Quan Gia

Chương 925: Chương 925: Đền tiền




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 925: Đền tiền  

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

 

 

 

Lưu Vĩ Hồng ngạc nhiên nghiêng đầu, lại chỉ thấy bên kia hành lang, vang lên một loạt các thanh âm: đầu tiên là tiếng một phụ nữ trẻ kinh hô, sau đó chính là tiếng vỡ vụn trong trẻo của đồ sứ rơi xuống mặt đất, tiếp theo sau, lại là giọng một phụ nữ trung niên gào thét 

- Mắt cô mù hả? 

Theo sau tiếng rống giận này, là bàn tay mập ú của người phụ nữ trung niên không chút khách khí múa may giơ lên, “bốp” một tiếng, trên mặt người phụ nữ trẻ, lập tức nổi lên 5 dấu vân tay màu đỏ 

Sau đó mấy nam nữ liền xông lên, vây quanh cô gái trẻ kia 

Tuy chỉ thoáng qua, nhưng Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến cũng đã thấy rõ chân tướng sự tình. 

Người phụ nữ trung niên một hàng năm người, ai nấy quần áo ngăn nắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, rất hiển nhiên là thực khách tới ăn cơm. Đến cua quẹo, vừa lúc có một nữ nhân viên phục vụ trẻ, đang bưng chén đĩa vội vàng đi tới, Trịnh Hiểu Yến mặc dù đã lớn tiếng cảnh báo, cũng đã không còn kịp rồi. Nữ nhân viên phục vụ và người phụ nữ trung niên va vào nhau, một mâm thức ăn vừa hay đổ vào người của phụ nữ trung niên làm dơ một mảng lớn, chén đĩa tự nhiên cũng rơi xuống trên mặt đất, một đống hỗn độn, nhìn qua, dường như là một đĩa hải sâm sốt dầu hào 

Hiện trường lập tức liền loạn cào cào 

- Mắt cô mù hả? Đi đường không nhìn hả? 

Người phụ nữ trung niên ước chừng bốn mươi mấy tuổi, ngón tay mập mạp, trực tiếp chỉ lên trên mặt nữ nhân viên phục vụ trẻ, nước miếng văng tung tóe, khuôn mặt phì nộn kia, cũng biến thành màu gan lợn, lửa giận bừng bừng 

Cùng cô ta đi vào có 3 nam 1 nữ, hai gã trong đó một trái một phải giữ chặt cánh tay nữ nhân viên phục vụ, khiến cô không thể nhúc nhích 

- Rất xin lỗi rất xin lỗi, tôi không phải cố ý rất xin lỗi rất xin lỗi... 

Nữ nhân viên phục vụ ước chừng 18, 19 tuổi, rất trẻ, mặc đồng phục màu kem, sớm đã bị tư thế này làm cho hết hồn, bất chấp bị đánh đến hai má đỏ bừng, cơn đau nóng rát, chỉ biết không ngừng xin lỗi, cả người đều không ngừng run rẩy 

- Cố ý? Cô dám! Bộ đồ này của tôi, cô biết nhiêu tiền không? Năm nghìn tệ! Cô dám cố ý làm bẩn nó? Cô có gan chó lớn vậy sao? Con cóc ghẻ như cô, giọng điệu thực không nhỏ! 

Nữ nhân viên phục vụ không xin lỗi còn đỡ, vừa xin lỗi, ngược lại chọc cho mụ ta nổi thêm cơn điên, quát tháo gầm rú 

Trịnh Hiểu Yến trong mắt liền hiện lên một chút thần sắc khinh miệt, hạ giọng nói với Lưu Vĩ Hồng: 

- Giả. Chanel của bả là giả… 

Lưu Vĩ Hồng khẽ lắc đầu, khóe miệng hiện lên một ý cười bất đắc dĩ. 

Phụ nữ đúng là phụ nữ, cho dù là tự nhiên, phóng khoáng như Trịnh đại tiểu thư, ánh mắt chú ý đầu tiên, vĩnh viễn là trang phục của người phụ nữ khác 

- Có lẽ chính cô ta cũng không biết là giả 

Sau khi lắc đầu, Lưu Vĩ Hồng cũng nhẹ giọng nói. 

Trịnh Hiểu Yến hơi hơi gật đầu, cũng cùng phán đoán của Lưu Vĩ Hồng. Giai đoạn hiện tại, Chanel loại hàng hiệu thế giới như vậy dường như tạm thời vẫn tiến vào chiếm giữ nội địa, người thật sự có thể phân biệt phục sức hàng hiệu thật giả, ít càng thêm ít. Cũng chỉ có Trịnh Hiểu Yến đại tiểu thư đẳng cấp cao ở đất Bắc Kinh, mới có ánh mắt lợi hại như thế, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu thật giả. 

Nhìn kỹ lại, quần áo mụ ta mặc, đường may rất tinh tế, cũng qua tìm tòi nghiên cứu, ít nhất Lưu Vĩ Hồng cũng nhận không ra thật giả. Phỏng chừng cho dù là hàng giả, thì đẳng cấp làm giả cũng khá tinh vi đấy, cũng không phải hàng vỉa hè 

Hai người đều hạ thấp thanh âm nói chuyện, bên kia nói nhao nhao ồn ào, tự nhiên không người có thể nghe được. 

- Rất xin lỗi cô, tôi, tôi đền… 

Nữ nhân viên phục vụ liên thanh nói. 

- Đền? Tốt! Lời này là cô nói nha! 5000 tệ, đưa đây! 

Mụ đàn bà vừa nghe, lửa giận càng trào dâng, bàn tay mập ú xòe ra trước mặt nữ nhân viên phục vụ, lớn tiếng nói, sắc mặt cực kỳ khinh miệt. 

- 5… 5 ngàn tệ? 

Nữ nhân viên phục vụ sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối, đến nói cũng cà lâm. Cô vừa rồi kinh hoảng quá mức, không nghe rõ mụ ta "Báo giá" bộ đồ đó, lần này nghe rõ mồn một, lập tức đã bị đứng hình 

Thời kỳ năm 93, nhân viên phục vụ làm công ở khách sạn giống các cô, phỏng chừng tiền lương cũng chỉ sáu bảy chục tệ một tháng thôi, năm nghìn tuyệt đối là một con số thiên văn cực lớn làm người ta đầu váng mắt hoa 

- Cô, cô… cô tha cho tôi đi, tôi.. tôi giặt sạch ủi ngay ngắn cho cô, được không? Tôi…tôi thật sự đền không nổi… 

Nữ nhân viên phục vụ lắp bắp cầu xin, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch. 

- Giặc sạch? Cô nói sao mà nhẹ nhàng đơn giản thế? 

Mụ đàn bà trung niên rất khinh miệt trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ một cái, vô cùng khinh thường nói. 

- Chị Mã, đừng cùng cô ta nói lời thừa, tôi đi gọi giám đốc của bọn họ đến! 

Một người phụ nữ tương đối trẻ đi cùng người đàn bà trung niên, ước chừng ba mươi đến tuổi, cũng rất khinh miệt chằm chằm nhân viên phục vụ, lập tức quay đầu nói với người đàn bà trung niên, trên mặt lập tức thay thần sắc nịnh bợ lấy lòng. Coi tư thế này, người phụ nữ trung niên là thủ lĩnh của đoàn người bọn họ 

- Đúng, cô lập tức đi gọi giám đốc bọn họ lại đây! Tôi xem bọn họ làm gì! 

- Được! 

Người phụ nữ nịnh hót đáp ứng một tiếng, đang muốn rời khỏi, một người đàn ông trẻ tuổi vào khoảng 30, cũng mặc đồng phục khách sạn, vội vã đi tới. 

- Rất xin lỗi rất xin lỗi, phát sinh chuyện gì? 

Người đàn ông trẻ kia bước đến hỏi, cũng là có vài phần khí độ, dường như là gặp qua sự đời, từ trang phục thì thấy, địa vị y ở khách sạn hẳn là phải cao hơn nữ nhân viên phục vụ trẻ 

- Anh là ai? 

Người phụ nữ trung niên liếc nhìn người đàn ông một cái, vẫn rất là khinh thường hỏi han. 

- Chào chị chào chị, tôi tên Diệp Hữu Đạo, là giám đốc khách sạn này… Chị có yêu cầu gì, có thể nói với 

Người đàn ông trẻ hơi hơi cúi đầu trước người phụ nữ trung niên, đúng chừng mực nói. 

- Diệp Hữu Đạo? 

Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hiện lên mỉm cười. 

Cũng thật trùng hợp, người giám đốc trẻ này, không ngờ chính là xưởng trưởng ban đầu của nhà máy cơ giới Sở Giang - Diệp Hữu Đạo. Bị Hàn Kim Tỏa cho người cầm đao đuổi chém, hoá ra ở lại khách sạn Thiên Hoa làm giám đốc. 

- Anh là người phụ trách? Anh có thể làm chủ? 

Người phụ nữ trung niên liếc xéo Diệp Hữu Đạo, dùng một giọng điệu cao cao tại thượng rõ là không cần thiết hỏi. 

- Đúng vậy đúng vậy, chị à, tôi là giám đốc của các cô ấy, chị có yêu cầu gì, chúng tôi nhất định nghĩ biện pháp thỏa mãn. 

Diệp Hữu Đạo nói lời rất khách khí, cách dùng ngôn từ đúng tiêu chuẩn đối đáp của khách sạn, thần thái cũng khá thong dong, dường như vẫn chưa bị khí thế người phụ nữ trung niên hù dọa 

Lưu Vĩ Hồng trong mắt liền mang theo một số ý tán thưởng 

Người này tuổi còn trẻ, có thể trong mấy năm ngắn ngủi đem nhà máy cơ giới Sở Giang nhanh chóng phát triển, biến thành doanh nghiệp nhà nước có quy mô trên thực tế lớn nhất thành phố Cửu An, nhiều lợi nhuận, rời khỏi Cửu An không bao lâu, lại có năng lực ở khách sạn Thiên Hoa làm tới chức vụ giám đốc, có thể thấy được quả thật là có vài phần bản lĩnh. 

- Tốt, anh nghe đây, cô ta là nhân viên phục vụ của các anh? 

Người phụ nữ trung niên chỉ vào nữ nhân viên phục vụ trẻ hỏi. 

- Đúng vậy, cô ta là nhân viên phục vụ của chúng tôi  

- Tốt lắm. Vậy cô ta hiện giờ làm bẩn quần áo của tôi, anh nói phải xử lý như thế nào? 

Diệp Hữu Đạo vội vàng nói: 

- Chị à, cô ta không phải cố ý. Đương nhiên, làm bẩn quần áo chị, quả thật là cô ta không đúng, tôi đại biểu khách sạn hướng chị bày tỏ lời xin lỗi chân thành, đã gây thêm phiền cho chị… 

- Nói hay lắm, giám đốc Diệp, lời dễ nghe không cần nói nữa, đừng làm nhựng việc vô nghĩa. Tôi nói với anh, chắc anh không biết chứ, bộ quần áo này của chị Mã chúng tôi, là mua từ Hongkong, hàng hiệu chính tông, 5000 tệ, giờ bị mấy người làm bẩn rồi, không thể mặc được nữa. Anh nói coi phải làm thế nào đây? 

 

Lúc này một trong ba người đàn ông cùng đi với người phụ nữ trung niên, rất không kiên nhẫn nói. 

- 5000 tệ? 

Diệp Hữu Đạo cũng giật mình kinh hãi, rõ ràng có chút không tin. 

Đây cũng khó trách, vào thời năm 93, có mấy người sẽ tin, một bộ quần áo trị giá 5000 tệ. Dựa theo giá cố định, đặt ở hậu thế, cũng là một hai trăm ngàn rồi, có lẽ là nhiều hơn 

- Sao, anh không tin hả? Hừ! Đúng là đồ quê mùa, còn nói cái gì khách sạn xa hoa nhất Đại Ninh! Nói anh biết, bộ đồ chị Mã chúng tôi đây chính là Chanel chính tông. Chanel, hiểu chưa? Hàng Pháp đấy! 

Người phụ nữ trẻ lúc nãy nịnh hót liền lập tức khóe miệng nhất lên, rất không tiết nói, dường như có thể đứng ở bên cạnh Chanel, cô ả cũng lập tức trở nên tăng giá trị bản thân lên tới trăm lần. 

Diệp Hữu Đạo hai hàng lông mày hơi hơi nhất lên, lập tức giãn ra, ngậm cười hỏi: 

- Rất xin lỗi, chị Mã, thật sự là rất xin lỗi. Chị Mã, hay là, khách sạn chúng tôi giặt sạch cho chị… 

- Nói thừa! 

Bàn tay bự chảng của chị Mã vung lên, không chút khách khí cắt ngang lời Diệp Hữu Đạo 

- Loại quần áo hàng hiệu này, cho các anh giặt một cái, vậy còn mặc được sao? 

- Đúng đó, phải đền tiền! 

Người phụ nữ trẻ xua nịnh lập tức nói với theo, xem ra còn vênh váo tự đắc hơn cả chính chủ 

- Tôi… tôi đền không nổi… cô ơi, cô tha cho tôi lần này đi… em trai tôi còn đi học, ba tôi cũng đang nằm viện… 

Nhân viên phục vụ trẻ sợ đến độ nước mắt chảy ròng, cầu xin nói. 

- Đừng ở đó làm bộ đáng thương, dụ dỗ ai hả? 

Người phụ nữ trẻ xua nịnh lại cười lạnh nói 

Diệp Hữu Đạo nói: 

- Chị Mã, cô ta tên Tú Ngọc, đó thật sự là tình cảnh hiện nay của cô ta. Ba cô trước kia cùng tôi là đồng sự, năm ngoái thất nghiệp, bệnh rất nặng, trong nhà còn có một cậu em trai, toàn bộ dựa vào một mình cô nuôi sống cả nhà. Chị xem, có thể tha cho cô ta một lần không? 

- Tha thứ? Mắc cười! 5000 tệ đây! 

Chị Mã không chút biến đổi sắc mặt. 

- Đúng đó! Chuyện đùa hả? 5000 tệ là bao nhiêu tháng lương của anh? Năm năm, tám năm? Thật buồn cười. Nếu không, anh lấy 5000 tệ ra, tôi tha cho anh, anh cũng tha thứ tôi một lần? 

Người phụ nữ trẻ phụ họa lập tức lại ở một bên kêu lên. 

Diệp Hữu Đạo nhướn mày, dường như cũng hơi tức giận, tuy nhiên vẫn là đè nén xuống, bình thản nói: 

- Chị Mã, chị xem, chuyện này ở trong này cũng nói không rõ. Hay là, mời mấy anh chị tới văn phòng, chúng ta cùng thương lượng một chút, xem làm thế nào? 

Đây cũng là thủ pháp rất hợp trình tự xử lý 

- Không được. Trưởng ban thư ký Trương lập tức sẽ đến đây, theo các anh tới văn phòng, chơi trò gì thế? Anh nếu có thể làm chủ, thì làm chủ, cứ đền tiền, việc này coi như xong. Nếu không thể làm chủ, lập tức gọi ông chủ các anh tới đây. Ai có thời gian chơi đùa với các anh? Anh tưởng là ai hả? Làm chậm trễ chính sự của chúng tôi, anh chịu trách nhiệm nổi sao? 

Một người đàn ông khác không kiên nhẫn nói, đẩy mạnh Diệp Hữu Đạo một cái 

 

 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.