn, bao gồm cả cố đô Tần Quan, đều biến thành không đâu vào đâu, rốt cuộc khó có thể tìm được những dấu tích của nền văn minh cổ kính còn lưu lại. Dấu vết năm tháng và lịch sử tang thương, cứ như vậy bị chôn vùi vào lòng đất.

Đương nhiên, Phó cục trưởng Lưu hiện tại đại khái cũng không có tâm tình phát biểu cảm tưởng gì, hắn đến là tìm hiểu vấn đề, không phải muốn đến để xây dựng thành phố. Nếu mang theo con mắt thưởng thức nhìn ngắm Tần Quan năm 94, vẫn có thể xem là một thành phố xinh đẹp, đầy cổ kính.

Đoàn xe không có xe cảnh sát mở đường, nhưng rất rõ ràng con đường giao thông này nhất định đã được tiến hành quản chế. Cả một chặng đường đi, gần như không gặp được đèn đỏ, đến mỗi một ngã tư đường, đều thấy đèn xanh lóe sáng, thông suốt.

Phó chủ tịch tỉnh Vương Kiến Lâm chẳng những tự mình cùng đi với một Lưu Vĩ Hồng thế hệ con cháu như, dọc theo đường đi còn hưng trí bừng bừng tự mình đóng vai một hướng dẫn viên, giới thiệu cho Lưu Vĩ Hồng các di tích lịch sự các thắng cảnh nổi tiếng trên đường đi.

Xét lý lịch của Vương Kiến Lâm mà nói, ông ta trăm phần trăm là cán bộ địa phương, sinh trưởng tại Lũng Tây, tốt nghiệp trường đại học trong tỉnh, về sau luôn luôn công tác tại tỉnh, lý lịch chủ yếu đều làm trong hệ thống công nghiệp, từng bước từng bước, lên tới địa vị Phó chủ tịch tỉnh. Vì vậy, ông ta có tình cảm rất sâu đậm đối với Tần Quan. Trong lúc giới thiệu với Lưu Vĩ Hồng, vô ý cũng thoáng toát ra niềm tự hào của ông ta với Tần Quan.

Trên thực tế, hiện tại, vận mệnh chính trị chủ yếu của toàn bộ thành viên hai bộ máy Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây đều là điển hình của “chính trị địa phương”, đại bộ phận đều sinh trưởng ở địa phương Lũng Tây. Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh đều là cán bộ địa phương.

Loại tình hình này, ở thập niên tám mươi, chín mươi là khá phổ biến, nhất là địa khu ở trung Tây bộ, làm cho kinh tế càng thiếu sự phát đạt, giao thông không tiện lợi, càng khiến cho thế lực địa phương phát triển an toàn. Trước đó, do thiếu đội ngũ cán bộ cần thiết để giao lưu từ cơ quan trung ương tới hỗ trợ cho cơ quan chính đảng ở địa phương, nên rất ít tiến hành trao đổi cán bộ. Vì cân bằng ích lợi, trấn an cán bộ địa phương, trung ương khi điều chỉnh bộ máy lãnh đạo chủ yếu của các tỉnh thị đều rất cẩn thận dè dặt. Theo Lưu Vĩ Hồng biết, ở thời kỳ trước kia, tình hình như vậy, phải ba năm sau mới dần dần thay đổi.

Cho đến lúc này, lão Đổng và lãnh đạo tối cao đã lần lượt từ chức, đồng chí Tùy An Đông thành công tiếp tục đảm nhiệm chức vụ, vận mệnh chính trị cơ bản của tầng cao nhất có xu thế ổn định, trung ương mới có thể ra tay, tiến thành “Rửa sạch” thế lực chính trị địa phương ở các tỉnh thành trên quy mô lớn, thường xuyên xây dựng hóa dần dần hoàn thành giao lưu cán bộ. Trong lúc này, tự nhiên đã trải qua một cuộc đấu chính trị và trao đổi lợi ích vô cùng kịch liệt.

Mặt vận mệnh chính trị cấp tỉnh như thế, vận mệnh chính trị dưới thành phố cấp 3, càng thêm địa phương hóa.

Điều này cũng có thể giải thích, vì sao Hạ Cạnh Cường trong bối cảnh con cháu quý tộc đời thứ ba, sau khi tới Bình Nguyên rồi, cũng bị trói chân trói tay, khó có thể thi triển, thậm chí còn bị người tố cáo. Bản thân Lưu Vĩ Hồng, làm sao lại chưa từng trải qua những việc như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.