Đoàn xe dừng lại trước một tòa kiến trúc tráng lệ nguy nga.
Lúc vừa rồi trên xe, từ xa Lưu Vĩ Hồng đã thấy được bốn chữ thật to trên tòa kiến trúc này: “Vương Triều Đại Đường”!
Lái xe trên chiếc Audi giới thiệu, đây là khách sạn cao cấp nhất ở thành phố Tần Quan, là khách sạn năm sao, tên gọi tắt là khách sạn Vương Triều.
Bề ngoài của khách sạn Vương triều Đại Đường quả thật được xây dựng theo lối giả cổ. Nó giống như một tòa cung điện thật lớn, tường đỏ ngói xanh, tráng lệ phi phàm. Nếu ở cửa chính có tấm bảng viết “Cung Đại Minh” thì càng có khí thế nữa.
Chiếc xe Audi dừng lại trước cửa chính khách sạn, lập tức liền có nhân viên phục vụ ăn mặc theo kiểu cung nữ tiến lên mở cửa xe, vươn cánh tay dài trắng trẻo làm dáng đỡ khách xuống xe.
Vương Kiến Lâm rất thản nhiên, nhưng Lưu Vĩ Hồng thì lại không quen lắm.
Không phải phó Cục trưởng Lưu chưa nuôi dưỡng được phong cách quý tộc, thật ra hắn còn quá trẻ, không chịu nổi cách đối xử như với ông cụ thế này.
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc âu phục, mang giày tây đã chờ trước ở đại sảnh. Nhìn thấy Vương Kiến Lâm bèn bước nhanh tới, cúi đầu chào Vương Kiến Lâm, khẽ cười nói:
- Xin chào phó Chủ tịch tỉnh Vương.
- Ha ha… Tổng giám đốc Lý, xin chào!
Vương Kiến Lâm cười ha hả, chủ động đưa tay bắt tay người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông mặc âu phục bắt tay Vương Kiến Lâm, lại liên thanh chào hỏi, thái độ rất đúng mực, rất thoải mái. Có thể thấy được, y đã từng gặp qua người có cấp bậc lớn, một vị phó Chủ tịch tỉnh không thể tạo được áp lực quá lớn cho y.
Thập niên 90, địa vị giữa cán bộ và thương nhân vẫn tương đối bình đẳng. Vì trước đó, tất cả mọi người đều sợ nghèo, bao gồm cả các cán bộ, đều chỉ “lo nghèo” hơn là “nghèo không đồng đều”. Một đám người giàu mới nổi, liền đặc biệt hoành tráng. Rất nhiều cán bộ kính nể những người này. Những thương nhân này nhân cơ hội tốt liền xưng anh gọi em với các quan chức, nghiễm nhiên thành người một nhà.
Đối với thương nhân mà nói, thập niên 90 là “thời đại hoàng kim”. Mười mấy năm này, thương nhân có địa vị cao nhất, thậm chí có thương nhân còn phát biểu rất hoành tráng: chỉ cần bỏ ra một triệu, có thể hoàn toàn thu phục được cả một Ủy ban nhân dân thành phố, nên thương nhân cũng ngang bằng với một vị cấp phó tỉnh.
Nhưng ngày vui luôn chóng tàn, theo “ý thức quyền lợi” của cán bộ dần dần được thức tỉnh, địa vị của thương nhân ngày càng sa sút. Từ cùng ngồi ăn với cán bộ dần chuyển biến thành hàng con cháu. Đến đầu thế kỷ 21, cơ bản quan chức và thương nhân là hai quần thể bất đồng. Dù cho quan thương câu kết thì quan chức cũng tuyệt đối chiếm quyền chủ đạo.
Vào những năm 80, 90, nếu cán bộ nhận tiền mà không làm được việc cho thương nhân, thì thương nhân còn có thể cắn trả một miếng, có khả năng tạo uy hiếp thật lớn cho cán bộ. Nhưng tới thế kỷ 21, các thương nhân không dám chơi như vậy nữa. Ai dám chơi các quan chức như vậy, có thể chưa được việc gì thì chính mình đã bị chết trước. Vì đến lúc đó, các thương nhân bình thường không chỉ đối mặt với một cán bộ mà là phải đối mặt với tập thể toàn bộ các cán bộ. Quan hệ đó nở lớn đến mức khiến người ta đầu váng mắt hoa. Trong mạng lưới quan hệ đó, tất cả các cán bộ đều rất gắn bó, thương nhân đắc tội với một vị trong đó thì không cần thương nhân này ra chiêu, các cán bộ khác trong mạng lưới quan hệ đó sẽ ra tay trước, cho anh phải chết!
Nhà giàu không đấu cùng quan, xưa nay đều thế!
Thật ra chủ yếu là quan hệ cung cầu thay đổi mới có kết quả này. Vào những năm 80, 90, bọn quan chức hoàn toàn chưa ý thức được quyền lực to lớn trong tay để phát huy, còn của cải vật chất lại tập trung cả trong tay đám thương nhân giàu có. Bọn quan chức muốn có tiền, đa số phải thông qua thương nhân để thực hiện mục đích. “Tác dụng kinh tế” của lĩnh vực khác còn chưa xuất hiện. Các thương nhân có vốn liếng “kiêu ngạo” trước mặt các quan chức. Nhưng đến nay thì bọn quan chức đã khôn ngoan hơn rất nhiều, không hề kém cạnh các thương nhân. Họ nhanh chóng khai thác, phát triển ra vô số “dự án kiếm tiền” để có thể kiếm thêm. Cái gọi là vật hiếm mới quý, thương nhân dần dần mất đi thế độc tôn, địa vị đột nhiên giảm xuống cũng là hợp lý.
Thằng nhóc như anh không có tiền để kiêu ngạo, anh không thành con cháu, thì ai thành con cháu?
Vì thế, vị Tổng giám đốc này nghiễm nhiên ngang hàng với phó Chủ tịch tỉnh khiến Lưu Vĩ Hồng cảm thấy hơi tò mò.
Tổng giám đốc Lý chỉ nói chuyện khách sáo với Vương Kiến Lâm, vẫn chưa phản ứng đến phó Cục trưởng Lưu. Có lẽ y xem Lưu Vĩ Hồng là nhân viên đi theo Vương Kiến Lâm.
Lúc này, đám người Trần Kiếm, Hạ Cạnh Cường, cùng với các đồng chí trong Cục Giám sát như Long Vũ Hiên, Trịnh Hiểu Yến cùng nhau đi vào đại sảnh. Mọi người vây quanh Vương Kiến Lâm và Lưu Vĩ Hồng, chờ Vương Kiến Lâm giới thiệu.
Vương Kiến Lâm mỉm cười nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Phó Cục trưởng Lưu, từ xa tới cũng vất vả. Mời anh và các đồng chí ở khách sạn này nghỉ ngơi đêm nay trước…
Nói xong, Vương Kiến Lâm đưa tay nhìn đồng hồ, tiếp tục nói:
- 3 giờ 30 chiều, chúng tôi sẽ mở cuộc họp chào đón, anh thấy thế nào?
Hoàn toàn là giọng điệu thương lượng bình đẳng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Khách phải tùy chủ. Chúng tôi hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Chủ tịch tỉnh Vương.
- Ha ha…phó Cục trưởng Lưu quá khách khí rồi. Tổng giám đốc Lý, vị này là phó Cục trưởng Lưu của Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đến Lũng Tây chúng ta để kiểm tra công tác. Hôm nay họ sẽ nghỉ lại khách sạn của anh. Mong các anh tiếp đãi thật tốt, không làm phiền khách quý.
Vương Kiến Lâm lập tức chuyển sang Tổng giám đốc Lý, nói với giọng điệu rất nghiêm túc.
Tổng giám đốc Lý giật mình kinh hãi.
Không ngờ người trẻ tuổi thế này chính là vị lãnh đạo Cục Giám sát mà họ đã tạm thời giăng bảng “Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo Cục Giám sát của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước nghỉ lại khách sạn chúng tôi” ở trước cửa!
Thật là hoành tráng!
Tuổi còn trẻ, mà ngay cả phó Chủ tịch tỉnh cũng phải khách khí như vậy!
Tổng giám đốc có thể thoải mái trước mặt phó Chủ tịch tỉnh Vương, nhưng lại không dám ra vẻ trước mặt Lưu Vĩ Hồng. Tuy y không rõ Cục Giám sát của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước là đơn vị có tính chất thế nào, nhưng nếu đã mang bảng hiệu của Quốc vụ viện, lại đi cùng với phó Chủ tịch tỉnh thì nhất định không phải bình thường, huống chi ba chữ “Cục Giám sát” này nghe cũng biết là rất có thế lực.
- Xin Chủ tịch tỉnh Vương yên tâm, chúng tôi nhất định, lảm tốt công tác tiếp đãi.
Lập tức Tổng giám đốc Lý không dám chậm trễ, dẹp bỏ vẻ mặt kiêu ngạo, cúi đầu chào Lưu Vĩ Hồng, vội vàng bắt tay hắn, nói rất nhiều lời ngưỡng mộ, nịnh bợ hay ho, xem như “lập công chuộc tội”.
- Phó Cục trưởng Lưu, các vị lãnh đạo, mời đi bên này!
Tổng giám đốc Lý đích thân dẫn đường, dẫn mọi người đi nhận phòng.
Công tác tiếp đãi ở thành phố Tần Quan do Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh Lũng Tây phụ trách, đã đặt phòng trước ở khách sạn Vương Triều. Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh vốn đã đặt các gian phòng xa hoa cho Lưu Vĩ Hồng, Long Vũ Hiên, Liễu Tề và Trịnh Hiểu Yến cùng các vị cán bộ Cục Giám sát khác. Nhưng khi liên lạc với Trịnh Hiểu Yến, thì cô truyền đạt chỉ thị của phó Cục trưởng Lưu, chỉ đơn giản là được rồi!
Vì thế, toàn bộ phòng được đặt lại, nhưng Lưu Vĩ Hồng cùng các vị lãnh đạo thành phố Bình Nguyên như Trần Kiếm, Hạ Cạnh Cường là phòng xa hoa, còn các đồng chí khác là phòng tiêu chuẩn.
Lãnh đạo và cán bộ bình thường dù sao cũng có một chút khác biệt.
Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh ra tay vô cùng hào phóng, không có ý tiết kiệm chút nào.
Bọn họ quả thật cũng không cần phải tiết kiệm, vì tất cả các phí dụng đều do thành phố Bình Nguyên chi trả. Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của người phúc ta, cần gì tiết kiệm chứ? Tiêu tiền của người khác mà còn keo kiệt, chẳng khác nào đánh mất thể diện cán bộ quốc gia!
Tuy Lũng Tây không phải là tỉnh giàu có, Tần Quan tạm thời cũng không thể so sánh với các thành phố giàu có vùng duyên hải như Minh Châu hay Giang Khẩu, nhưng quan chức xem tiền tài như rác, tiêu xài phóng khoáng tự nhiên, đều giống các nơi trong cả nước thôi.
Gì cũng có thể mất được nhưng không được mất thể diện.
Các đồng chí trong Cục Giám sát và thành phố Bình Nguyên nhận phòng xong. Lưu Vĩ Hồng rửa mặt, nhẹ nhàng khoan khoái ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc.
Giờ đã gần 3 giờ, có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Dựa theo lịch trình, bọn họ chỉ dừng lại ở Tần Quan một đêm. Sáng sớm mai đã phải chạy tới Bình Nguyên. Lịch trình hôm nay sắp xếp khá chặt chẽ, chắc chắn phải họp cùng Vương Kiến Lâm và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh. Có lẽ các đồng chí lãnh đạo chủ chốt trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây có thể bớt chút thời gian đến gặp mặt họ, tỏ ý chào đón.
Cục Giám sát hiện nay không thể so sánh với lúc mới thành lập được.
Vừa mới rít vài hơi, điện thoại di động của Lưu Vĩ Hồng đã vang lên. Điện thoại di động đời thứ hai cũng tinh xảo hơn rất nhiều, điện thoại di động đời trước quá nặng, hơi bất tiện.
- Xin chào, tôi là…
Lưu Vĩ Hồng chưa nói hết câu đã ngừng tự giới thiệu.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Vân Vũ Thường.
- Vĩ Hồng, anh muốn đến thành phố Bình Nguyên sao?
Giọng nói của Vân Vũ Thường có vẻ không hài lòng. Cô đã đi Tân Hải, vào ở biệt thự số một trong tòa nhà tỉnh ủy Quỳnh Hải, trước mắt để Dương Cầm chăm sóc, an tâm dưỡng thai.
- Ừ…
- Rốt cuộc sao lại thế này? Có tình huống gì phát sinh sao?
Có thể Vân Vũ Thường không tán thành việc hắn đến thành phố Bình Nguyên đối mặt với Hạ Cạnh Cường.
- Có người thật danh tố cáo, phản ánh vài vấn đề của Hạ Cạnh Cường ở thành phố Bình Nguyên.
Lưu Vĩ Hồng giải thích đơn giản với vợ mình.
- Đó là lý do hả?
Vân Vũ Thường càng thêm tức giận. Giờ Lưu Vĩ Hồng đã không còn là tên con ông cháu cha thích gây rối đánh nhau như vài năm trước mà đường đường là nhân vật số một của Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước trên thực tế, là cán bộ cấp phó giám đốc sở có thực quyền được trả lương cao nhất, chẳng lẽ còn đợi người khác dạy hắn quy tắc quan trường?
Lưu Vĩ Hồng trái lại không hề tức giận, hắn hiểu được tính tình của Vân Vũ Thường.
Vân Vũ Thường đang lo lắng cho tiền đồ của hắn.
Nhà họ Hạ là một quái vật lớn như vậy, đối với bất cứ người nào cũng là một đối thủ hùng mạnh không thể khinh thường. Hơn nữa, Vân Vũ Thường cho rằng Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không cần phải làm như thế.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ đích thân gọi điện thoại cho anh, hy vọng anh có thể đến thành phố Bình Nguyên, tự hiểu biết tình hình thật sự.
- …
Điện thoại bên kia đột nhiên không còn tiếng động.
Rõ ràng Vân Vũ Thường cũng không đoán trước được là Hạ Cạnh Cường chủ động khiêu chiến!
Hoàn toàn vượt qua mọi hiểu biết trước kia của Vân Vũ Thường về Hạ Cạnh Cường.
Được một lúc, trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài rất khẽ. Vân Vũ Thường hỏi nhỏ:
- Vậy anh tính làm thế nào?
- Anh đến Tần Quan rồi, ngày mai đi Bình Nguyên. Đợi sau khi hiểu rõ tình hình rồi mới quyết định.